Chương 9

[/spoiler


Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được đón bình minh ở biển, cảm giác tuyệt vời ấy chẳng thể nói nên lời. Mặt trời rạng rỡ đã lên cao từ sáng sớm, bầu trời trong vắt không một gợn mây vệt ngang qua, những tình cảm trong trái tim con người ta cũng vì thế mà trở nên chân thành hơn gấp bội. Sáng nay mọi người được vui chơi theo ý thích của mình, chỉ cần đúng mười một giờ trưa có mặt tại địa điểm cũ để sinh hoạt.


Cả đêm hôm qua vì những gì Gia Huy nói mà tôi gần như thức trắng đêm, sáng nay lại dậy sớm nên trong người có chút mệt mỏi. Giờ thì ngay tới Gia Huy tôi cũng không dám lại gần, mà mọi người ở đây ngoài Trường Đông và anh ta tôi cũng chẳng có ai gọi là thân thiết, đành vậy tôi một mình đi bộ dọc bãi biển rồi lại lân la lên những quán hàng nhỏ ở trên bờ. Tôi chọn cho mấy đứa bạn thân một số món quà nho nhỏ, sau đó lại mua cho bố mẹ mỗi người một chiếc móc khóa xinh xinh, vừa xách chiếc túi đựng những thứ mua được trở về thì đã thấy Gia Huy trồng ngay một cây si ở đó, trên tay còn cầm nguyên một con diều đỏ rất dễ thương.


“ Em thích thả diều không?” Gia Huy vui vẻ hỏi tôi.


Ngẩn người ra một lúc tôi liền lắc lắc đầu, được vài ba cái thì lại tự bán rẻ mình mà gật đầu liên tục. Đúng là anh ta đã hỏi một câu tức cười tới mức tôi cũng ngốc nghếch theo thì phải? Giữa bãi biển thế này mà không thích thả diều chắc tôi không còn là con của bố mẹ tôi nữa, nhưng ban đầu vì còn bối rối với chuyện xảy ra tối qua mà tôi vịt vờ từ chối, cuối cùng chỉ vì con diều đó lại khiến tôi trở chứng chưa đầy nửa phút sau, nghĩ thật là mất mặt quá mức.


Tôi chậm chạp đi theo sau Gia Huy mà không mở miệng một lần nào, cho tới một nơi khá ít người thì dừng lại. Vậy mà vừa ngước mắt lên người tôi trông thấy lại không phải anh ta, đó đích thị là chị gái xinh đẹp có tên Thục Linh rồi.


available on google playdownload on app store


“ Anh mau cho diều lên cao đi.” Thục Linh cười vui vẻ, ánh mắt hết nhìn Gia Huy rồi lại quay sang nhìn tôi.


Tôi sững người ra một lúc lâu, không biết tưởng tượng ra sao mà tự thắc mắc với mình: “ Không phải Gia Huy định bắt cá hai tay đấy chứ?”. Nực cười vậy đó, có ai lại cùng một lần đi thả diều với hai con cá mình bắt đâu, mà đầu óc tôi dạo này lũ lẫn rồi, bao nhiêu thứ ngớ ngẩn trên đời đều có thể vẽ bày ra được. Tôi cứ đứng đó nhìn hai người họ nói qua nói lại với nhau, cho tới khi Gia Huy một mình đi ra xa hơn để cố cho cánh diều lên cao thì Thục Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi kéo vào một bóng râm gần đó, vừa đi vừa nói:


“Em ăn sáng chưa?”
Chị ta nhắc tôi mới nhớ, sáng tới giờ tôi đã nạp thêm chút năng lượng nào đâu, thảo nào cứ thấy bụng mình đánh trống liên tục. Tôi đáp lại câu hỏi của chị ta một cách chậm chạp đầy mệt mỏi.
“Em chưa ăn.”


