Chương 92: Phụ nữ sợ lấy sai chồng, Đàn ông thời chiến sợ chọn lầm phe
Nguyên Hãn giờ đây đã trở lại bục điểm tướng mà ngồi yên vị trên chiếc ghế của mình để cho các quân y cầm máu vết thương, lau chùi cùng sát trùng.
- Phụ Vương hu hu, ngươi đau không... Tên kia là kẻ xấu... lớn lên ta khỏe hơn sẽ đâm hắn... báo thù...
Vậy mà tên hạt mít Chu Văn Khuê đang như bạch tuộc mà bán cả chân cả tay vào ống đồng của Nguyên Hãn, hai mắt long lanh gào lớn. Nó quên luôn cả gọi Nguyên Hãn là á Phụ (cha nuôi) mà gọi luôn Nguyên Hãn là Phụ Vương. Chu Kiến Văn thì lại để ý chuyện này. Lông mày hắn hơi co lại rồi lại giã ra mỉm cười mà nghĩ “ Khuê nhi có được thêm một người cha cường như Hãn đệ lại càng là phúc phận của hắn, còn ai dám ngấp nghe ngai vàng của Khuê nhi..”.
- Lỏi con biến ngay, chờ ngươi báo thù được cho ta thì địch thủ ch.ết già rồi.. Ha ha ha.
Nguyên Hãn thực sự thích đùa vui với tên hạt mít này, nhất lúc này đây hắn đang cực kì hưng phấn vì đột phá của bản thân. Nói một cách chính thức thì Nguyên Hãn vẫn chưa là nhất lưu võ tướng thực lực, nhưng đã tiếp cận đến vô hạn gần rồi. Còn về cảnh giới thì đúng là Nguyên Hãn đã hàng thật giá thật nhất lưu võ tướng với cách xuất chiêu hữu hình vô ý của mình.
- Ta không đi... Phụ vương ngươi không phải nói người chờ ta lớn rồi cùng đánh toàn thiên hạ sao? Có mỗi lào già mà Phụ Vương cũng đánh không thắng.
Tên hạt mít mồm dẻo quẹo mà Phụ Vương này phụ vương nọ, càng nói càng thuận miệng. Chu Kiến Văn ở một bên thấy tên này quá phiền Nguyên Hãn liền kéo nó ra mà quát:
- Ngươi nhóc chưa ráo máu đầu biết gì, phụ vương của ngươi mới luyện tậm được 10 năm lag cùng, vậy mà có thể đánh ngang tay một gã nhất lưu chiến tướng đã luyện tập mấy chục năm. Chỉ cần thêm vài năm nữa thì Phu Vương của ngươi hắn sữ thành vô địch chiến tướng đấy.... Hòa công công, ngươi dẫn tên nhóc này qua chỗ Hoàng Hậu, hắn ở đây quấy phá đến phiền.
- Nô tài tuân chỉ...
Vậy là Chu Văn Khuê bị mấy tên công công ôm đi trong nước mắt ngắn dài. Nắm đấm của nó dí lên trời dọa dẫm ai đó, có lẽ dọa nạt phụ hoàng của nó đi. Từ ngày có Nguyên Hãn
chống lưng tên này trở nên to gan lớn mật lạ thường. Đúng là con cái nhà Hoàng gia mới bé tí đã biết như thế nào là dựa thế làm càn.
- Vương đệ, thương thế ra sao rồi, ngươi đúng là tuổi trẻ càn rỡ rồi. Biết vừa rồi hung hiểm ta sao không? Sắp xuất binh rồi mà thương thế đến vậy...
Chu Kiến Văn quay qua trân thành mà quan tâm thương thế của Nguyên Hãn đồng thời cũng trác mắng vị Vương đệ này làm việc đôi lúc vẫn quá xung động.
- Chút ít thương thế ngoài da thôi không ảnh hưởng xuất binh. Huynh là văn nhân không biết được suy nghĩ của võ tướng đâu ha ha ha...
