Chương 35: Ken
Moon choàng áo Vest lên người, nhưng trông em vẫn rất thê thảm.
Mặt mũi thì lem nhem, nước dầu đen xì đã khô két bám vào khuôn mặt, mái tóc thì bết thành từng cụm, còn chiếc quần màu nâu em mặc gần như được nhuộm màu đen.
Moon vẫn đang tỏ ra bình tĩnh, em không muốn để người dân xung quanh phát hoảng vì bộ dạng này.
- Cháu gái! Cháu bị làm sao thế?- một người hàng nước tốt bụng thấy vậy liền hỏi thăm.
- À! Cháu đang đóng phim- Moon giả bộ- Cháu là người đóng thế! Hì hì!
- Thế à! Phim gì mà ghê quá!- Mấy người tò mò.
Moon vẫn cố tươi cười để che đi những mệt mỏi và đớn đau của thể xác. Trông em giống như một diễn viên thực thụ.
- Phim hành động! Cháu phải giữ bí mật! Đạo diễn không cho cháu nói! Chú ấy bảo cháu đi xung quanh một vòng để người ta nhìn xem có thấy sợ không? Hì hì!
- Ta thấy giống phim ma hơn! Haha! Mà cái nước màu đen này là gì vậy? Còn cả máu nữa? Chắc là tiết lợn hả?
Moon cười cười, là máu của em chứ còn gì nữa.
- Không, phẩm màu hết! À, bác cho cháu xin ngụm nước với!- Moon khát khô cả họng, em còn đang đói nữa.
May mắn đã để em còn tồn tại, và cũng để em được gặp lại anh!
Moon sau khi đã “tẩy trang”, em quyết định về báo cáo, một phần em muốn được gặp anh. Em đã hoàn thành được việc của Sếp giao, “LOẠI HẠ ĐẲNG NHƯ CÔ MÀ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM EM TÔI À!”- Em đã vì câu nói này mà quyết tâm.
Trên con đường vắng, vẫn chỉ mình em đơn độc, mỏi mòn từng bước chân,...
Ken đang ngồi trong xe, hắn cũng đi con đường đó.
Hắn thấy cái dáng người quen quen, mái tóc cắt ngang vai...
“Moon (!)?”
Hắn bước xuống xe.
Moon không bao giờ mặc áo bó sát người đến thế.
Em mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ, và quần Jean.
Moon nghe thấy tiếng ô tô dừng lại và cảm nhận một người nào đó đang ở phía sau. Em quay người lại theo phản xạ.
Hắn nhìn em từ trên xuống dưới, khuôn mặt em giờ đã hồng hào hơn nhưng vẫn thiếu sức sống.
- Làm gì ở đây?- Hắn lên tiếng, giọng hắn trầm ấm, nhưng luôn miệt thị.
- ...- Moon rất muốn trả lời sếp, nhưng có lẽ vì quá sợ nên em cứng lưỡi. Cổ họng bị nghẹn ứ.
Hắn mạnh tay tát em! Không hiểu hắn nghĩ gì. Có lẽ vì là thói quen.
Tay hắn có nước! Hắn đưa tay lên, là máu!
Chiếc nhẫn cái trên tay đã cứa vào khuôn mặt kia.
Moon thậm chí còn không đủ sức ngượng dậy, em nằm im. Máu chảy dài trên má, hắn đã quệt đúng vào vết bỏng của em.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, mạnh tay xắn tay áo em lên, đúng bên trái.
Không nằm ngoài dự đoán, Moon mặc chiếc áo màu đỏ để che đi vết thương bên trong. Hắn kéo áo rất mạnh khiến tay em co lại.
Hắn nhẹ tay hơn, sắn bên ống quần phải. Máu đã tụ lại bên trong khiến cả một chỗ da thâm tím.
Moon thở mệt. Giờ hắn có đánh em thì em cũng không cảm thấy đau nữa, vì quá đau rồi. Em mặc kệ!
Và em ngất lim trong vòng tay hắn, hắn đưa em về phòng.
Moon được chăm sóc cẩn thận dưới tay nghề của những bác sĩ chuyên nghiệp. Chỉ sau vài tiếng, em hồi sức.
