Chương 22: Du xuân giữa trời đông giá rét
Sau bữa ăn gia đình mọi người đều chuyển ra đình các để thưởng trà và bánh ngọt, nhưng vấn đề lúc này lại di biến. Các thân binh lần lượt tưng người từng người xấu hổ lúng túng tiến vào lầu các xin phép Nguyên Hãn ngày mai cho họ được nghỉ phép một ngày.
Quá ngạc nhiên trước hiện tượng này Nguyên Hãn quyết ép hỏi một thân binh. Tên này nói ra nguyên nhân khiến cả đình viện cười nghiêng ngả. Lê Trung Trực phải nói là cười ra nước mắt, nhà hắn lần này không những hốt được Trần Nguyên Hãn mà hốt gọn một mẻ mười mấy tên thiếu niên tiền đồ sáng lạng này. Cơ sự là mấy anh chàng này sau tiệc rượu vẫn nhớ như in lời hứa của các bố bợ tương lại. Thế là họ đánh bạo đi hẹn hò mấy cô gái xinh tươi ngày mai đi đạp thanh ( du xuân). Tuy không biết được mấy chàng công tử ca này là phần tử phản loạn của triều đình nhưng mấy cô gái cũng nghe phong phanh nói họ có công vụ bên người không thể ở Lê gia lâu được. Thời gian đáng giá ngàn vàng, vậy là họ đồng loạt ai cũng đồng ý đạp thanh du xuân, mặc dù xuân chưa có đến, thời tiết thì lạnh bỏ xừ, gió bấc thổi vù vù. Giờ này mà đi chơi Tây Hồ thì cóng cả lũ.
- Ngươi chạy ra thong báo, đừng có tách nhau ra đi chơi, ngày mai toàn bộ tập trung lại đi dạo Tây Hồ, ta cùng Tú Xuân tiểu thư và Trung Hiếu công tử cùng tham dự.
Sáng sớm hôm sau từ lúc mặt đất còn mù sương thì cả Lê gia đã loạn cào cào. Đơn giản cì tiểu thư và công tử của họ hôm nay xuất hành đi chơi, nói đùa a địa vị của hai người này cực lới. Thế nhưng những hạ nhân này còn lâu mới loạn cào cào đến trình độ như những nữ chính nhân vật ngày hôm nay. Họ đã dạy từ rất sớm mà tắm rửa rồi ướp xạ hương, thay quần áo, phấn son chuẩn bị. Con mấy tên nam nhân thì sao, vẫn đang ngủ lăn ra như chết, thần kinh của lũ quân nhân này thuộc dạng rất thô. Đi chơi với con gái thôi mà, nguy hiểm như đánh giặc sao... không phải vội, đêm qua uống nhiều quá rồi ngủ them chút nữa. Song mấy tên này còn lâu mới có thể ngủ nổi. Mấy vú già đã lao vào phòng bọn chúng mà dựng cả dậy, không dậy hả lấy khăn ướt lạnh toát mà úp lên mặt, trời mùa đông lạnh co ro rồi. làm như vậy đến cả trúng thuốc mê cũng phải tỉnh dậy mà thôi. Tắm rửa là việc không tránh khỏi, mấy tên nam tử quân nhân này rất lười cái khoản này vậy nên tên nào tên nấy làu bàu không thôi. Đến lúc thay quần áo thì mấy thiếu niên này không tìm thấy quần áo của mình ở đâu nữa rồi.
Thay vào đó là một loạt bộ quần áo bằng gấm đơn sắc màu xanh thẫm. Đây là do Lê Gia chuẩn bị cho họ, không để mấy thiếu niên anh tuấn này mặc áo vải bong đi đạp thanh chứ. Riêng Nguyên Hãn thì lại là một bộ quần áo Gấp hoa rất sang trọng đúng phong cách công tử ca nhà Lê Gia.
Đúng là người đẹp vì lụa, mấy tên thân binh này rõ ràng là rồng phượng trong người. Thế nhưng ăn mặc vải thô xoàng xĩnh thì không thể nào so sánh dược với việc chải tóc và búi tóc gọn gàng, mặc quần áo gấm sang trọng được. Nhóm công tử ca cao ráo tuấn tú này đứng cạnh nhau đúng là sáng bừng một góc trời. Những cô thiếu nữa đằng xa đang há miệng chữ O mà kinh ngạc, tim thì đập thình thịch. Hôm qua nhìn những thiếu niên rượu chè be bét này chỉ thấy là dễ coi, cường tráng thôi, Nhưng sáng nay nhìn vào thì đó là một dàng "siêu mẫu" soái ca, đứng trước một đám soái ca đều tăm tắp như vậy tim không loạn nhịp chỉ có thể là người sắt mà thôi.
