Quyển 2 - Chương 6: Liên quan quái gì đến anh!
Bình thường không có nhiều người đến trung tâm triển lãm tham quan lắm, đại sảnh tầng một vắng tanh, hai người vừa đi xuống liền tìm được Nhậm Thiên Chân và bạn học của cô, bọn họ đang xem người máy do sinh viên khoa thông tin điện tử phát minh, dáng vẻ đầy hào hứng.
Liêu Thanh nhạy bén, nhìn hai cô nữ sinh thậm thà thậm thụt nhìn bọn họ, bèn âm thầm nói với Nhậm Thiên Chân: “Hai con nhóc kia là kẻ thù của mày à? Cứ lén la lén lút nhìn chúng ta.”
”Cô nhóc ăn mặc như con thỏ hồng Piske thích gã mập lùn, nên coi tao là tình địch.”
Liêu Thanh cười to, “Ối giời ơi, không nhìn ra người béo còn được người ta thích đấy, nhưng mà tao nói với mày này, cái hạng người thích lái xe sang đến trường đại học cưa gái đó, không tốt đẹp gì đâu, nợ tình hơi bị nhiều đấy.”
”Ai thèm quản anh ta chứ.” Nhậm Thiên Chân nín cười nói.
Tham quan một lúc, hai cô liền rời đi, Hề Dao Dao đưa mắt nhìn bóng lưng hai người họ, thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải cô ta đến đây chờ Phó Đông Bình.
Quay về lại cửa phòng họp trên tầng hai, vừa đến gần thì nghe thấy tiếng cửa mở, hai cô sợ hãi không dám tiến lên nữa. Người người nối bước ra khỏi phòng họp, Phó Đông Bình cũng ở trong số đó.
Khác với anh trong bộ đồ bình thường hằng ngày, lúc này anh mặc âu phục cắt may xám tro, phối với áo sơ mi màu xám nhạt và cà vạt cùng màu, đẹp trai ngất ngây khó tả nổi, Hề Dao Dao đứng ngẩn người, Đồng Hi vội vàng kéo cô ấy lùi về sau, nhường đường cho người trong phòng họp.
Gật đầu hai lần với cô, Phó Đông Bình cũng không dừng lại trò chuyện với họ, chỉ mỉm cười rời đi. Lúc này Hề Dao Dao mới sực tỉnh, gò má ửng hồng, “Anh ấy đẹp trai quá!”
Đồng Hi ở bên cạnh hận không biết được sắt thành thép, “Sao cậu vừa nhìn thấy anh ấy là dại ra vậy, đợi đến tận trưa, cậu có nói được gì với anh ấy đâu, cậu nhìn xem, người ta đi rồi đó.”
”Có nhiều người vậy mà, còn có cả lãnh đạo trường nữa, không tiện lắm.” Hề Dao Dao kéo Đồng Hi bước nhanh xuống lầu, muốn nhìn xem có thể bắt kịp Phó Đông Bình không.
Đến khia hai người ra khỏi trung tâm triển lãm, đúng lúc thấy Phó Đông Bình bước lên chiếc Hummer của mình. Thừa cơ khi anh còn chưa nổ máy rời đi, Đồng Hi chạy đến gõ lên kính xe.
”Có chuyện gì à?” Phó Đông Bình hạ cửa kính xuống, tò mò nhìn cô ấy.
”Cái đó... Dao Dao cậu nhanh lên đi.” Đồng Hi nghiêng đầu gọi Hề Dao Dao. Lúc này Hề Dao Dao mới chạy đến, cùng cô ấy đầu sát đầu, dựa vào trước kính xe.
”Anh Phó, trưa nay anh có rảnh không?” Hề Dao Dao thu hết can đảm hỏi.
Thấy Phó Đông Bình có vẻ nghi hoặc, Đồng Hi vội tiếp lời cô ấy, “Là thế này, anh Phó đã mời bọn em mấy bữa cơm lúc ở núi Vân Mộng còn gì, lại còn cứu Dao Dao nữa, nên Dao Dao muốn mời cơm anh xem như cám ơn.”