Mọi thứ vẫn rất mờ ảo, em nhắm mắt rồi lại mở ra để điều tiết. Đây là đâu?
Em đã từng đến đây rồi thì phải? Rất quen, tất cả đều được phủ màu trắng! Là phòng của em hồi trước!
Moon cảm thấy tay em đỡ đau nhiều, cảm giác êm ái vô cùng. Máu đang được truyền vào tay em.
Là máu! Một lốc máu treo trên cao, từng giọt nhỏ xuống, đi vào cơ thê em.
- Phụt! - Em giật mạnh. Em không cần thứ máu này, em muốn máu của anh! Từng giọt máu lạ chảy vào, càng khiến em xa lạ với anh hơn.
Em thuộc nhóm máu AB, loại máu chuyên nhận, nên bất kì loại máu nào khác cũng có thể phù hợp. Em không thích điều đó, em chỉ muốn chảy chung một dòng máu với anh.
- “Ring!”- Điện thoại em đổ chuông, em cố gắng với tới.
Một tin nhắn.
Từ...
Anh!
“ Tôi không hề biết cô là ai và cô đang có âm mưu gì, nhưng tôi cảnh cáo: tuyệt đối không được gọi “anh” trước mặt tôi. Tôi có em gái, nhưng em tôi đã ch.ết cách đây 17 năm. Cô chẳng là cái thá gì mà có quyền được làm em tôi. Một lần nữa mà còn thái độ như vậy, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn rời khỏi thế giới này”
Moon thực sự sốc, em không tin vào những gì nhìn thấy. “Em tôi” sao cái từ ngữ ấy lại phũ phàng với em thế. Anh đã xác minh chưa mà có quyên nói như vậy...
Em ngột thở quá, em quẫn trí rồi, trong đầu mòng mòng những suy nghĩ tiêu cực.
- Vậy nếu em ch.ết thì anh chịu nhận em chứ?- Moon gào lên. Em ném túi máu vừa rồi xuống sàn, khiến túi bục và máu chảy ra,...
Moon chạy ra khỏi giường, em đi tới bếp,...
Ken bước vào.
Nhìn em, ...
- Anh à! Sao lại đối xử với em như thế chứ!- Moon vẫn tiếp tục gào, nước mắt lã chã, em không quan tâm đến sự có mặt của hắn.
Hắn vẫn để yên thế, gào cho khuây khỏa rồi mệt là sẽ thiếp đi.
Nhưng không như dự đoán của hắn, em gào, gào rất to...
Rồi đến khi cổ họng khô cứng, em ngồi thừ xuống kệ bếp, bất động. riêng con mắt vẫn đau đáu nhìn về phía xa...
Hắn thấy chiếc điện thoại trên giường, có một vài dòng chữ trên màn hình.
Xem thư của người khác là không hợp pháp, nhưng hắn là sếp, hắn có quyền. Của bất kì ai hắn không quan tâm, nhưng nếu của em, hắn muốn đọc.
“ Tôi không hề biết cô là ai và cô đang có âm mưu gì, nhưng tôi cảnh cáo: tuyệt đối không được gọi “anh” trước mặt tôi. Tôi có em gái, nhưng em tôi đã ch.ết cách đây 17 năm. Cô chẳng là cái thá gì mà có quyền được làm em tôi. Một lần nữa mà còn thái độ như vậy, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn rời khỏi thế giới này”
Ken đang nghĩ về Mes, hôm trước hắn còn dự định đi thế chỗ Moon, sao giờ lại không nhận em?
- Phập!
Ken quay lại, bàn tay Moon đã vấy máu.
Ken chạy như bay tới chỗ em,...
Em mỉm cười, thánh thiện,...
Từng giọt nước mắt lăn trên đôi bờ mi,...
Em mãn nguyện!
Trông em chẳng khác gì một thiên thần,...
Em đã tự đâm vào bụng mình.
- Làm ơn! ... Hãy để tôi ch.ết!- Moon nói rất nhỏ, em chưa hoàn toàn hồi phục, cộng thêm vết thương ở bụng, da mặt em tái nhợt.
Máu bắt đầu ứa ra, ùng ục, nhiều lắm,...