Nguyên Hãn sảng khoái mà cười, Chu Kiến Văn lắc đầu chả biết nói gì hơn. Hắn ngắm nhìn vết thương chi chít trên người Nguyên Hãn mà thầm nghĩ “ Mẹ nó, thế mà nói chút ít thương thế, đếm sơ qua phải chục vết rồi, cả cuộc đời 25 năm của mình cộng lại chắc cũng không có bằng một phần chỗ này, thôi thì làm trí tướng mà đứng trong lều chỉ đạo là an toàng nhất”. Vậy mà sau khi chứng kiến sự tàn khốc của tranh đấu sa trường tên Hoàng đế lưu vong này quyết định bỏ luôn cái dự định xông pha chiến tuyến.
- Cầm Bành ngươi và Cầm Võ lui xuống, tối nay qua thư phòng ta.....
Nguyên Hãn quay qua ra chỉ lệnh cho cha con nhà này. Có nhiều vấn đề cần phải bàn bạc riêng tư mà không thể nói ra ở chỗ này, vậy nên hắn hạ lệnh cho Cầm Bành tiếp kiến riêng.
Sự việc xung đột của hai quân thuộc hai thế lực liên minh đã kết thúc bằng một loạt những màn thỉ thí đặc sắc và mãn nhãn. Từ đây quan viên Đại Minh cũng có một cái nhìn trực quan về tương quan lực lượng giữa hai bên. Phải nói cả tướng cả binh của vị tân Vương Trần Nguyên Hãn thật quá là cường đại. Riêng Cố Hưng Tổ thì cụp ngay cái đuôi lại mà ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám tự phụ mình là chiến tướng duy nhất bên trận doanh của Kiến Văn Hoàng Đế nữa. Bởi vì với mức độ thân thiết mà Kiến Văn và Nguyên Hãn thể hiện ra thì việc Nguyên Hãn cho Kiến Văn mượn một hai tướng soái là hoàn toàn có thể. Lúc ấy địa vị của Cố Hưng Tổ sẽ rớt xuống thê thảm. Làm người phải biết mình, điều này thì họ Cố cũng am hiểu một hai.
***************************************************************************
Thư phòng Vương Gia tại Hoàng Cung tạm thời của Chu Kiến Văn, lúc này đây hai cha con Cầm Bành đang quỳ phía dưới mà tiếp kiến Nguyên Hãn. Chỉ nhing thấy vị Vương gia cao cao tại thượng đan băng bó trắng toát nửa thân mà ngồi đó thì Cầm Võ thấy xấu hổ không thôi mà không thể ngửa mặt lên nổi.
- Ta nghe nói sau khi Cầm Bành ngươi binh biến tại Chiết Giang thất bại thì triều đaình đã truy sát cả nhà ngươi rồi kia mà?
Đây là Nguyên Hãn lê tiếng, không phải Nguyên Hãn không tin Cầm Võ đây là phụ thân Cầm Bành, chỉ cần nhìn hai gương mặt hao hao đến 7 phần giống nhau thì chả cần làm xét nghiệm AND làm gì cho tốn tiền a. Nhưng tin tưởng là một chuyện, cần hiểu rõ nguồn cơn của thuộc hạ lại là chuyện khác.
- Bẩm Vương gia, Đúng là Gia quyến của thuộc hạ gặp tai ương ngập đầu, hai đứa con trai cong nhỏ tuổi của thuộc hạ cũng như thê thiếp có lẽ khó tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng may thay lúc này Phụ thân thuộc hạ cùng một số bạn bè huynh đệ giang hồ lại quay về phủ đệ sau khi vân du Quảng Tây. Do đó họ mở ột đường máu mà cứu thoát được gia quyết của thuộc hạ. Gần một năm thuộc hại quy phục vương gia mà trú quân tại Phụng Hoàng đảo đã nhiều lần cho thám tử đầu nhập lục địa mà thám thính, cuối cùng vừa đây thôi đã bắt được tin của phụ thân và Gia quyến nên chuyển tất cả lên Đảo Phụng Hoàng… Nhân tiện tại đây thuộc hạ có một thỉnh cầu mong Vương Gia đồng ý…
Nguyên Hãn lông mày cũng giãn ra đôi chút, những việc mà Cầm Bành trình bày rất hợp lý do vậy cũng không có lỹ do gì mà đào móc sâu thêm.