Lúc nói chuyện, cô ấy chớp mắt nhìn Phó Đông Bình, Phó Đông Bình thấy cô như thế, cũng không tiện mở miệng từ chối, cô ấy với Hạ Đình Vũ khá mập mờ, nói không chừng sau này còn là bạn gái của Hạ Đình Vũ, vẫn nên để lại cho cô ấy chút mặt mũi thì hơn.
Vậy là, Phó Đông Bình khẽ cười, cố ý tạo nút thắt, “Nhưng anh có hẹn mất rồi...” Thấy hai cô gái lập tức thất vọng, gương mặt vui vẻ của Hề Dao Dao xụ đi một nửa, anh mới nói tiếp: “Nhưng cũng không hề gì, dù sao các em cũng biết người đó, chúng ta có thể cùng đi ăn, lên xe đi, chúng ta đến tìm cô ấy.”
Mặc dù có hơi khác so với tưởng tượng, nhưng dù gì cũng hẹn được anh rồi, Hề Dao Dao kiềm chế tâm tình vừa hưng phấn lại mất mát, cùng Đồng Hi lên xe ngồi.
Xe chạy băng qua nửa sân trường, còn chưa đến ký túc xá nữ thì Phó Đông Bình đã thấy bóng lưng Nhậm Thiên Chân sóng vai cùng một cô gái, bèn từ từ lái xe đến bên cạnh hai cô, bấm còi.
Nhậm Thiên Chân và Liêu Thanh tò mò cùng quay lại, vừa thấy là anh thì bất giác dừng bước, nhưng trong nháy mắt đó, hai người cũng thấy hai cô gái ngồi đằng sau, lập tức tâm tình thay đổi.
Liêu Thanh dở khóc dở cười, cô sớm đã biết mà, người lái Hummer tán gái sao có thể là mập lùn được chứ, Thiên Chân luôn thích kiểu nam tính trưởng thành, cảm giác ở trên tất cả, dù mập lùn có nhiều tiền đến đâu thì vẫn sẽ không lọt vào mắt xanh cô ấy được.
Nhưng người đẹp trai thì không khỏi hấp dẫn người khác, đã chở hai con nhóc kia đằng sau mà còn dám đến tìm Thiên Chân.
”Tình cờ gặp hai cô ấy, từ khi quay về từ núi Vân Mộng vẫn chưa tụ tập với nhau lần nào, không bằng hôm nay đi cùng nhau nhé? Lát nữa anh sẽ gọi cho Tiểu Vũ, bảo cậu ta cũng tới luôn.” Phó Đông Bình xuống xe, mở cửa giúp Nhậm Thiên Chân và Liêu Thanh.
Hanh động này đúng như những gì Liêu Thanh muốn, cô nàng đang lo không có kịch hay để xem, Phó Đông Bình đã mở cửa sau ra, cô cũng không đợi Nhậm Thiên Chân lên tiếng mà trực tiếp ngồi vào.
Phó Đông Bình đóng cửa xe lại, rồi lại mở cửa trước, tủm tỉm cười, tỏ ý mời Nhậm Thiên Chân lên xe, tuy Nhậm Thiên Chân có chút bực mình, nhưng thấy Liêu Thanh cũng đã lên xe rồi, cô không đi không được, vậy là cũng lên theo.
Trên xe, Liêu Thanh thân thiện trò chuyện đôi ba câu đã hiểu rõ chuyện của Phó Đông Bình, lại nghe nói anh chính là nhà thiết kế đảm nhận công trình bảo tàng lịch sử trong trường bọn họ thì càng phục hơn.
”Thì ra là anh à, em từng nghe nói về anh rồi.” Liêu Thanh cười cởi mở,“Bạn trai em nói, thực lực công ty các anh rất mạnh, từ thiết kế cho đến thi công, công trình đầy túi.”
”Bây giờ công ty bọn anh cơ bản là dựa theo gói EPC* mà làm.” Phó Đông Bình vừa nói vừa đưa mắt nhìn vẻ mặt của Nhậm Thiên Chân. Vừa khéo Nhậm Thiên Chân cũng đang liếc nhìn anh, hai người mắt đối mắt, anh cười một tiếng, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.
