Chương 10: Không tồn tại
Chiếc áo sơ mi quá mỏng manh khiến Ken đau nhói. Dẫu đó là một viên đạn bằng giấy.
Nhưng có lẽ một nỗi đau khác khiến hắn con đau hơn nhiều.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào khu đất trống, chói lóa nơi Moon đang nằm. Cái xác của con mèo ngày càng dậy mùi kinh khủng hơn. Lũ ruồi vẫn tiếp tục công việc ưa thích, một vài con đã bay sang chỗ bên cạnh.
Moon vội vàng tỉnh dậy. Máu trên khuôn mặt đã khô từ lúc nào.
Dần dần, Moon đang nhớ lại mọi chuyện. Hôm qua, em đã cầm súng bắn chính ông chủ mình.
Vậy là em đã thiếp đi suốt hơn 12 tiếng rồi sao?
Moon lấy tay chùi nước mũi, làn máu theo đó cũng rửa trôi.
Tại sao xung quanh lại không hề có máu, và ông chủ đâu rồi. Cả khẩu súng nữa, cũng không còn ở đây.
Một mẩu giấy được gói ghém cẩn thận theo khuôn hình viên đạn. Moon nhặt lên. “Cõ lẽ một thiên thần nào đó đã biến viên đạn thép thành mẩu giấy”. Moon ngước lên bầu trời. Ánh dương làm mắt em chói lóa, em rất đói, cũng rất mệt. Nhưng em cần phải chôn cái xác của mèo con…
---
Tất cả các quan chức cấp cao của Devils được mời đến dự buổi tiệc long trọng. Hàng loạt xe Limo đen xếp hàng dài phía trước căn biệt thự to lớn. Từ cổng đã giăng đèn sáng, với vô vàn loài hoa khoe sắc hai bên. Đài phun nước được bố trí ngay chính lối vào ngôi nhà. Từng đường nét chạm trổ tinh sảo, hoàn toàn thủ công tạo cho bệ phun một vẻ đẹp cổ xưa. Bốn bức tượng sứ ông voi quay lưng vào nhau không ngừng phun nước. Hiệu ứng đèn chùm tôn thêm vẻ đẹp huyền ảo.
Đây chỉ mà một trong những nhà hội trường lớn ở Devils.5. Căn biệt thự được xây dựng theo bản thiết kế của một kĩ sư người Italia, nên mang hơi hướng thời kì phục hưng của châu Âu. Tông màu trắng phô bày những gì tinh túy nhất, từng bậc thềm là một kì công điêu khắc hoa voan. Chiếc cửa sổ được làm bằng gỗ lim hơn 500 năm tuổi, sơn màu trắng tinh khôi, riêng cánh cửa chính khoác lên mình lớp sơn màu đen hào nhoáng. Vòm trần cao và rất sáng, được trang trí bởi những bức tranh về cõi thiên đường xa xăm. Đây chẳng khác lâu đài của các vị vua chúa quý tộc thời kì xa xưa.
Bước ra từ con xe Triumph màu trắng dóng dài duy nhất ở đây, Arrow là một trong số những khách được mời, nhưng hắn có vẻ không thích dự buổi tiệc này.
Thảm đỏ trải rộng, khách mời đi tới đâu đều có người phục vụ theo sát.
Căn biệt thự lộng lẫy ánh đèn phát ra từ các khối thạch anh lung linh sắc màu. Ken đứng ở đó, vị trí trung tâm, nhưng lạc lõng…
Hôm nay Ken là chủ nhân của bữa tiệc. Vẫn dáng đứng rất kiêu kì, cho tay trong túi quần, dù đang nói chuyện với người lớn, chẳng bao giờ hắn thôi không coi thường những người xung quanh. Trang phục của hắn do một nhà thiết kế người Mĩ gốc Việt đảm nhiệm, bộ Veston màu đen thật hợp với nước da màu trắng của hắn, đôi môi màu đỏ mọng, khiến ta ngỡ là một cậu trai dễ mến, nhưng không phải thế, càng nhìn kĩ, ta sẽ thấy những nét đẹp cao sang, mà ở hắn, càng lớn càng đẹp, một nét đẹp độc ác.
Những người xung quanh đều cao hắn ít nhất một mái đầu, nhưng ai cũng phải dùng những từ ngữ kính trọng khi nói chuyện, không phải ai cũng có vinh dự đó.
Ken chán ghét những câu nói sáo rỗng của lũ người lớn này. Ngay cả mẹ hắn, dẫu có dành cho hắn những lời lẽ ngọt ngào, hắn cũng chẳng muốn nghe.
Đúng 20h. Cánh cửa lướn đóng lại, chỉ gồm những người cấp cao mới được ở lại, Ken cùng cha, bước lên vị trí tối cao.
- Ta là Rồng Đen, từ giây phút này ta tuyên bố, người thừa kế Tập đoàn Thương Mại DEVILS toàn cầu sẽ là con trai ta. KEN. Từ giờ cho đến lúc đảm nhiệm chức vụ này, ta sẽ vẫn là người đứng đầu, nhưng mọi việc trước hết vẫn phải thông qua con trai ta. Ngay ngày mai, Ken sẽ được đi tập huấn, được đào tạo thêm một lần nữa và khi trở về, Ken sẽ là một chàng trai trưởng thành đủ điểu kiện để tiếp nhận chức vị cao quý này.
Ken lướt một vòng đôi mắt qua tất cả những người có mặt ở đây, ánh mắt thể hiện sự tự tin, uy nghi của một vị lãnh đạo tối cao. Hắn quyết định ra đi sớm hơn dự tính.
Arrow nhìn anh trai mình, cũng từ đây, đã có sự phân đẳng cấp giữa hai con người cùng huyết thống. Đôi bàn tay nghiền chặt, lại một lần nữa, để thua anh trai mình. Giống như 40 năm trước đây, cha hắn cũng thua con người có bí danh là Rồng Đen kia.
Arrow về luôn tức thì, dù cha hắn vẫn cố ép con mình phải ở lại theo đúng phép lịch sự. Ken nhận ra điều đó, người em trai duy nhất của hắn, giờ có lẽ không còn nữa, nhưng biết làm sao, khi hắn là người sinh trước.
Arrow bước lên xe. Hắn chủ động cầm lái. 13 tuổi, nhưng chẳng có ràng buộc nào ở 2 vị thủ lĩnh này. Arrow ước có con bé bên cạnh, để hắn có thể xả nỗi buồn theo cách thức phát xít mà hắn vẫn hay dùng. Nhưng có thể theo hắn, con bé đã ch.ết dưới tay Ken từ lâu rồi.