Chúng tôi vừa ngồi xuống một lúc không lâu, đang nhìn cánh diều của Gia Huy mỗi lúc một lên cao thì ngay sau lưng một người nữa xuất hiện, có lẽ vì sự có mặt của tôi khiến lời nói của anh ta có đôi phần lúng túng.
“ Mộc Đan…Em cũng ở đây sao?”


Tôi quay mặt lại nhìn trân trân vào cặp mắt kẻ đang đối diện mình, hai tay cố giữ chặt chân váy đang phất phơ trong gió. Trường Đông đứng trên cao nhìn xuống, trên tay anh ta cầm một chiếc túi lớn có cả bánh ngọt và sữa tươi, bất chợt trong lòng tôi cũng dâng lên một cảm xúc tồi tệ. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra một điều, đời nào lại có việc tôi và Thục Linh đều là những con cá nhỏ mà Gia Huy đang muốn bắt, người ta vốn đang ở đây để hẹn hò với bạn trai của mình, có phải lúc này sự xuất hiện của tôi vô nghĩa lắm không? Có lẽ nên biết điều mà tự giác đứng dậy khỏi biến mình thành kì đà cản mũi trong mắt họ, vậy mà đôi chân tôi cứ bất động như thế trong tà váy đang chuyển động không ngừng, ngay cả việc giữ thẳng người thôi cũng không thể nữa.


“ Cậu đi đâu giờ mới tới? Mau xem con diều của chúng tôi bay cao hơn của hai người rồi nhé ! » Gia Huy xuất hiện cất tiếng vui vẻ phá tan ngay bầu không khí nặng nhọc kia, tôi cũng vì thế mà giật mình không nhìn Trường Đông nữa.


Hóa ra từ đầu ba người bọn họ đã hẹn nhau tới đây, nếu đã không nói gì với tôi thì còn kéo tôi tham gia làm gì nữa? Tôi nghèo tới mức không mua nổi con diều cho mình hay tôi kém cỏi tới mức không thể cho diều lên cao mà phải tới đây nhìn theo con diều của người khác? Tôi không biết yêu nhau thế nào nên phải tới đây nhìn người khác yêu nhau sao?


Tôi đứng dậy, một hành động dứt khoát kèm theo lời nói đầy giận dỗi rồi cứ thế mà bước đi.
“Em không chơi nữa. Em mệt muốn về trước.”
Không còn quan tâm sáu con mắt nhìn phía sau đang có cảm xúc gì, riêng tôi cất mỗi bước đi đều trở nên khó nhọc.


Gia Huy chạy theo nắm chặt tay tôi, gương mặt tội lỗi mà cũng bất ngờ không kém.
“ Em sao vậy? Hay vẫn còn giận anh chuyện tối qua?”


Tôi sao vậy nhỉ? Anh ta hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Nếu giận anh ta thật thì tôi còn đến đây nữa sao? Vậy chẳng lẽ tôi giận Trường Đông hay Thục Linh? Từ hôm qua tới giờ cả hai người họ tuyệt đối không ai làm hại gì tới tôi cả. Vậy đáp án cuối cùng là tôi tự giận mình rồi.


Tôi quay lại nhìn Gia Huy, biết anh ta chẳng có lỗi gì nhưng tôi vẫn bực tức.
“Em chẳng giận ai cả. Chỉ vì em thấy trong người không khỏe. Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, không cần bận tâm tới em.”


Tôi bước đi. Gia Huy vẫn ở đó. Phía đằng xa cả Trường Đông và Thục Linh đang dõi mắt nhìn theo. Nơi tôi tới không phải trại của mình, đó đích thị là một hốc đá nằm sâu vào trong kia bờ cát. Gió buổi sáng thổi vào mang theo hơi nước mát rượi, nếu như nó có thể dập tắt luôn ngọn lửa đang cháy trong lòng tôi thì tốt biết bao. Tôi ngồi thế suốt mười lăm phút, một khoảng thời gian đủ cho bản thân hít hết mảng không khí tinh khiết xung quanh, đủ cho bản thân lấy lại bình tĩnh. Tôi lại nhặt những viên sỏi vứt xuống mặt biển đang từng đợt nhẹ nhàng dội vào hốc đá, mỗi viên mang theo một tâm sự trong lòng, vừa vứt vừa cất giọng đủ để mình nghe thấy.


