Chương 57: Khiến Văn bị bắt
Ngồi thượng vị trong lâu các của tướng hạm vẫn là Nguyên Hãn với chiến giáp đầy đủ, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị mà liếc nhìn từng nhân vật đang đứng trong sảnh đường. Tiếp đó hắn cau mày mà ngắm mắt nhìn một thanh niên hơi béo gương mặt tái nhợt đang thở ra cong nhiều hơn hít vào được bố trí trên cáng đặt giữa sàn nhà.
Đây là đám người hoàng thất cũng như trọng thần của triều đại Minh Huệ Đế Chu Kiến Văn. Lần lợt từng người là Tề Thái làm Binh bộ thượng thư, Phương Hiếu Nhụ làm hàn lâm viện thị giảng và cuối cùng là tên Mã Toàn thái thường tự khanh kiêm luôn bố vợ của Chu Kiến Văn. Tên Mã Toàn này là cha đẻ của Hiếu Mẫu Nhượng Mã Hoàng Hậu, mà giờ đây chính là một cô gái tầm 20 tuổi đang ôm một đứa bé tầm 3 tuổi trong lòng, mặt tái nhợt vì sợ hãi. Hai mắt nàng đỏ hoe sưng húp chắc chắn đã khóc rất nhiều.
- Không cần phải giả vờ làm gì nữa.... mệt mỏi, đến cả hoàng ấn chúng ta cũng tìm ra rồi, cái gi mà thương buôn từ Chiết Giang gặp bão.. nói dối không mệt đầu lưỡi a... Không biết giao nộp các ngươi cho Chu Đệ thì kiếm được bao nhiêu tiền a.
Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng không phải là Nguyên Hãn mà là tên chó săn Mã Diễn, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn cái ấn mà Nguyên Hãn đang vuốt ve trên tay. Những câu nói của tên Mã Diễn này cực cay độc vì hắn không có lấy một chút nào kiêng nể hay tình cảm gì với triều đình Đại Minh cả. Nhưng tên Cầm Bành ngồi bên cạnh thì có khác, hắn từng là thần tử của Minh triều, sự sợ hãi đối với hoàng đế đã ă vào máu nên lúc đầu có vẻ hơi gượng gạo. Nhưng rất nhanh hắn thở hắt ra một tiếng mà bình lại tâm trí. Bậc đế vương kị nhất là kiểu người thân ở bên Ngô lòng hướng Tào, nên giờ đây chính là lúc thể hiện sự trung thành với Nguyên Hãn. Hắn muốn đạt them nhiều sự tín nhiệm của Nguyên Hãn để trải bước cho sự thăng tiến trong tương lai.
- Tề Thái Binh bộ thượng thư, Phương Hiếu Nhụ hàn lâm viện thị giảng, Mã Toàn thái thường tự khanh, Mã Hoàng Hậu mạt tướng có lễ a. Xin tự giới thiệu chút ta trước đây chính là Tham tướng Chỉ huy sứ thủy quân Phúc Kiến. Tuy chưa gặp mấy vị nhưng cũng có nghe mô ta qua nên chắc ta không nhầm chứ.
Đến lúc này thì toàn bộ mấy trọng thần còn sót lại của Kiến Văn thời đại đứng trong sảnh đường đều thất kinh cả rồi, hi vọng trốn tránh thân phận để qua một cửa này coi như xong. Chỉ cần đối phương giao nộp mình cho Chu Đệ thì sẽ thu được rất nhiều của cải, có khi là thăng quan phát tài khôn biết chừng. Tất cả đều tuyệt vọng mà thẫn thờ, riêng Mã Hoàng Hậu thì ngồi bệt xuống đất ôm lấy con mà khóc lóc, đứa trẻ không hiểu chuyện thấy mẹ khóc cúng ngoác mồm ra khóc theo. Sảnh đường đột nhiên trở nê khá ầm ĩ.