- Ngươi cứ nói đi, mà cả hai ngồi đi… cứ quỳ vậy ra làm sao. Các ngươi có công không có tội. Nhất mà Cầm Võ lão tướng.. ngươi làm rất xinh đẹp.. năm sau ta và ngươi tái chiến trận nữa.
- Cảm tạ Vương gia Tiểu nhân là tội thần không dám đứng lên … Cầm Võ vậy mà tự xưng tội thần, trong khi Nguyên Hãn không trách tội hắn chuyện đánh cho Nguyên Hãn bầm dập đến vậy, chứng tỏ tại đây còn vấn đề.
- Cầm Bành ngươi nói trước… có chuyện gì?
Cầm Bành lại quỳ xụp xuống sát đất mà rống to:
- Cầu xin Vương gia cho gia quyến của thuộc hạ về lại Đại Việt và được sinh hoạt tại khu Sơn Tây, cuộc sống ngoài đảo quá vất vả và không thích hợp cho gia quyến của thuộc hạ.
- Cầu xin Vương Gia… - Cả Cầm Võ cũng bái dài mà cầu xin.
Nguyên Hãn à lên một tiếng giật mình tỉnh ngộ, hóa ra là chuyện tướng ngoài biên ải cầm trọng binh thì luôn để người nhà làm con tin tại trung ương triều đình. Đây là Cầm Bành quyết định muốn mở rộng binh lực tay cầm trọng binh nhưng sợ Nguyên Hãn nghi ngờ nên đưa cả nhà về Sơn Tây làm con tin.
- Thì ra là chuyện con tin hử… ta hiểu suy nghĩ và tính toán cảu hai ngươi. Ta nói rồi, dùng người thì tin không tin không dùng, chỉ cần biết nếu co ai phản bọi ta thì có chạy xa vạn dặm ta cũng sẽ đuổi giết không tha…. lời ta nói ra nhất định làm được…
Nói đến đây sát khí của Nguyên Hãn bộc phát kinh người, đến nhất lưu võ tướng như Cầm Võ cũng phải toát mồ hôi. Cái này liên qua đến thượng vị giả mà không liên quan đến cấp bậc võ công. Ngay cả tên chân yếu tay mềm như Chu Kiến Văn thượng vị lâu ngày cũng có uy nghiêm buẹc này khiến các võ tướng run sợ, huống hồ gì cường hoành như Nguyên Hãn.
- Nhưng cũng nói lại, cuộc sống trên đảo không thích hợp phụ nữ trẻ em, đón về Sơn Tây quân doanh cũng không tiện chăm sóc, bố trí tại Lê gia đi. Nhưng đó là giúp ngươi chăm sóc người nhà cho tốt thôi. Bất kì lúc nào ngươi muốn đều có thể đón đi. Ta nói rồi, kẻ dưới trung thành với ta vì lợi ích ta mang đến cho họ bất kì kẻ nào cũng không hơn được ta. Cái đến nữa ta hung mạnh đến độ dù Cầm Bành ngươi tay cầm trọng binh cũng không dám làm phản, bởi vì kể cả ngươi chạy đến ôm chân Chu Đệ ta cũng giết đến Chu Đệ người mà chém ngươi thành muôn mảnh. Những thứ ngươi nhìn thấy lúc này chỉ là một phần nhỏ những gì mà ta phát triển thôi…
Nhắc đến đây thì Cầm Bành và Cầm Võ lại nghĩ đến vị sư phụ bí ẩn sau lưng Nguyên Hãn mà mồ hôi toát ra như tắm. Con mẹ nó có chỗ dựa là thần tiên có khác, đế cả Hoàng đế trung hoa mà vị Vương Gia này cũng không để vào mắt.
- Chúng thuộc hạ hiểu rõ, chúng thuộc hạ thề ch.ết trung thành….
Hai cha con lẩy bẩy mà cùng hô lớn với quyết tam vô hạn. Đây cũng chính là cơ hội trời ban cho họ. Người thời loạn chỉ sự nhất là chọn sai phe. Hai cah con nhà này tự tin là mình chọn đúng phe cong mẹ nó rồi