Chương 7: Trò đùa

Rút cục thì cái tên kia có ý đồ gì đây chứ? Bạch Quỳnh hậm hực nhìn cô bạn rồi lầm lũi trở về vị trí bàn cuối.


Nhìn cái bản mặt của hắn ta Chảo đây muốn phang ngay ổ mì thằng bàn trước đang nhai vào mặt hắn. Gì mà đòi giết cô chứ? Điệp viên hay mafia chắc?


Đôi mạnh cái balo lên bàn, Bạch Quỳnh ngồi xuống ghế với một thái độ hết sức bất mãn. Bảo Long ngồi bên vẻ không vui, nhìn cô với ánh mắt ngờ vực.
“Ngồi cùng tôi đau khổ đến thế sao?”.


“Không”. Bạch Quỳnh lạnh lùng đáp, vờ không thèm để ý sắp xếp lại đống sách vở trong cặp.


“Vậy tại sao lại tỏ thái độ như vậy?”. Hắn ta hỏi tiếp, người gì đâu mà lì như đỉa bám, đã vậy cái mặt hỏi cứ dí dí sát vào mặt Chảo ta. Đúng là muốn tai cho một bạt tai vào cái mặt nghênh nghênh kia.


Bạch Quỳnh dứt khoát quay người lại, hai mắt nhìn Bảo Long chằm chằm, tay chống cằm hách dịch nhìn hắn.
“Vậy tại sao anh lại muốn cùng tôi?”.
Có vẻ câu trả lời này khiến hắn không hài lòng. Bảo Long không những không biết xấu hổ mà còn dí sát gần thêm nữa.


available on google playdownload on app store


“Vì tôi thích em”.


Ông địa tổ thần ơi, thề với cái bản mặt đẹp trai của cái thằng ngồi trước mặt, trần đời chưa có kẻ nào lại lộ liễu đến vậy. Cũng chỉ mới gặp nhau có một lần, chẳng phải hắn luôn muốn giết cô sao? Vậy mà giờ đây lại đưa cái mặt đẹp trai chết người kia đi tỏ tình, rút cục hắn có biết cô chính là Bạch Quỳnh trong giới giang hồ hay không? Hay chính hắn đang cố tiếp cận cô?


“Tôi… tôi… anh biết tôi là ai không mà lại nói thế”. Chảo lấp bấp nhìn hắn, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, quay ngay đi phía ngược lại.


Cô nghe bên tai tiếng hắn đáp trả, ngọt ngào đến say đắm. Đúng thật là mật ngọt thì chết ruồi. Đột nhiên ngay chính giây phút đó, cảm giác như đã từng rất thân quen.
Hắn thều thào bên tai cô.
“Em là Trịnh Ngọc My, học sinh mới chuyển đến, chẳng phải sao?”.


Bạch Quỳnh như khựng lại vài giây. Đúng là thằng này không biết cô chính là kẻ hắn muốn giết. Nhưng thận trọng là trên hết, ai biết được hắn đang dùng bộ mặt tán tỉnh kia để tiếp cận cô.


Nhưng mãi mà cô không trả lời, Bảo Long đưa bàn tay lên vuốt mái tóc dài ý gọi cô. Bạch Quỳnh đột nhiên giật mình, quay phắt người lại. Nếu như mái tóc giả mà rơi ra, mọi chuyện sẽ bại lộ.
Bảo Long thấy phản ứng gay gắt của cô thì lấy làm lạ. Hắn nhíu mày.


“Sợ tôi đến thế sao?”.
Nhưng có vẻ Bạch Quỳnh chửng biết làm gì ngoài sự bối rối. Trời đất non nước ơi, thật may lúc đấy trống đánh vào tiết. Cô thở phào chỉnh lại gọng kính rồi nhỏ nhẹ nói.
“Vào học rồi, anh ngồi ngay kẻo cô mắng”.


Đấy, một Ngọc My ngoan hiền thế nên Bảo Long mới thích ngồi cùng đấy chứ. Hắn cười nhẹ. Nhẹ đến nỗi đám nữ sinh trong lớp hú hét như kiến vơ phải đường. Bảo Long không nhìn nữa, ngay ngắn chỉnh lại áo rồi chống cằm nhìn lên bảng.


Tiết học bắt đầu trong nhẹ nhàng. Phía dưới bàn cuối cùng, đứa con gái thì chăm chú nghe giảng, còn tên con trai ngồi bên cũng nhìn lên bảng, nhưng lâu lâu lại liếc sang cô nhóc dễ thương bên cạnh. Bảo Long bỗng nhiên thấy thích đi học hơn sau một năm luôn nghĩ đến trường là một việc nhàm chán.