“Mộc Đan, mày bị làm sao thế này?”
“Mày đang giận ai chứ?”
“Mày điên rồi phải không?”
“Ai cho phép mày tự tiện buồn như thế?”


“Vậy thì em đừng buồn nữa.” Một tiếng nói cắt ngang cuộc độc thoại của tôi, bởi biết rất rõ người ấy là ai nên dù bất ngờ tới đâu tôi cũng không muốn quay đầu nhìn lại, cứ thế mà nặng lời.
“Tôi thế nào thì việc gì tới anh?”


“ Nếu em thích Gia Huy thì hãy nhận lời cậu ấy, đừng làm khó bản thân mình nữa.” Trường Đông vẫn đứng bất động sau lưng tôi, lời nói rõ ràng và chậm chạp hết mức.


Hóa ra anh ta chủ động tìm tôi là muốn nói những lời này, mà cũng chắc gì anh ta vì tôi hay được bạn mình nhờ vả? Tôi không thấy giận, tôi cũng không thấy buồn, nhưng có chút gì đó tội nghiệp cho bản thân khiến tôi nghẹn ngào, vừa nói vừa nuốt lẫn nước mắt vào trong không cho nó kịp trào ra nữa.


“Anh muốn thể phải không? Nhưng làm ơn hãy hiểu cho, chuyện này chẳng mắc gì tới anh cả. Anh dựa vào đâu mà muốn tôi phải làm theo ý anh?”


Chúng tôi vẫn cứ trong tư thế ấy mà im lặng, một người ngồi trên tảng đá mắt nhìn ra xa, một người đứng ngay phía sau nhìn vào người ở trước. Cả hai người đều mang trong mình hai tâm sự khác nhau.


Tôi đã quá ngây thơ dành suốt thời gian qua chỉ để ghét một người nào đó, và rồi chính bản thân mình mới trở nên thảm hại nhất. Tôi suy nghĩ, tôi cười nhạo bản thân, và cuối cùng tôi quyết định như mong muốn của ai kia cho Gia Huy một cơ hội đến với mình. Dù sao người ta cũng vì tình bạn mà chẳng cần hỏi xem tôi có thực sự muốn thế không? Người ta đã có người mình thương thì còn bận tâm tới tôi làm gì nữa? Vốn dĩ tôi đã bao giờ cần những thứ đó đâu, mà nếu cần tôi cũng không tự hạ thấp mình đi van xin người khác. Tôi sẽ mở cửa cho Gia Huy bước vào, bởi vì tôi chưa thích ai nên tôi sẽ cho người ta cơ hội thích mình trước đã.


Trưa nay tôi cố ý đeo chiếc lắc tay mà Gia Huy đã tặng, nó hoàn toàn vừa khít và phù hợp với màu da của tôi. Mọi người đã tập trung đầy đủ và ngồi quây quần bên nhau như đã hẹn, tôi cũng trở về đúng vị trí của mình ngay bên cạnh Gia Huy. Thoáng thấy chiếc lắc tay đang nằm gọn ghẽ trên cơ thể tôi, gương mặt anh ta trở nên vui vẻ hơn thường, ngay mọi cử chỉ với tôi cũng thân thiện hơn trước. Dù sao người ta cũng đã là một sinh viên, người ta lại là con trai nữa, nhưng bản thân tôi chỉ là một đứa nhóc mới học hết năm đầu phổ thông, để nói về chuyện tình cảm kia còn vô cùng rụt rè và bỡ ngỡ. Gia Huy càng nhìn vào tay tôi thì tôi lại càng cố dấu nó đi sau lớp váy ren mỏng, nếu bắt gặp phải nụ cười kia như chỉ nở dành riêng cho mình thì tôi sẽ quay mặt đi, anh ta càng lại gần bao nhiêu thì tôi càng rụt rè nép mình từng đó. Tôi là một đứa gan lì? Đúng vậy, trước nay ngoài cánh roi của mẹ và thái độ giận dữ của bố thì tôi có sợ gì đâu. Tôi là một đứa tự tin? Nói không sai, cái lòng kiêu hãnh đó của tôi còn cao hơn người bình thường mấy bậc. Đó là khi tôi chưa chạm tới giới hạn của mình, nhưng về phương diện tình cảm mà nhận xét khách quan,tôi đích thị là một đứa không bao giờ dám nhìn vào sự thật.