Đám người hầu, hạ nhân thiếu nữ khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ không thôi, họ thầm hâm mộ và ghen tị với đám thiếu nữ con nhà quân hộ gia tướng may mắn đằng kia. Tuy cùng là người làm trong phủ nhưng địa vị của các cô nàng trong quân hộ rất là cao, họ chỉ phải làm những công việc nhẹ nhàng, tính ra kiểu như bạn chơi với đám công tử ca nhà Lê gia vậy. Song người hầu chính thức thì địa vị thấp hơn hẳn, họ phải lao động việc nặng thực sự trong nhà. Thật ra Lê Gia giao du rất rộng, hạ nhân nơi này chứng kiến cả thiếu các công tử ca đẹp trai, tuấn tú. Nhưng một dàn cao ngất, đẹp đồng đều lại là khác, họ chưa bao giờ thấy qua.
Quan trọng là đám thiếu niên này mỗi người bên hông đều dắt một thanh đoản đao, hào khí bừng bừng, đầy chất nam tính và sức mạnh. Điều này có sức cuốn hút khó cưỡng không kém mấy kểu quần là áo lụa cầm quạt ngọc phe phẩy, mà ở một góc độ nào đó với dân tộc thượng võ như Việt Nam thì sức cuốn hút này mãnh liệt hơn.
Chuyến đi chơi theo Nguyên Hãn là chả chó gì thú vị, đầu óc của hắn còn để ở chỗ khác. Du xuân của họ là chèo thuyền lượn lờ ở đảo đông Tây Hồ vùng chùa Trấn Quốc. Nguyên Hãn thì chả thấy gì khác lạ nhưng đám thiếu niên thì hưng phấn bừng bừng. Có mấy tên Thân binh cậy mạnh tính chèo thi với nhau, bởi mỗi thuyền có hai người một nam một nữ vậy nên cuộc thi chèo này trở nên cực kì căng thẳng. Vì có các thiếu nữ cùng thuyền cổ vũ nhiệt tình nên chả thằng nào muốn thua cả. Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng cả một vùng hồ.
Lê Tú Xuân là tiểu thư khuê các thế gia, được đào tạo từ bé nên nàng hiểu biết hơn nhiều các thiếu nữ kia. Nàng cũng được cha nói qua về công việc của Nguyên Hãn rồi, hắn sắp phải ra trận đấy. Thế nên biểu hiện suy tư mà trèo thuyền không tập trung của hắn không làm nàng phật ý. Trái lại nàng lại càng tò mò mà ngắm kĩ vị biểu ca mà có thể sẽ là phu quân tương lai của mình.
Lần này nàng được ngắm thỏa thuê, được nhìn rõ gương mặt anh tuấn nhưng góc cạnh của hắn. Nàng không xấu hổ mà cúi mặt bởi vì vị anh họ này đang mất tâp trung đấy.
Bỗng một tiếng đùng vang lên làm mấy cô thiếu nữ giật mình mà kêu ré lên, phía trên bờ mấy đứa trẻ nít để đầu ba chỏm thấy vậy vỗ tay hoan hô cười ré lên. Hóa ra chúng thấy mấy thanh niên trai gái thật đẹp đùa giỡn thật vui nên tính quấy phá. Vật là chúng dùng pháo cong chuột thả xuống nước dọa mấy thiểu nữ ( Pháo con chuột là một loại pháo nổi được trên mặt nước. có hai hoại thước nổ bên trong một loại cháy chậm làm cho quả pháo chạy loằng ngoằng dưới nước. sai đó cháy đến phần thuốc nổ sễ gây tiếng nổ vang). Tiếp theo mấy đứa trẻ nít lien lục đốt mấy quả pháo chuột rồi hướng về phía mây chiến thuyền mà thả. CHúng hứng chí trên bờ nhe răng sún mà cười ha ha.
Nguyên Hãn lúc này bị tiếng pháo làm giật mình tình lại. Nhìn những quả pháo đang loăng quăng chạy trên nước rồi nổ cái bùm thì linh quang trong đầu hắn trợt lóe lên:
- Mấy đữa tụi bây, có ai cầm theo giấy mực không.....
Nguyên Hãn hướng về mấy thân binh mà gào thét. Hắn sợ mình sẽ quên đi những suy nghĩ vừa chợt lóe trong đầu.