(*Hợp đồng tổng thầu EPC, là một loại hợp đồng xây dựng mà nhà thầu thực hiện toàn bộ các công việc từ thiết kế kỹ thuật hoặc thiết kế bản vẽ thi công, cung ứng vật tư, thiết bị đến thi công xây dựng công trình, hạng mục công trình và chạy thử bàn giao cho chủ đầu tư.)
Liêu Thanh ló đầu lên trước, lặng lẽ kề tai Nhậm Thiên Chân nói nhỏ, “Mập lùn đẹp trai đấy chứ.” Nhậm Thiên Chân cúi đầu cười.
Đến quán ăn, nhân viên thấy Phó Đông Bình dẫn theo bốn cô em xinh đẹp đi vào thì lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác, có vẻ sùng bái từ sâu trong lòng, ân cần dẫn đường cho anh.
”Tôi đặt là bàn hai nười, giờ đổi thành sáu người đi.” Phó Đông Bình dặn nhân viên. Nhân viên bèn dẫn anh đến bàn ngồi gần cửa sổ, “Chỉ còn lại một bàn này dành cho sáu người.”
Hề Dao Dao bám sát Phó Đông Bình, muốn ngồi đối mặt với anh, Đồng Hi quàng tay cô ấy, muốn chiếm luôn bên kia, để Nhậm Thiên Chân không có cách nào phải ngồi gần Phó Đông Bình.
Liêu Thanh thấy tình hình như thế thì không khỏi cười thầm, đúng là hai con nhóc không hiểu chuyện, cho là làm vậy thì có thể “chiếm” được Phó Đông Bình, rõ ràng người ta chỉ muốn mời một mình Nhậm Thiên Chân, chẳng qua là bất đắc dĩ mới mời thêm đám ăn chực này đến.
Liêu Thanh âm thầm trợn mắt với Nhậm Thiên Chân, Nhậm Thiên Chân bĩu môi, dường như cũng không quá quan trọng hóa chuyện này.
”Mấy người ngồi đi, anh gọi điện cho Tiểu Vũ.”
Phó Đông Bình kéo ghế ra ngồi xuống, còn chưa ngồi vững thì Hề Dao Dao và Đồng Hi đã chiếm vị trí hai bên anh, Phó Đông Bình chỉ đành biết cười khổ.
Nhậm Thiên Chân vốn định ngồi xa anh, nhưng lại bị Liêu Thanh kéo đến ngồi đối diện. Nhân viên đưa menu đến, Phó Đông Bình ra hiệu nhường menu cho các cô gái, Liêu Thanh biết tính Nhậm Thiên Chân, đang định đưa tay lấy thì Đồng Hi đã cầm menu mất rồi.
Có mắt nhìn không đấy, Liêu Thanh càng nghĩ càng giận. Phó Đông Bình thấy vậy, nén cười nói với nhân viên: “Phiền anh lấy thêm một menu nữa.”
Thế mới phải chứ! Hảo cảm với Phó Đông Bình trong lòng Liêu Thanh tăng lên, nhìn người ta xem, biết chuyện, chỉ một vài chi tiết nhỏ đã nhìn ra, anh làm người lễ độ có tiết, sẽ không so đo với hai con nhóc kia, nhưng lại lặng lẽ chăm sóc bạn gái mình và bạn của cô ấy.
Đồng Hi và Hề Dao Dao luôn kéo Phó Đông Bình để nói chuyện, xem Nhậm Thiên Chân và Liêu Thanh như không khí, bầu không khí ngột ngạt này kéo dài đến tận sau khi Hạ Đình Vũ đế, có Hạ Đình Vũ cười cười nói nói, bầu không khí mới dịu lại.
”Bánh mì nướng tỏi ở quán này ngon đấy, em có muốn nếm thử không?” Phó Đông Bình đưa đầu đến, nhẹ nhàng hỏi Nhậm Thiên Chân. Cô ăn chay, có nhiều món ngon nhưng không thể nào giới thiệu được, chỉ đành giới thiệu vài món này.
”Em không ăn tỏi, có mùi.” Nhậm Thiên Chân chỉ gọi hai ba món chay rất đơn giản, về mặt này, cô không hề xoi mói.
”Em không giận đấy chứ.”
”Có gì mà giận.”