Chiều nay tất cả chúng tôi cùng lên xe trở về, một chuyến xe đã đưa tôi rẽ sang một lối khác trên con đường đã chọn.
“ Gia Huy, em có chuyện muốn nói với anh.” Giọng tôi nhẹ nhàng, đủ để tôi, Gia Huy và cả ai đó phía sau cùng nghe thấy.
“Em nói đi.” Gia Huy trả lời tôi, gương mặt thoáng chút lo lắng.


“Về chuyện hôm qua anh hỏi em.”
“Anh sẽ làm theo mong muốn của em. Anh không sao cả.”
“Em muốn anh cho em chút thời gian. Em thấy mình chưa thể sẵn sàng để thích một ai đó.”
“Em không từ chối anh phải không?”
“Không. Nhưng anh vẫn muốn chờ em chứ?”
“Tất nhiên rồi. Anh sẽ chờ tới khi nào em đồng ý.”


Tôi ép mình cười, một nụ cười lây sang cả người bên cạnh.
Đó là kì nghỉ hè đầu tiên tôi bắt đầu có thêm một thứ tình cảm khác ngoài tình bạn và tình thân, có thêm một người quan tâm khác ngoài bạn bè và gia đình, đó chính là Gia Huy.


Đã gần hết tháng sáu, bên ngoài trời ánh nắng vẫn rực rỡ xuyên qua những phiến lá xanh xanh đổ xuống mặt đường những hình thù đẹp mắt. Từ ngày hôm đó tới nay mối quan hệ giữa tôi và Gia Huy đã có nhiều sự thay đổi hơn, mà chủ yếu là ở anh ta còn tôi vẫn như mọi ngày. Đúng là tôi chưa thể dành cho Gia Huy thứ tình cảm mà anh ta muốn, nhưng thay vào đó tôi nhiệt tình nhắn tin thăm hỏi và ra ngoài gặp anh ta. Mà cũng đúng thôi, dù có chuyện gì xảy ra thì bản chất con người tôi cũng không thể thay đổi. Gia Huy vì đã nắm bắt được điểm yếu đó mà mỗi lần muốn gặp tôi đều nhắn những dòng tin rất dễ thương, ngắn gọn như thế này: “Tối nay mình đi ăn kem nhé!”, “Em gặp anh ở quán Bằng Lăng được không?” hoặc nếu có sến sẩm hơn cũng sẽ là “ Anh nghe nói có một quán bánh ngọt mới mở, em sẽ đi cùng anh chứ?”. Mấy cái này thì khỏi phải suy nghĩ nhiều mà tôi luôn nhiệt tình hưởng ứng. Ngày trước tôi ghét Trường Đông là thế mà chỉ vì một bữa ăn cũng đã bán rẻ mình cho anh ta, huống gì bây giờ người đang muốn tẩm bổ cho tôi lại là một người bạn tôi rất quý, giả như anh ta có ý đồ xấu đi nữa thì tôi cũng sẵn sàng lọt lưới vì những bữa ăn này. Việc tôi kết thân với Gia Huy bố mẹ tôi không hay biết, mà có biết thì cũng không sao, thực lòng mà nói hình như chỉ mỗi anh ta thích tôi, còn tôi thì vẫn ngu ngơ đem thân đi nộp mạng, cứ suy nghĩ đơn giản để rồi lại khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn.


