Chương 16: Bao nuôi hay phải chở che?
Nếu ban đầu, Ân Dĩnh nghiêng về thầy Tạ, chỉ vì cảm giác an toàn từ gia đình của anh mang lại thì bây giờ cô lại lưu luyến bởi cảm giác được che chở mà Tạ Khang Yên đem đến cho mình.
Đối mặt với “sư huynh”, Tạ Khang Yên rất bình tĩnh. Anh biết sử dụng lợi thế trong đoàn của mình và Ân Dĩnh. Nguyên Bân là con trai của Nguyên Sâm, cũng có danh tiếng, sau phút bốc đồng cũng sẽ nghĩ đến thể diện của gia đình. Giống như anh ngày xưa…
Lúc hai người trở lại chỗ thì Nguyên Bân không còn ở đó nữa. Có người trong đoàn nhìn họ, đằng sau chắc cũng không có ít người bàn tán. Nhưng họ sẽ không truyền tin này ra ngoài vì chẳng ai muốn nâng lượng tương tác cho người khác cả. Ân Dĩnh là một diễn viên phụ, cũng chẳng cần dùng cô để tuyên truyền.
-Tôi….tôi đưa em về.
Đã quyết tâm chịu trách nhiệm, nếu là ngày trước thì sẽ có mai mối đến cầu thân, đính hôn. Bản thân Tạ Yến vốn kiêu ngạo, gia tộc dược môn xem trọng y thuật hơn việc thành gia lập thất nên quá tuổi nhược quán (20 tuổi), Tạ Yến vẫn chưa có hôn phối. Kiếp này, không dễ dàng định hôn nhân như trước. Các cô gái cũng xem trọng sự nghiệp nên việc kết hôn thường phải từ 20 tuổi trở lên.
-Được rồi…Thầy không cần….
-Tôi không có xe, nhưng có vé xe bus đi cả tháng. Em đi đâu, chúng ta cùng đi…
Cùng đi!
Gương mặt cả hai đều đỏ ửng. Cảm giác như mối tình đầu vậy. Cũng từng có những ngày đi cùng nhau như vậy. Không nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên nhau, mưa thì có người cầm dù che chắn, nắng cũng có người kề cận, che bóng cho cô.
Tạ Khang Yên bước lên xe buýt, tay vừa chạm vào Ân Dĩnh đã rụt lại. Vành tai đỏ, anh ngẩng đầu lên, hít sâu vào để làm nguôi đi phần nào nhịp đập của con tim chẳng biết nghe lời của chủ nhân.
Xe đông, người chen lấn. Tạ Khang Yên cao dong dỏng. Anh quay người, gần như bao phủ lấy Ân Dĩnh, không cho người khác chạm vào cô.
-Sắp tới nhà tôi rồi. Thầy vào…uống trà không?
Căn hộ chung cư nho nhỏ của Ân Dĩnh hiện ra trước mắt. Tạ Khang Yên đưa cô xuống trạm trước chung cư rồi mới quay đi. Chưa có giao ước, chưa có sự chấp nhận của cha mẹ, vẫn chưa thể quá thân mật. Hơn nữa Ân Dĩnh nói mình còn sống với một gia đình nữa, gặp mặt, họ sẽ thấy được anh đang run rẩy, chẳng giữ được mấy lúc bình tĩnh lúc ở cạnh cô.
Vào trong nhà, Ân Dĩnh sực nhớ, hình như cô không xin số của Tạ Khang Yên, cũng không có weibo hay wechat của anh.
-Sao ngơ ngẩn vậy? Đi đâu giờ mới về?
Trịnh Diên đang dọn dẹp gì đó, thấy Ân Dĩnh ngẩn ngơ mới lên tiếng hỏi. Con bé này dạo này hay ngẩn người, giống như mấy năm trước vậy. Không lẽ lại yêu rồi?
-Sao vậy, thầy Tạ tỏ tình à?
Tỏ tình? Ân Dĩnh cũng không rõ. Từ đầu đâu nói gì đến chuyện tình cảm. Thầy Tạ đi cạnh, đưa cô về, trên xe bus lại gần như che chở cho cô.