Đúng, hắn không hề biết cô chính là Bạch Quỳnh.
Về đến nhà, Bạch Quỳnh ta vứt ngay cái balo xuống giường đầy hằn hộc. Thực sự là oan gia và ngõ quá hẹp. Đời cả trăm triệu thằng con trai mà vơ phải ngay cái đứa đang muốn giết mình. Éo le, quá sức là éo le.


“Vậy là hắn ta không biết mày chính là…”. Diễm Trinh hốt hoảng kêu lên khi Chảo kể lại mọi chuyện.
“Ừ, may thật”.
Cô vừa nói, cởi phắt cái đầu tóc giả mệt mõi, liệng ngay gọng kính xuống giường rồi ườn mình lên nệm thả lỏng.


Thật sự cô ghét cái bộ dạng một Trịnh Ngọc My vô cùng “bánh bèo”.


Cô thèm được trở lại là Châu Bạch Quỳnh mạnh mẽ với những hình xăm cá tính, gương mặt thì xỏ nào khuyên mũi khuyên tai. Chảo ta luôn nghĩ, chỉ khi mạnh mẽ, thì mới không thể có chuyện gì có thể làm khó được cô.


Nhưng giờ đây, Ngọc My là cô, và cô cần phải đoan trang hiền dịu. Không được lộ liễu sức mạnh thần kì của mình. Nếu mà có cái vụ mấy cô hót gơn hay đánh hội đồng thì chắc cô cũng chả buồn đánh lại, vì vậy tốt hết nên yên ổn mà sống.


“Vậy tại sao mày không thư tiếp cận hắn ta luôn?”. Diễm Trinh reo lên thích thú.
“Ý mày là sao?”. Bạch Quỳnh hoang mang.


“Chẳng phải hắn ta muốn giết mày sao, tiếp cận hắn để biết tại sao hắn lại muốn giết mày, đồng thời tìm điểm yếu của hắn, được thời thì đốp lại ngay”.
Nghe con mụ nói, cô thấy cũng có lí, đầu gật gật.


“Nhưng mà nguy hiểm lắm, nhỡ hắn ta nhận ra tao thì sao?”
Diễm Trinh hừ mũi.


“Chẳng phải hắn không nhận ra đấy sao, chỉ cần mày không lộ là được. Với lại hắn cũng gặp mày mới có một lần, chắc sẽ không có gì đâu. Mà nếu có nhận ra thì sức mạnh của mày cứ thế thẳng tiến, đập cho hắn ta một trận nhớ đời”.


Nghe Diễm Trinh bày mưu, Bạch Quỳnh thấy lung lay. Trong lòng cô dấy lên nỗi lo lắng. Cô đến trường với mục đích là tìm cách cứu mẹ khỏi ngục đày, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Một mũi tên bắn hai đích, vừa cứu được mẹ mà còn cứu bản thân khỏi cái tên ác ma kia.


“OK, tao sẽ làm như lời mày nói”.
Diễm Trinh nghe vậy đập bốp vào đùi Bạch Quỳnh.
“Đấy, như thế là rất tốt”.


Tốt cái quần què, cứ như thể đem mạng sống của mình đùa giỡn với thần chết vậy. Nhưng Chảo ta cũng hơi chùn xuống, dù sao cũng chẳng có ai có thể làm hại cô. Cứ thử một lần xem sao.


Hôm nay đến lớp sớm, Bạch Quỳnh ta ngồi lặng lẽ một mình trong phòng học. Đúng thật là, vì muốn tiếp cận tên Bảo Long kia nên mới khổ cực vậy đây.


Đúng chuẩn một nữ sinh ngoan hiền. Kính mắt mèo trông trí thức, áo quần chỉnh tề không hở hang. Nhưng đợi mãi mà tên kia chưa tới, lớp cũng lác đác vài đứa đến. Mệt mõi quá, cô nằm ườn xuống bàn đánh một giấc. Dù sao cũng còn lâu mới vào tiết.


Đang ngon giấc nồng thì má phải đột nhiên lạnh buốt. Bạch Quỳnh chồm người mở mắt, đập vào mắt là tên Bảo Long đang nhe răng cười.


Thần linh ơi, buổi sáng mà vừa mở mắt thấy hắn ta phải nói là bay hồn luôn. Bảo Long nhìn cô, cười cười vẻ như thân ngàn năm rồi. Chiếc khuyên mày lóe sáng.
Hăn dí vào cô chai nước mát cùng hộp cơm chiên.
“Em đến sớm đợi tôi đây à?”.


