Chương 19: Nhất kiến buông xuôi
Hạnh phúc là thứ gì?
Yêu thương là thứ chi?
Khi một con người vươn tới cực hạn đau thương, họ có hai cách! Một là nhảy xuống, tuy vạn phần đau đớn nhưng chỉ là thoáng qua! Bất quá nếu họ cố chấp lừa dối chính mình thì sẽ đau tới phế liệt, tới khi nhận ra thì đã không còn gì để đau đớn!
Cố chấp chính là ngu ngốc nhất trên đời! Nhưng khi một người yêu say đắm mà phải lựa chọn buông tay, thì ngu ngốc đã không còn đáng để bận tâm!
Cô suy nghĩ rất nhiều, ở bên anh, hạnh phúc có, vui vẻ có, ngượng ngùng có chỉ là anh không yêu thương cô! Cái gì mới là yêu không đau đây?
Hôm sau, cô dậy rất sớm. Nấu rất nhiều món ngon, tự động viên bản thân chờ tới khi trí nhớ anh hồi phục sẽ im lặng buông tay.
Anh nở nụ cười tỏa nắng, ôm cô vào sâu trong lồng ngực, thì thào bên tai cô nói:
“Dậy sớm làm gì vậy? Lam Lam không phải thích ngủ nhất sao?”
“Ừm, chỉ là muốn làm vài món ăn nhỏ”
Anh mỉm cười, cắn vào tai cô, bàn tay đi vào áo cô, bóp nhẹ nơi đẫy đà kia, thì thào:
“Thế này là vài sao? Hửm...?
“Ừm, canh cá chua, thịt sườn giòn, bánh quy nho, cháo cua, súp vi cá, a và còn hai cốc sữa nhỏ, rồi cafe để anh uống khi đi làm nha?”
“Ừm thật ngon, nhưng anh muốn ăn thịt!”
“Thịt sườn giòn cũng rất ngon”
Anh mạnh mẽ bóp lấy một bên quả đào đang cứng đờ, tay kia xé áo cô, dùng môi hôn tới, tham lam ɭϊếʍƈ láp đỉnh hồng. Mồm luôn miệng phát ra tiếng gầm khoái cảm:
“Lam, em có chút nhỏ đi, để anh giúp em...”
“Đừng Mặc Nham.”
Cô ngại ngùng muốn ch.ết, mặt đỏ tới muốn nổ tung.
“Cái gì mà thịt sườn giòn? Em không phải luôn kêu món đó tầm thường sao?”
Cô giật mình một giây? Cô là Nhược Nhược cơ mà? Từ lúc nào trở nên ham muốn làm Cát Lam quý phái chứ?
Chưa kịp suy nghĩ anh đã tụt tới qυầи ɭót, tay dịu dàng xoa quanh u cốc mềm mại, nhu thuận đâm một ngón tay, cô bất giác phát ra tiếng ɖâʍ loạn vô cùng:
“Mặc Nham, ưm...”
Anh vột rút ngón tay kia, bao bọc ngón tay là một dòng nước trong suốt trắng đục. Tiếng gầm của anh ngày càng lớn, anh cầm vật kiêu hãnh ngạo nghễ đã sớm cương cứng phình lớn tới phát sợ, đâm một nhát thật mạnh, rồi liền rút ra, đâm tới một phát nữa. Cô luôn miệng kêu ra tiếng ɖâʍ đãng đáng ghê tởm, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Bàn ăn vốn phong phú đặc sắc đã sớm bị anh hất đổ. Sau khi dày vò cô, anh đứng dậy đi một mạch vào phòng tắm. Nước mắt của cô lặng lẽ chảy, Cát Lam khi đó có hạnh phúc hay không? Cô hiểu, dù từ khi từ bệnh viện về anh cùng cô đã làm qua bao lần hoan ái nhưng cô biết, anh không có hôn môi cô. Cô tự lừa dối bản thân về đoạn tình này, cô vĩnh viễn không thể thành Cát Lam trong anh. Đây có phải quả báo cho sự cố chấp của cô hay không?
Cô nhìn theo hướng cửa phòng tắm đang phát ra tiếng nước ào ào, hai giọt lệ đau đớn lăn xuống, trên cơ thể trần truồng cũng run rẩy. Cô đã chịu thua, cô không thể lừa dối anh thêm một ngày nào nữa!