- Không cần phải khóc vội... Người đâu, lấy ghế ngồi cho … Mã hoàng hậu.
Nguyên Hãn lúc này mới từ tốn mà lên tiếng. Với tư tưởng hiện đại thì hắn không nỡ đối xử với phụ nữ và trẻ em như vậy, kể cả đó là tù nhân.
- Chuyện đã rồi ta cũng không cần dấu diếm, hạ quan chính là Mã Toàn thái trường tự khanh, đây là Huệ Minh Đế Đại Minh, không biết tôi đang được diện kiến cao nhân phương nào.
- Cao nhân thì không dám, ta họ Trần tên Nguyên Hãn chỉ là một hậu duệ tông thất nhà Trần Đại Việt mà thôi…
Nghe đến đây thì toàn bộ trọng thần triều đình cũ của Kiến Văn như bị dáng một phát búa mạnh vào đầu. Ai cũng nghĩ rằng: kẻ này là hậu duệ của hoàng tộc mất nước, đây là cơ hội tốt nhất của hắn, chỉ cần hắn lập được công lao này rồi yêu cầu Chu Đẹ giúp hắn phục quốc thì đây đúng là cơ hội trời ban rồi.
- Ngươi ngươi … muốn làm gì chúng ta… tên Mã Toàn tiếp tục lên tiếng run run mà hỏi.
- Nếu như ta nói ta giao Minh Huệ Đế và các ngươi, cộng thêm cả cái Ngọc tỉ này thì ngươi nghĩ tên Chu Đệ thưởng cho ta bao nhiêu tiền nhỉ.
Nguyên Hãn không nhanh không chậm, mỉm cười mà nói, trên tay hắn vân vê vẫn là cái ngọc tỉ truyền quốc của Đại Minh.
- Chúng ta có tiền chúng ta cho ngươi tiền …. làm ơn buông tha cho chúng ta. Không được thì buông tha cho can ta cũng được… ta xin nguyện ch.ết…
Mã hoàng hậu vậy mà từ ghế lăn xuống van xin, nàng có thể ch.ết nhưng nàng không muốn con mình mới sống được bao tuổi mà phải ch.ết như vậy.
- Mã hoàng hậu đứng lên đi…. Chỗ tiền mà ngươi nói là 800 vạn lượng bạc và 3 vạn lượng vàng mà các ngươi dấu trên thuyền sao… xin lỗi chỗ tiền tài đó giờ đã là của ta mất rồi.
Nguyên Hãn lại một lần nữa cười tươi mà nói, chuyện thật nực cười, số tiền đó hắn cướp mất rồi thì đâu còn là tiền của lũ này nữa mà còn đòi lấy ra đổi mạng… Toàn bộ chúng tướng trong đại sảnh đều cười vang theo Nguyên Hãn. Tràng cảnh có chút thổ phỉ tính.
- Không biết Hãn công tử có cao kiến gì? Nếu người muốn giao nộp chúng ta thì nhốt lại giao nộp là được, cũng không phải tốn công nói nhiều với chúng ta vậy chứ…
Kẻ lên tiếng là Phương Hiếu Nho hàn lâm viện thị giảng. Hắn là mộ thư sinh điển hình, cao gầy đôi mắt khá tinh anh, chòm râu ngắn được chải chuốt khá kĩ ngay cả khi đang chạy loạn. Gương mặt kiểu như thể hiện ra cái gì cũng nằn trong sự tính toán của mình vậy, kiểu mặt này ở thế giới hiện đại gọi là kiểu mặt gợi đòn.
- Ngươi rất thông minh, ta thích người thông minh…. Nhưng cũng rất ghét những kẻ thông minh lại luôn tỏ ra cái gì cũng nằm trong tính toán của mình. Những kẻ như vậy thường ch.ết rất sớm.
Nguyên Hãn thực sự là ghét cái kểu nho sinh sặc mùi sách vở của bọn hủ nho Trung Quốc, lũ này rất xa rời thực tế thế sự. Sống toàn là ảo mộng trên mây trên gió mà thôi.
