Chương 9: Lạnh lùng
Sáng hôm sau nó thức dậy thì thấy nó đang nằm trong phòng của mình - Hôm qua rõ ràng là mình đi vs Huy mà, hình như trên đường về mình ngủ quên. Chắc là hắn đưa mình vào nhà- nó vừa lẩm bẩm vừa bước xuống khỏi giường. Chợt nó nhớ đến chuyện tối qua, mặt nó xịu xuống. Nó đang sợ phải xuống dưới nhà, sợ phải đối mặt với ba nó
Nó VSCN xong, bỏ sách vở vào cặp. Do dự một lúc rồi nó hít một hơi thật sau, lấy hết can đảm và trưng ra cái bộ mặt hết sức bình thường rồi đi xuống dưới nhà. Ba nó đang ngồi ăn sáng thấy nó xuống nhưng cũng chẳng nhìn nó lấy một cái. Nó ngồi ngoan ngoãn ăn bữa sáng của mình. Tất cả đều im lặng cho tới khi nó ăn xong
- Ba có chuyện muốn nói với con- ba nó nói. Ba nó bây giờ khác hẳn tối qua nhưng nó vẫn không khỏi sợ hãi
- Vâng!- nó khẽ đáp
- Ba muốn con từ tuần sau đến tập đoàm làm việc, con cần phải học hỏi kinh nghiệm để sau này điều hành tập đoàn
- Nhưng con mới có 15 tuổi thôi mà ba, con còn đang đi học- nó phản đối
- Không phải con đã hoàn thành chương trình đại học ở bẻn Pháp với thành tích xuất sắc ngành quản trị kinh doanh rồi sao. Ba biết là từ bé con đã muốn làm cô giáo. Nhưng ba chỉ còn một mình con, tập đoàn sớm muộn gì cũng phải giao cho con. Không nói nhiều nữa, ba đã quyêt định rồi- ba nó nói xong đứng dậy đi làm
- Ngọc Nhi.... chuyện tối qua con đừng giận ba con nha- mẹ nó nói
- Con không giận ba đâu, con biết là công việc của ba rất áp lực, lại còn bị mọi người trong dòng họ làm khó. Con từng ước giá như con là con trai để có thể giúp ba
- Con hiểu cho ba con vậy là tốt. Con là hy vọng của ba mẹ
- Dạ,hihi- nó cười, cười vậy cho mẹ nod yên tâm thôi chứ nó vui sao nổi- Tối qua Huy đưa con về à mẹ?
- Ừ, thôi đi học nhanh đi không trễ, để mẹ kêu bác lái xe
- Con đi bộ được rồi. Con đi nha, tạm biệt mẹ yêu- nó nói rồi chạy vụt đi
Đến trường, nó tỏ ra bình thường như chẳng có chuyện gì, vẫn vui vẻ chạy nhảy. Ai cũng thắc mắc là hôm nay nó có chuyện gì mà lại vui đến vậy, nhưng có một người biét rõ là nó đang diễn kịch. Người cười càng nhiều thí chứng tỏ người ấy càng có nhiều nỗi đau muốn che giấu, quả không sai chút nào cả.
- Cảm ơn cậu tối qua đã đưa tớ về nha- nó cười tươi nói với hắn
Đáp lại là một sự im lặng
- Ăn gì không hôm nay tớ bao, coi như cảm ơn chuyện hôm qua
Đáp lại vẫn là một sự im lặng
- Ngọc Nhi vs Huy chơi với nhau từ nhỏ sao?- Linh thắc mắc bởi nếu đã là bạn thân từ nhỏ thì hắn đã chẳng lạnh lùng như vậy
- Ừ, sao hả?- nó
- Sao tớ thấy kì kì sao á- Phong cũng lên tiếng
- Kì cái đầu cậu ý- nó ném thẳng gói bim bim đang cần trên tay vào mặt Phong. Vạy là cuộc chiến bim bim nổ ra
Nam, Quân, Hoàng, Vy, Hà chỉ biết ngồi cười
Những ngày sau đó cuộc sống của nó vẫn cứ tiếp diễn một cách hết sức bình thường, nó bắt đầu đến công ti làm việc. Nó với ba nó ngày càng ít gặp, ít nói chuyện. Còn hắn, vẫn lạnh lùng với nó. Nhưng mó đâu phải người dễ bỏ cuộc, vẫn lẽo đẽo theo hắn. Việc nó thân thiết với các hot boy ở trường ( Quân, Hoàng, Phong) và đặc biệt là 2 hot boy vừa mới chuyển đến ( Huy và Nam) gây khá nhiều sự chú ý. Chính xác hơi là sự ghen ghét cỷa các nữ sinh trong trường này
- Ê! Con nhỏ kia- cái giọng chanh chua của một con nhỏ cùng trường. Con đó cùng khoảng 5- đứa con gái nữa chặn nó lại
- Có chuyện gì?- nó chẳng thèm quan tâm
- Mày còn hỏi nữa hả? Tao nói cho mày biết tốt nhất mày nên tránh xa mấy anh ấy ra. Không thì dừng trách tụi này.-nhỏ đó đe dọa
- Thì ra là chuyện đó. Nếu tao không tránh xa họ ra thì sao? Mày dịnh đánh tao à?- nó đáp( Min: chị nàh cũng không phải dạng vừa đâu)
- Cái loại nghèo hèn như mày thì làm sao với tới được. Trèo cao ngã đâu đó- nhỏ đó nói. Đúng lúc đó hắn đi qua. Nó cứ tưởng là hắn sẽ giúp nó nhưng hắn còn chẳnv thèm để ý. Nó tức lắm, có cần phải lạnh lùng với mó như vậy khônh chứ, đã vậy nó cũng không cần
- Chẳng có lí do gì để tao phải tránh xa họ, biến ra cho tao lên lớp- nó nói, với loại người này chẳng làm sao nó phải tôn trọng cả
- Mày dám.. - nhỏ đó nổi khùng tát nó một cái rõ mạnh, hằn rõ 5 nhón tay. Kính của nó bị rơi ra cách nó một đoạn. Nhỏ đó bước tới chỗ cái kính, mỉm cười, rồi dùng chân dẫm gãy cái kinh của nó
Nó chẳng thèm quan tâm, nó bỏ ra khỏi trường. Không có mắt kính thì làm sao mà nó học được, đã vậy nó cúp học luôn. Thật lòng mà nói thì nó đang rất giận hắn. Nếu là trước đây thì chắc chắn hắn đã bảo vệ nó rồi. Từ sau buổi tối hôm đó, hắn gần như cũng chẳng nói chuyện với nó
Hắn bây giờ lạnh lùng thậy đấy
P/s: từ giờ sẽ tập chung vào câu chuyện của nhân vật chính hơn, mấy chương đầu MIN viết liên miên lan man quá rồi