Mắt đối mắt, Nhậm Thiên Chân có vẻ bình tĩnh, nhưng Phó Đông Bình cũng có thể nhìn ra, cô thật sự không tức giận, ngược lại trong lòng lại có chút không cam lòng.
Ngay đến bạn của cô cũng chẳng thích thú gì hai cô gái bên cạnh cho lắm, còn sao cô lại có thể thản nhiên vậy chứ? Phó Đông Bình rất rõ, hoặc là cô giấu mình quá tốt, hoặc căn bản cô không hề để bụng những chuyện liên quan đến anh.
Trong nháy mắt, lời của lão Triệu và Bạch Tố xẹt qua não, tâm tình anh dần dần trở nên tệ. Cũng may Liêu Thanh giỏi quan sát, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Phó Đông Bình, đồng thời dẫn Nhậm Thiên Chân vào, để hai người họ có cơ hội trò chuyện.
Lúc này, bỗng Hề Dao Dao nói một câu, khiến bầu không khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng.
”Chị Nhậm này, nghe nói chị và giáo sư Ôn khoa chúng tôi hẹn họ, tôi có mấy người đồng hương đều là sinh viên của thầy Ôn, bọn họ ngưỡng mộ thầy ấy lâu lắm rồi, nói giáo sư Ôn rất đẹp trai.”
Gương mặt vốn bình tĩnh của Nhậm Thiên Chân có thay đổi, nhưng cô không nói gì, ngược lại Liêu Thanh hỏi một câu, “Em nghe ai nói thế, toàn bịa chuyện cả.”
Hề Dao Dao cố ý ngạc nhiên, “đặt chuyện ư? Không thể nào, chính mắt Đồng Đồng và anh Tiểu Vũ thấy hai người bọn chị ở chung với hau mà, có phải không Đồng Đồng.”
Đồng Hi thấy cô ấy đã chuyển đề tài đến mình thì mặt đỏ lên, thấp giọng thì thầm, “Không phải đã bảo cậu đừng nói bậy bạ sao.”
Hạ Đình Vũ vội vàng giải vây cho bạn gái nhỏ, “Đúng là chúng tôi từng thấy một lần, ở Lam Tinh, có phải đặt chuyện hay không thì cũng chỉ có người trong cuộc biết.”
Lúc nói chuyện, anh ta cố ý nhìn Phó Đông Bình, thấy sắc mặt Phó Đông Bình nặng nề thì không nói tiếp nữa.
”Liên quan quái gì đến anh!” Nhậm Thiên Chân ném lại câu này rồi đứng dậy bỏ đi. Phó Đông Bình đặt dao nĩa xuống đuổi theo cô.
Trên bàn ăn còn lại bốn người, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, Liêu Thanh lạnh lùng liếc xéo Hạ Đình Vũ, “Anh thế mà đòi gọi là bạn?” Nói xong, cô cũng đứng dậy rời đi.
Đồng Hi thấy một bàn người không vui giải tán, áy náy nói xin lỗi, “Xin lỗi anh Tiểu Vũ, em cũng không biết lại ồn ào thành thế này. Dao Dao, hôm này cậu có chuyện gì thế? Trước mặt nhiều người vậy sao lại nói chuyện thầy Ôn, chắc chắn anh Phó với chị Nhậm mất hứng lắm.”
Hạ Đình Vũ ôm vai cô, khuyên nhủ: “Được rồi, có câu gương vỡ lại lành, trong lòng Đông Bình cũng biết rõ, chỉ có người trong cuộc mơ hồ thôi.”
Hề Dao Dao tức giận, “Ai bảo cô ta bắt cá hai tay chứ, rõ ràng cô ta vừa qua lại với giáo sư Ôn lại vừa qua lại với anh Phó, nếu cô ta đã làm ra chuyện thì đừng có sợ người khác nói ra nói vào chứ.”
Đồng Hi vẫn lo lắng, nhìn Hạ Đình Vũ, “Anh nói anh Phó đừng giận chúng em nhé, không phải bọn em cố ý đâu, chỉ là cảm thấy nếu chị Nhậm đã có người thích thì đừng nên đối tốt với người khác.”
”Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài nói cũng không nổi.” Hạ Đình Vũ ra dấu tay gọi nhân viên đến tính tiền, rồi đưa hai cô gái quay về trường.