Chương 7: Con ghét ba

Sau khi nó bỏ đi trước, Quân, Hoàng, Phong, Linh và Hà vẫn đứng đó vs dấu hỏi chấm to đùng Buổi học trôi qua một cách nặng nề
- Huy này, tối nay cậu qua nhà tớ ăn tối nhé, mẹ tớ mong cậu lắm đấy. Cả anh Nam nữa nha- nó quay qua hắn và Nam nói trước khi về


- Ừ, nhưng chắc anh vs Huy sẽ đến muộn một chút. Tụi anh phải đi gặp ba anh- Nam nói
- Vâng, em sẽ nói lại với mẹ. Em về trước nha, tạm biệt- nó nói rồi chạy đi
- Để anh đưa em về- Nam nói xong thì nó cũng đã chạy được một đoạn khá xa
- Đi gặp ông ý sao?- hắn nói vs vẻ lãnh đạm


- Ừ, ba muốn gặp em. Từ hôm em về nước vẫn chưa đến gặp ba đó
- Sao em phải gặp ông ta? Mà gặp cũng có gì để nói?- hắn cười khẩy- Thôi cũng được, sớm muộn gì cũng phải gặp, đi thôi- hắn nói
Hắn và Nam về nhà hắn, ba hắn đã chờ sẵn
- Con chào ba, tụi con về rồi đây!- Nsm lễ phép nói


- Có chuyện gì thì nói nhanh đi- hắn lạnh lùng nói
- Kìa Huy, sao em nói chuyện vs ba như vậy- Nam trách
- Kệ em, như vậy thì đã sao?- hắn gắt


- Hai đứa thôi đi, ba gọi 2 đứa về là có chuyện muốn nói. Hai đứa đã hoàn thành tất cả việc học rồi, ba muốn cả 2 đến phụ ba công việc ở tập đoàn. Dù sao 2 đứa cũng học xong đại học rồi, đến trường làm gì nữa- ba hắn nói
- Tôi không thích!- hắn trả lời luôn
- Tại sao?- ba hắn


- Không phải chuyện của ông, dù sao cũng đã có anh Nam rồi mà. Anh nhanh lên, không phải chúng ta có hẹn sao- hắn nói rồi bỏ đi
- Huy- ba hắn và Nam đồng thanh
- Ba, hay để con khuyên nó
Ông Hùng- ba hắn chỉ khẽ lắc đầu, ông hiểu con trai ông mà, hắn đã nói vậy rồi thì có khuyên thế nào cũng vô ích thôi


available on google playdownload on app store


Tại nhà nó
- Chị ơi, ba mẹ em đâu rồi? Em có nói vs mẹ là hôm nay Nam vs Huy đến rôgi mà sao mẹ còn ra ngoài- nó hỏi chị giúp việc
- Em đi học về rồi hả, ông bà chủ nói là về Trịnh gia có việc gì đó, chị cũng không rõ? Bà chủ đã dặn chị chuẩn bị bữa tối rồi- chị giúp việc nói


- Trịnh gia?- nó rất ngạc nhiên. Ba mẹ nó về đó làm gì chứ? Ở đó đều là những kẻ tham lam, thủ đoạn, hay họ lại có âm mưu gì để hại gia đình nó
- Ừ- chị giúp việc chắc chắn


Nó thật sự lo lắng không biết ba mẹ nó có xảy ra chuyện gì không. Có tiếng xe, chính xác là ba mẹ nó đã về, nó vội chạy ra
- Ba, mẹ
- Mày ra đây làm gì?- ba nó gắt


- Ba.... ba.. tại sao?- nó sợ hãi, hình như ba nó đang rất say. Mỗi lần ba nó say đều rất đáng sợ. Những lúc như vậy nó giận ba lắm nhưng nó cũng hiểu tại sao ba nó lại như vậy. Công việc ở công ti quá mệt mỏi và áp lực, cộng thêm việc phải đối phó vs cả gia tộc nữa. Ba nó làm sao chịu nổi


- Ba lại uống say à mẹ? Để con giúp mẹ đưa ba vào trong- nó nói rồi chạy lại đỡ ba nó


- Mày tránh xa tao ra, mày không phải con gái của tao. Tao không cần một đứa con gái vô dụng như mày, cái tao cần là một thằng con trai kìa- ba nó hắt tay nó ra làm nó ngã ra sàn nhà. Nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ, nó đứng thẳng đối diện ba nó, nó nhìn thẳng vào ba nó


- Ba à, đúng, con là con gái đó. Là con gái là có tội sao ba? Không phải ba từng nói con trai hay con gái đều không quan trọng sao? Tại sao bây giờ ba lại như vậy? Ba nói đi- nó vừa nói vừa khóc. Ba nó nổi giận tát nó một cái thật mạnh, hằn rõ 5 ngón tay
- Mày cút đi, tao không cần một đứa con gái vô dụng như mày


- Con ghét ba- nó nói rồi chạy ra khỏi nhà. Nó vừa chạy ra tới cổng thì va vào hắn, lúc đó hắn đang cùng Nam đi vào. Nhìn thấy nó khóc, Nam lo lắng:
- Ngọc Nhi, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?


- Xin lỗi hai người nhưng bữa tối nay..... em xin lỗi- nó nói rồi vừa khóc vừa chạy đi. Trong khi Nam đang rất lo lắng thì hắn lại tỏ ra chẳng quan tâm, như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Nó chạy thật nhanh và cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu. Khi nó ngừng chạy thì nó thấy nó đang đứng trước cổng công viên Purple. Công viên này đúng vs cái tên của nó- công viên màu tím. Bên trong công viên trồng chủ yếu là bằng lăng nên khi hoa nở, cả công viên ngập trong sắc tím.


Nó nhớ lại, ngày Tuyết Nhi- người chị song sinh của nó còn sống, nó rất hay đến đây. Kể từ ngày chị nó mất thì nó cũng chẳng còn đến đây nữa


Nó quyết định vào bên trong. Buổi tối, những ánh đèn rực rỡ trên con đường hoa bằng lăng. Nó ngồi xuống 1 chiếc ghế đá dưới gốc bằng lăng và khóc
" Ngọc Nhi này, mỗi lần em buồn, hãy ngồi dưới gốc bằng lăng và khóc, nỗi buồn sẽ vơi bớt
Tại sao vậy chị?


Chị cũng không biết nữa, nhưng chị hay làm vậy, hiệu quả lắm đó nha" - nó nhớ lại những điều mà chị nó đã nói


Về phía hắn, sau khi cùng Nam vào nhà nó và gặp mẹ nó thì đã biết hết mọi truyện. Ssu đó nó bảo Nam về trước rồi một mình lái xe vòng vòng thành phố, hắn dừng xe lại trước vông viên Purple
" Huy, cậu có thích hoa bằng lăng không?
Không! Tớ không thích màu tím


Tớ thích hoa bằng lăng lắm. Mỗi lần buồn tớ thường ngồi dưới gốc bằng lăng, và sau đó tớ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều
Là do cậu nghĩ vậy thôi chứ làm sao mà đỡ buồn được, tớ không tin đâu"- hắn nhớ về cô- Tuyết Nhi


Hắn đi vào bên trong công viên và ngồi ở một cjieesc ghế đá bên cạnh chỗ nó
- Chị, chị gạt em phải không? Em ngồi đây khóc nãy giờ mà có đỡ buồn chút nào đâu- nó ngước lên bầu trời đầy sao, nói trong nước mắt


- Cậu gạt tớ, tất cả chỉ là lừa dối- hắn cười, một nụ cười lại chứa đầy nỗi buồn






Truyện liên quan