Là con gái, lại xác định đối tượng thích hợp với mình, Ân Dĩnh không tránh khỏi xao động. Trịnh Diên có lạ gì biểu hiện khờ khờ ngớ ngẩn này. Cô ngưng việc, đến bên chỗ bạn, tr.a khảo ngay:
-Phải vậy không? Tỏ tình à?
-Không có -Mặt Ân Dĩnh nóng bừng -Thầy nói…nói sẽ nuôi tao. Thầy đưa tao về.
Cũng đâu phải kẻ hiền lành gì. Chưa gì đã muốn bao nuôi người ta. Nếu Ân Dĩnh không phải là đứa an phận thì bây giờ làm gì đến một thầy thuốc trung y muốn bao nuôi nó. Trịnh Diên nhíu mày, gay gắt:
-Rồi mày nói sao? Hắn cho mày tiền à? Sao không ném vào mặt hắn?
Ân Dĩnh khựng lại rồi bật cười:
-Không phải. Thầy nói…nói sẽ nuôi tao cả đời. Thầy sẽ lo cho tao. Nhưng không phải bao nuôi.
-Vậy nghĩa là -Trịnh Diên che miệng -Lão cầu hôn mày hả?
Cầu hôn cũng không phải. Có ai cầu hôn như vậy bao giờ. Nhưng mà..
-Không có nói cầu hôn. Chỉ nói là sẽ nuôi tao thôi.
Trịnh Diên đang sắp xếp lại mọi diễn biến trong đầu. Trai tơ, gặp gái là gượng, đùng một cái muốn “bao nuôi” người ta cả đời. Ân Dĩnh lại dễ mềm lòng bởi những kẻ như vậy. Ngày xưa là tên đó, giờ lại là một thầy thuốc Trung y chẳng kiếm được nhiều tiền.
-Sao mày không hỏi, lão làm sao nuôi mày? Bán tiệm thuốc đi làm diễn viên à?
-Không có. Thầy Tạ nói, nói tao nên học bốc thuốc, phối phương, sau này…
-Sau này làm bà chủ tiệm thuốc chứ gì. -Trịnh Diên trở lại vẻ nghiêm túc- Nợ của ba mày là 1, triệu tệ, mới trả hơn 500 ngàn. Em mày còn đi học, cái tiệm thuốc Trung y đó kiếm được bao nhiêu tiền, sau này làm sao được.
Ân Dĩnh cũng biết chuyện đó. Thu nhập mỗi tháng từ công việc của cô may mắn thì được 2- vạn tệ trung bình mỗi tháng, trừ chi phí còn có mấy ngàn tệ gửi về nhà. Tiệm thuốc Trung y thời đại này kiếm tiền không bằng nghề bác sĩ, thua cả một diễn viên nhỏ như cô.
-Mày tích thêm tiền rồi bảo lão bỏ thêm khoảng 10 vạn nữa cùng tao mở tiệm quần áo online trên mạng cũng được. Mày làm người mẫu, đỡ được chi phí. Nhưng vẫn phải vào đoàn phim mà chào hàng cho đám nữ diễn viên hám fame đó. Thu nhập ổn định rồi muốn theo ai thì theo.
-Ừ.
Ở nhà, Tạ Khang Yên hắt xì liên tục mấy cái. Anh cũng biết, tiệm Trung y không thể kiếm quá nhiều tiền bằng công việc bán thuốc. Chỉ còn các cụ già tìm đến mua và hốt thuốc, người trẻ thì theo Tây y, bệnh tới khám bác sĩ ở bệnh viện. Giờ không thể tiếp tục che giấu bản lĩnh được. Kiếm tiền mới nuôi được người, mới khiến Ân Dĩnh không đóng phim và ôm ấp người khác nữa. Đã là người của hắn, dù miễn cưỡng giữ lấy nàng vì trách nhiệm đi nữa cũng không thể quá phóng túng với đàn ông được. Nhắm mắt lại là tưởng tượng ra cảnh không vui đó, miệng Tạ Khang Yên đắng nghét, trà Vạn Hoa cũng chẳng còn có mùi vị gì.