Chương 4: Mưa núi
Trong hai năm đó, ba mẹ Hứa Đồng Chu cãi nhau càng ngày càng thường xuyên, cách 2 cánh cửa, Triệu Khinh Nhiễm cũng có thể thường xuyên nghe được tiếng động đùng đùng đoàng đoàng phía đối diện. Đợi đến sau khi im lặng lại, mẹ Hứa chạy qua nhà mình khóc kể, còn cô lén lút qua bên kia, thường xuyên nhìn thấy Hứa Đồng Chu đang yên lặng thu thập đống hỗn độn đầy phòng.
Mẹ Khinh Nhiễm đại khái cũng hiểu được Hứa Đồng Chu đáng thương, mỗi khi ba mẹ cậu không ở nhà, sẽ bảo cậu đến nhà mình ăn cơm, mua đồ ăn ngon gì cũng sẽ cho cậu một phần.
Ba mẹ Khinh Nhiễm là kiểu vợ chồng truyền thống điển hình, chồng cần cù và thật thà, vợ đảm đang thiện lương, việc trong nhà đều là mẹ Triệu định đoạt, như vậy hình thức ở chung tự nhiên hài hòa ân ái.
Bởi vì có ba mẹ Hứa Đồng Chu làm ví dụ, Triệu Khinh Nhiễm liền thấy gia đình mình thập phần hạnh phúc mỹ mãn.
Hứa Đồng Chu lên trung học vẫn là lủi thủi một mình, thậm chí có xu thế càng ngày càng trầm mặc.
Thời điểm mẹ Hứa khóc kể với mẹ cô, Triệu Khinh Nhiễm từng nghe nói, bởi vì ba Hứa thường xuyên bị chuyển công tác, từ bé Hứa Đồng Chu đã phải đi theo bọn họ chuyển nhà chuyển trường, thường thường là mỗi khi đến một ngôi trường mới, vừa mới quen biết bạn học, lại phải chia tay. Thời gian quá dài, đại khái là không muốn đối mặt với sự chia ly, nên cậu càng ngày càng hướng nội, không bao giờ kết giao bạn bè nữa. Hoàn hảo hiện tại có Khinh Nhiễm thường xuyên trò chuyện với cậu.
Từ bé Triệu Khinh Nhiễm đã lớn lên ở khu chung cư này, có nhiều bạn chơi ở chung quanh, đại bộ phận đều là quen biết từ nhỏ, cho nên cô không để ý đến lời mẹ Hứa nói, nhưng tiềm thức cảm thấy Hứa Đồng Chu có điểm đáng thương, đồng thời lại vì mình là người bạn duy nhất của cậu mà cảm thấy tự hào.
Hứa Đồng Chu đã làm hàng xóm của cô hơn 2 năm, lại bởi vì tâm tư thiếu nữ hoài xuân của cô, nên cô càng bám chặt cậu hơn, có đôi khi cô ngồi bên cạnh nhìn cậu viết chữ hoặc là ráp mô hình, Chu Vân Vân và Chương Hải tìm cô đi chơi, cô cũng không muốn.
Cho dù cô cũng hiểu được ở chung với Hứa Đồng Chu không thích nói chuyện quả thật là có điểm nhàm chán.
Nếu dựa theo kịch bản gốc phát triển tiếp, có lẽ thật sự đợi cho Triệu Khinh Nhiễm tốt nghiệp trung học, có thể thuận lý thành chương yêu đương với Hứa Đồng Chu.
Khi đó cô cũng không có cân nhắc Hứa Đồng Chu có thích mình hay không, chính là cảm thấy Đồng Chu thành thật như vậy, cái gì nghe cô, cho dù cô đề xuất yêu cầu như vậy, hắn cũng sẽ không cự tuyệt đâu.
Tóm lại, cuộc sống của Triệu Khinh Nhiễm trước năm 15 tuổi, dùng một câu hình dung đó là: hết thảy đều tốt, chỉ thiếu phiền não.
Mà mọi việc từ khi Triệu Khinh Nhiễm 15 tuổi lúc sắp thi liền lặng lẽ kết thúc.
Bởi vì có thầy Hứa Đồng Chu phụ đạo, hơn nữa Triệu Khinh Nhiễm vốn có điểm thông minh vặc, trước cuộc thi hai tháng, cô lâm trận rồi mới mài gươm hung hăng đột kích một trận, thành tích đột nhiên tăng mạnh, xếp hạng trước tên vài bạn khác, cuộc thi vào trường trung học trọng điểm của Hứa Đồng Chu trên cơ bản cũng không thành vấn đề lớn.
Trước cuộc thi hai tuần lễ đúng dịp Tiết Đoan Ngọ, Triệu gia cùng Hứa gia cùng đi thắp hương ở Bạch Vân Tự nằm ở ngoại ô.
Bạch Vân Tự hương khói tràn đầy, ngày lễ ngày tết dòng người đến đi tấp nập.
Trẻ nhỏ mới hơn 10 tuổi đối với việc thắp hương này không có hứng thú, mà sơn thủy chung quanh chùa miếu tuyệt đẹp, Triệu Khinh Nhiễm nói với ba mẹ một giờ sau gặp tại nhà ga, liền lôi kéo Hứa Đồng Chu chạy tới phụ cận chơi.