- Lần này ta không những không giao nộp các ngươi mà còn có thể cung cấp nơi an toàn để các ngươi sống. Nếu các ngươi muốn phục vị thì ta còn coa thể xuất quân giúp một phen. Tất nhiên các ngươi cũng phải tự kiên hệ phe cánh để có được lực lượng tương đương Chu Đệ thì ta mới có thể trợ giúp có hiệu quả. Còn nếu không thể tự mình tạo ra được một khối lực lượng đủ đối chọin Chu Đệ thì ta khuyern các ngươi an an ổn ổn thanh thật mà rụt cổ lại... sống an phận. Nể tình số vàng bạc thu được ta sẽ cấp cho các ngươi một cuộc sống đầy đủ đến cuối đời.... thế nào?
Nguyên Hãn dừng lại một chút rồi nói, gương mặt anh tuấn của hắn cực kì nghiêm túc chưa không còn cười đùa nữa. Đây là một vấn đề hết sức quan trọn trong kế hoạc trong tương lai của Nguyên Hãn. Nếu làm tốt thì Trung Hoa sẽ nội chiến thêm một lần nữa, chả biết thắng thua ra sao thế nhưng sự nghiệp giải phóng dân tộc của Đại Việt sẽ bớt đi nhiều khó khăn và tổn thất. Đây chính là điều Nguyên Hãn nghĩ đến khi bằn mọi cách để vây bắ Chu Kiến Văn.
- Không biết Hãn công tử trợ giúp ra sao? đến cả tiêng lương nuôi quân của chúng ta cũng bị ngài thu hết rồi thì nói gì đến trợ giúp.
Mã Toang tuy theo nho học nhưng hắn lại là một người có cái nhìn sát thực tế hơn, những câu nói của hắn không gây quá nhiều khó chịu mà thường trực tiếp di vào vấn đề chính.
- Mã tự khanh, không đùa ta chứ vấn đề trẻ con này mà ngài cũng đặt câu hỏi.... được rồi Mã Diễn, Cầm Bành theo các ngươi thì chúng ta có thể làm gì, và bọn họ có thể làm gì? - Nguyên Hãn chỉ tay vào nhóm người Đại Minh rồi đột nhiên quay qua hỏi hai tên thuộc hạ.
- Bẩm quân chủ, chúng ta có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ trong khoảng cách gần nhất có thể đối với Trung Hoa... từ đó bọn họ có thể lien hệ bộ hạ cũ, ví như những gia tộc Miền Nam Trung Hoa bị chèn ép sau khi Chu Đệ lên ngôi. Tiền cũng sẽ từ đây mà ra, binh cũng sẽ từ đây mà có.
Mã Diễn vuốt cái cằm không râu ung dung mà nói, cái ý này thì cao tầng Trần Gia quân đã bàn đi bàn lại khi thực hiện kế hoạch vây bắt tên hoàng đế trung hoa rồi. Họ phải bàn bạc những bước kế hoạch hanhd động tiếp theo khi bắt được nhóm người này. Đến lúc này thì Cầm Bành cũng lên tiếng, hắn là quan nhân nên hành động cũng như lời nói thường hùng hổ gãy gọn hơn Mã Diễn nhiều.
- Đúng như Mã Diễn tướng quân nói qua. Việc quan trọng nhất là việc đảm bảo an toàn trong khoảng cách gần nhất. Các ngài ôm một đống tiền chạy qua Nhật Bản thì cũng chỉ làm được tài chủ một góc mà sống qua ngày. Liên hệ với các thế lực miền nam khó khăn, nguồn mộ lính lở đâu ra? Ngoài ra chúng ta có thể bán một số loại vũ khí tốt cho các ngươi, giúp các ngươi luyện binh. Đó là trợ giúp tốt nhất rồi.