Tay em vẫn cầm chặt con dao,...
ch.ết như thế này đau lắm em à! Vết thương này chưa lành, lại đến vết thương kia, nỗi đau cứ tiếp nối.
Em không thể chịu được nữa, gánh nặng đã đè bẹp dí đôi vai mỏng manh của em rồi.
Em không thể tiếp tục sống và chịu đựng, em không muốn bị đánh, cũng không muốn cô độc, em muốn được giải thoát.
Ken nhìn em, đôi mắt em cầu cứu hắn, em chỉ xin hãy buông tha,...
Em khẽ nhăn mặt, nuốt nước miếng, em đau, em đang rất đau, ... da thịt em trách em nhiều lắm, em đã quá vô tình với bản thân mình.
Lại là nụ cười ấy, Ken ghét nhìn thấy nó, một nụ cười thánh thiện, nếu như là trước đây, hắn sẽ đánh em để em không được phép cười, nhưng giờ sao khó quá, em đã làm thế xác mình đau gấp bội phần...
Em mệt, hơi thở cứ thế mà yếu dần, người hắn quá nóng hay vì em đã lạnh,...
Ken toát mồ hôi. Hắn sợ, đột nhiên hắn lo lắng vì sẽ không được nhìn ánh mắt ngây ngô và nụ cười hồn nhiên của em nữa.
Trong bất kì hoàn cảnh nào, em vẫn luôn cười, vì mẹ đã dành cho em nụ cười cuối cùng,... Em đã từng bị hắn dọa nạt, hắn từng đã nhốt em vào phòng lạnh, đôi lần bắt em đứng dưới mưa, khi thì bị hắn tát, rất đau,... thế mà đến lúc này em vẫn không hỏi lí do.
Em đã chấp nhận những việc làm thô bạo của người khác như một lẽ đương nhiên. Vì em hạ đẳng, em vô học, em không gia đình,...
“Mẹ em làm gián điệp!”- Em luôn ý thức được điều đó.
Em phục tùng cấp trên, dẫu cho họ chẳng coi em là một con người...
Số phận của em là vậy, sống để chịu đựng, hy sinh cho những trò tai quái của bất kì ai khác,...
Em thèm được tình thương, thèm sự ôm ấp che chở,... nhưng ngoài mẹ ra em chưa từng được hưởng. Em không biết cái vị của hạnh phúc nó thế nào? Sao ai cũng có mà riêng em thì không?
Nỗi đau về tinh thần đã áp đảo thể xác, thà rằng là trăm nghìn mũi giáo có đâm thẳng vào em thì cũng không đau đớn như thế này,...
“Mẹ ơi! Con sắp được gặp mẹ rồi!”- Moon lẩm nhẩm, em cảm nhận thấy ánh hào quang đang soi chiếu con đường mịt mù quanh em.
Hạnh phúc chỉ cách em một bước chân.
Ken lau nước mắt cho em, hắn cảm nhận thấy từng thay đổi trong cơ thể sống này, mỗi lúc một lạnh dần,...
Gió lùa mạnh vào cửa sổ, rèm cửa tung bay, ánh mặt trời hé sáng,...
Những đứa trẻ với đôi cánh trên vai đang bay tới, chúng sẽ đưa em đi!
Ken có cảm giác sắp mất đi một thứ gì đó rất quý giá, hắn ích kỉ, hắn không muốn để tuột mất ...em.
Khuôn mặt hắn giờ cũng đã dính máu của em, hắn không muốn con tim kia ngừng đập.
Không do dự thêm bất kì giây phút nào nữa, hắn bế em lên.
Đặt em nhẹ nhàng xuống giường.
Hắn sẽ trực tiếp sơ cứu. Nếu không sẽ muộn mất.
Ken lấy bông băng ngay trong ngăn kéo.
Hắn mạnh tay rút con dao ra, máu bắn lên vào mắt hắn.
Nhất định không thể để người con gái này ch.ết.
Hắn rắc thuốc sát trùng và băng lại nhanh chóng. Hy vọng vẫn còn kìm được máu.
Hắn đã từng giết rất nhiều người, một cách rất tàn độc.
Nhưng người con gái này, dù đã cầm súng và bắn hắn, nhưng hắn chưa một lần nghĩ sẽ giết em!