Tháng Sáu, đúng dịp thời tiết tốt nhất trong núi. Triệu Khinh Nhiễm là một cô gái sống ở thành phố nên rất yêu thích non nước ở đây, bất tri bất giác đi rất xa, cũng quên mất thời gian.
Hứa Đồng Chu ở phía sau nhắc nhở cô rất nhiều lần, cô đều mắt điếc tai ngơ, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục theo sát phía sau.
Cuối xuân đầu hè mưa nói đến là đến, sắc trời chợt trở chuyển tối, khi hạt mưa lạch cạch lạch cạch rơi xuống, hai người đang ở trong núi, không có chỗ nào để trú mưa.
Thế này Triệu Khinh Nhiễm mới gấp đến độ oa oa kêu lên, Hứa Đồng Chu cũng vội, cởi áo khoát ra che trên đầu cô, còn mình chỉ mặc một cái áo ngắn tay, che cho cô chạy trở về.
Nhưng mưa thật sự quá lớn, trên mặt đất rất nhanh liền trở nên ẩm ướt trơn trượt, bọn họ chỉ có thể trốn sau một tảng đá lớn.
Phía trên tảng đá nhô ra một đoạn, không che được hai người, nhưng cũng là có thể che được một chút mưa. Hứa Đồng Chu đẩy Triệu Khinh Nhiễm vào bên trong, lại giơ cái áo ướt sũng che phía trên, còn cậu thì hơn phân nửa thân mình đều lộ ra bên ngoài hứng mưa.
Mặc dù liền đã là tháng 6, nhưng mưa vẫn rất lạnh. Triệu Khinh Nhiễm nhìn thấy Hứa Đồng Chu đã sắp đông cứng run run rẫy rẫy, hai tay cầm áo đã run nhè nhẹ.
Trong lòng cô có điểm ấm áp, mũi cũng có chút chua, không nghĩ nhiều liền đưa tay kéo cậu vào, cùng cô chen chúc trong một nơi nhỏ hẹp.
Tuy rằng hai người quan hệ thân thiết, nhưng là chưa bao giờ ở gần như vậy.
Triệu Khinh Nhiễm lại tùy tiện như vậy, hiện tại cũng đã là thiếu nữ 15 tuổi rồi, nam nữ khác biệt cô đã phân biệt rất rõ ràng rồi.
Đầu của cô gần ngay lồng ngực ướt sũng của Hứa Đồng Chu. Không biết bởi vì hai má mình nóng lên, hay là lồng ngực cậu nóng hầm hập, Triệu Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy bỗng nhiên thực nóng bức.
Sau khi Hứa Đồng Chu bị cô kéo vào, liền vẫn duy trì đó tư thế không nhúc nhích không được tự nhiên đó, cũng không nói gì, mà hơi thở của cậu ngay trên đầu Triệu Khinh Nhiễm lại trở nên cực kỳ thâm trầm.
Qua nửa ngày, cậu mới thấp giọng mở miệng: "Khinh Nhiễm, lần này em thi cho tốt, vào trung học với anh, mỗi ngày anh sẽ lái xe đưa em đến trường."
Trường trung học của Hứa Đồng Chu cách chỗ ở của bọn họ không gần, sau khi cậu lên trung học đều là lái xe đến trường.
Bởi vì đứng quá gần, đầu óc Triệu Khinh Nhiễm còn mê mang, bỗng nhiên cậu nói như vậy, làm cho cô có điểm không hiểu được, theo bản năng hỏi: "Nhưng là rất nhanh anh sẽ lên đại học rồi."
"Anh sẽ tìm một trường ở gần, sẽ không đi xa đâu, vẫn có thể đưa em đến trường được."
Giọng nói của cậu như mưa rơi trên lá, ôn nhu lại êm tai. Triệu Khinh Nhiễm nhất thời không hiểu hết được hàm nghĩa trong lời nói của cậu, khi đầu óc hỗn độn tự hỏi, ánh mắt bỗng nhiên xuyên thấu qua màng mưa trước mặt, nhìn xuống đường nhỏ phía dưới cách đó không xa có hai thân ảnh quen thuộc.
Mẹ Triệu cùng ba Hứa lái ô chậm rãi đi qua, đại khái là đang tìm kiếm 2 đứa con.
Triệu Khinh Nhiễm trong lòng vui vẻ, đang muốn đứng lên vẫy tay, lại bỗng nhiên nhìn thấy dưới ô hai người có điểm bất thường.
Ba của Hứa Đồng Chu kéo mẹ của Khinh Nhiễm vào trong ngực, động tác này có thể gọi là ôm, người đàn ông thậm chí còn cúi đầu ghé vào bên tai người phụ nữ nhân nói nhỏ.
Cho dù Triệu Khinh Nhiễm chỉ có 15 tuổi, cũng đủ để hiểu được cái này nghĩa là gì, thân thể vốn chuẩn bị đứng lên lại cứng đờ giống như khúc gỗ.
Hứa Đồng Chu ước chừng nhận ra cô bị gì đó, theo nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp của cô, quay đầu vọng nhìn theo, sau đó liền thấy được một màn Triệu Khinh Nhiễm đang thấy.