Nói trúng tim đen, Bạch Quỳnh ta đỏ bừng mặt.
“Đâu… đâu có”.
“Ề… dối lòng làm gì”. Hắn liếc cô, vẻ như không tin.


Bạch Quỳnh vốn không phải bình thường nên thấy hắn ghẹo “bình thường” nên cảm thấy bối rối. Quay mặt đi chỗ khác mặc kệ Bảo Long đang nhìn.
“Này, tôi mua cho em đấy, ăn đi kẻo vào học”.


Dã man chưa kìa, Bạch Quỳnh há hốc mồm nhìn chai nước với hộp cơm. Chẳng lẽ cô với hắn đã thân thiết đến mực còn mua đồ ăn cho nhau sau một ngày gặp mặt? Đúng là ý đồ, quá ý đồ.
“Tại sao?”. Chảo ngờ vực nhìn Bảo Long.


“Ơ, tôi mua chẳng được sao?”. Hắn cũng ngạc nhiên không kém.
“Chúng ta thân tới mức này sao?”.
“Em làm ơn đừng nói chuyện với tôi bằng câu hỏi nữa có được không? Ăn mau đi”.


Bảo Long hình như có chút không hài lòng, hắn ra lệnh như thể nếu cô không làm ngay thì có thể ăn đập như chơi.
Chẳng lẽ hắn thích cô thiệt sao?


Trong lòng Bạch Quỳnh dấy lên nỗi lo lắng. Chắc không phải đâu, chắc là hắn đang có âm mưu gì đây. Nghĩ đoạn thấy hộp cơm vẻ ngon lắm, cô cũng tự nhiên cầm lên ăn ngon lành. Uống ngụm nước rồi quay sang nhìn hắn cười, còn đưa ngón cái lên vẻ ok.


Bảo Long thấy vậy đột nhiên vui hẳn lên. Cười cười rồi lôi trong balo ra chiếc sờ mát phôn lướt lướt.
Cuối cùng thì năm tiết dài đằng đẵng cũng trôi qua. Bạch Quỳnh đeo balo vào rồi về ngay. Hôm nay Diễm Trinh và Vũ Thịnh ăn liên hoan ở lớp gì đấy.


Dắt con đạp điện trả góp được nửa tháng, cô ghé lại tiệm trà sữa tính mua ly socola, trời nóng quá mà. Nhưng vừa mới dựng xe, một thanh niên dân chơi nào đó với mái tóc vuốt cao như cái chổi quét nhà tiến đến.


“Này em, bạn em nó xỉu ở đằng kia kìa, mau đến đấy mau lên”.
Thằng kia đột nhiên vẻ hớt hãi nhìn cô. Hắn đang nói đến Diễm Trinh sao? Xời, làm giống như bà Chảo đây khờ không bằng. Bạch Quỳnh cười khẩy.


“Dụ con nít chắc, về lo cho ba mạ ở nhà đi cu, lo chuyện bao đồng làm gì?”.
Biết không thể lừa cô, thằng tóc dựng nhăn trán.
“Vây mày nghĩ tao có thể làm cho nó xỉu thiệt không?’.


Bạch Quỳnh lúc đấy bỗng nổi máu điên lên. Còn dám đe dọa cô nữa cơ đấy. Phải dạy cho những thằng hám gái một bài học mới được.


“Không, đừng làm hại bạn em mà anh, xin anh, em sẽ theo anh”. Bạch Quỳnh vờ khóc lóc, ỉ ôi năn nỉ hắn. Để xem, dẫn bà đến chỗ nào vắng bà đẫn cho thừa sống thừa chết nghe con.


Bạch Quỳnh cười thầm trong lòng. Đôi với những thằng ve vãn gái “hiền” như cô đây phải cho nó hiểu lễ độ. Thằng tóc dựng tưởng con bé sợ thiệt, hài lòng tặc lưỡi cười ɖâʍ dê.
“Ngoan lắm, theo anh rồi anh không làm hại bạn em đâu”.


Nói đoạn Bạch Quỳnh vờ nghe theo, quệt nước mắt như thiệt rồi gửi xe lại cho dì bán trà sữa. Cứ để đấy, tính sổ với mấy thằng này xong rồi lại trở về với em yêu xe điện, kẻo chưa trả góp xong mà nó sứt mẻ ở đâu thì Chảo ta đau lòng lắm luôn.


Bạch Quỳnh theo thằng tóc dựng đến con hẻm nhỏ, thằng kia tưởng bắt con mồi ngon lành hào hứng lắm. Huýt sáo như đúng rồi.


Ngay lúc ấy, Bạch Quỳnh nhen nhóm cú đá sắp tung vào mặt thằng đó. Nhưng đợi cho vài thằng ra thêm rồi xử luôn thể. Cuối cùng cũng có vài thằng mò mặt ra, mặt nào mặt nấy đã xấu còn ɖâʍ dê.
“Ồ, con mồi ngon đấy”.


Thằng đại ca trông vẻ to con bước ra, cái mép còn ngậm que tăm xỉa răng trông gớm chết.
Rồi nhé, chuẩn bị bà đây cho ăn cước. Một hai ba, bước chân Bạch Quỳnh nhún nhẹ trên không trung chuẩn bị bay lên. Nhưng không…
“Ngọc My”.


Tiếng ai đó hốt hoảng kêu lên ở sau. Bạch Quỳnh quay lại, tay bị hai thằng dê kia nắm chặt. Là Bảo Long, sao hắn ta lại ở đây?


Chết rồi, có hắn ta thì làm sao cô tung chiêu được. Hai tay bị nắm chặt ở sau, nhưng nếu là Bạch Quỳnh, thì cô sẽ vặn cho trẹo cổ. Nhưng bây giờ trước mắt là Bảo Long, và cô là Trịnh Ngọc My hiền lành yếu đuối. Không thể, lộ một cái là chết chắc. Kế hoạch tiếp cận hắn coi như đổ vỡ.


“Anh Long, cứu em với”.
Bạch Quỳnh ta vờ khóc lóc, õng ẹo đúng chuẩn con nhà lành bị ức hiếp.
Bảo Long thấy vậy ứa máu điên, vẫn là cái vẻ kiêu ngạo kia, hắn cất tiếng.
“Thả con bé ra hoặc tụi mày về gặp ba má trong bệnh viện”.


Đúng rồi ha, Bảo Long mạnh mẽ và ngầu đang ở đây cơ mà, cô chẳng cần phải lo sợ cái gì. Chỉ cần diễn tốt vai diễn là được.


Nhưng không, mọi chuyện có vẻ nằm ngoài dự đoán. Từ đâu gần cả chục thằng mò mặt ra. Thằng nào thằng nấy cầm cả cái đùi sắt to bự.
Không ổn rồi. Mặc dù Bảo Long rất mạnh, nhưng hắn cũng là người bình thường, làm sao có thể đâu lại cơ chứ.


Nếu với Bạch Quỳnh, thì tụi ghẻ này chẳng làm khó. Nhưng… sẽ lộ mất.
Bảo Long nhìn cô, vẻ lo lắng hiện rõ. Cô cũng sợ, nhưng sợ Bảo Long sẽ không đấu lại.
“Em yên tâm, tôi sẽ cứu em”.


Bạch Quỳnh cảm thấy mình quá ngu ngốc. Tại sao lạ kéo cả Bảo Long vào cuộc chơi mà cô bày ra. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu, cả đám bay lên xông xáo.


Tứ phía là đùi sắt, Bảo Long quay người bay lên không trung, tung cước một cách điêu luyện. Hắn sạt chân, theo lực đà vung mạnh vào mặt thằng đứng sau. Bàn tay tạo thành nấm đấm đấm lia lại. Máu chảy thành vũng, Bảo Long vẫn tiếp tục cuộc đấu. Cánh tay đưa lên đỡ đùi sắt thằng oắt đang đánh lén, đồng thời chân đạp vào khu vực nhạy cảm. Thằng kia ré lên điên cuồng lăn ra đất.


Cuối cùng thì cả mười mấy thằng đều ngẻo. Nhưng khi Bảo Long nhìn lại, Bạch Quỳnh đã biến mất.
“Ngọc My, Ngọc My, em đâu rồi”.


Hắn hoang mang chạy khắp con hẻm tìm cô. Nhưng mặc nhiên, bóng dáng và tiếng khóc của cô đã biến mất hoàn toàn. Làm sao đấy, Bảo Long đột nhiên tức giận, ném mạnh cái đùi sắt.
“CHẾT TIỆT”.


Hắn hét lên, chưa bao giờ hắn lại tức điên đến như vậy. Ngay lúc ấy, hắn chạy ra đầu hẻm, phóng vèo con mô tô hạng nặng vào đường lớn. Hắn đang tính toán điều gì đó.
“Ngọc My, em nhất định phải an toàn”.


Trên đường cao tốc, chiếc mô tô hú như điên vào không gian. Tên con trai kia rồ ga đến bay khói trên mặt đường. khuôn mặt căng thẳng đến tột độ. Cô gái ấy, hắn sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, hắn sợ nhìn thấy giọt nước mắt đau khổ của cô.


Bảo Long… lo lắng cho cô đến thế sao?






Truyện liên quan