Vậy là cả Trường Đông lẫn Gia Huy đều đã về quê nghỉ hè, thực sự chưa bao giờ tôi lại thấy cuộc sống của mình bình yên như thế. Không có Gia Huy thì tôi càng có thêm nhiều thời gian tụ tập với tụi bạn Khủng long đá của mình, không có Trường Đông thì tôi đỡ phải suy nghĩ vu vơ rồi lại thấy lòng buồn bực. Tôi từng nghĩ nếu như cả hai người họ cùng không xuất hiện trong cuộc đời tôi thì sẽ ra sao? Hoặc đơn giản hơn họ đổi vị trí cho nhau để Gia Huy là người đến trước, có phải cuộc đời tôi đã rẽ theo lối khác rồi?


Chiều nay bố mẹ đều đang ở cửa hàng, vừa hơn ba giờ thì Hạ và Ân cùng kéo nhau tới nhà tôi, vừa thấy hai đứa bạn thân đứng bấm chuông ngoài cửa tôi đã chạy nhào ra như một chú dê non đang đợi mẹ trở về.


“Hai đứa này, sao tới mà không báo trước với tao?” Tôi vừa mở cửa vừa hớn hở nói.
“Bọn tao vừa qua hiệu sách về nên ghé qua nhà mày luôn.” Ân vui vẻ trả lời .


Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi vừa ăn trái cây vừa buôn hết một rổ dưa, hết nói trên trời lại xuống dưới đất, khoe hết đủ thứ mình sắm được từ bữa trước tới giờ. Nhưng có lẽ quả dưa to nhất trong cái rổ của chúng tôi chính là câu chuyện mà tôi kể với hai đứa đó, thực sự chúng đã làm ra đủ mùi vị khi nuốt vào.


“ Bọn mày nghĩ sao nếu ở tuổi này mà có bạn trai nhỉ?”
Tôi đang ngây thơ thưa thốt thì cả hai đứa kia nghẹn luôn miếng xoài trong miệng mà trợn tròn mắt nhìn tôi, người đáp trả đầu tiên chính là Ân.
“Mày trồng cây si anh nào rồi phải không?”


Sao nó có thể phán một câu khiến tôi bực mình như thế được? Nhìn tôi dễ bán mạng cho trai tới mức thế sao?
“Là người ta trồng cây si tao chứ?” Tôi vênh váo mà trả lời cho sự bất ngờ của hai đứa bạn kia.
Giờ thì lại đến Hạ nổ nguyên cho tôi một quả bom góc cạnh vào người.


“Mày đang nằm mơ đấy hả? Mày có lỡ thích ai rồi thì mau khai đi, còn sĩ diện gì nữa?”
Nói với hai đứa này thật là ức chế quá mức, tôi vờ cười đắc ý mà diễn thuyết lại cho chúng một câu chuyện tình cực kì hấp dẫn.
“Mày nghĩ sao nếu Gia Huy nói thích tao?”


“Là cái anh mày bảo trước giờ đối xử với mày rất tốt phải không?” Ân nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi chưa kịp mở miệng thì Hạ đã cưỡi ngựa xông vào, mắt hướng về phía Ân.
“Chính là anh ta đó. Tao và nó từng ngồi ăn cùng anh ta rồi. »


Tôi cứ im lặng vênh mặt lên cười đắc thắng nghe Hạ và Ân ngồi truyền đạt với nhau những hiểu biết của mình về Gia Huy, từ ngoại hình tới học thức, cho đến cuối cùng thì chúng quay sang nhìn tôi và kết luận :
« Mắt anh ta chắc chắn có vấn đề. »


Bị hai đứa kia dìm bùn không thương tiếc, tôi liền trợn mắt và quát lên.
« Có mắt tụi mày có vấn đề ấy. »
Cả ba chúng tôi cùng cười nham nhở, những câu chuyện sau đó cũng trở nên nghiêm túc hơn.
« Vậy chuyện mày nói là thật sao ? » Ân hỏi tôi.


« Thật trăm phần trăm. » Tôi trả lời.
« Vậy mày đồng ý chưa ? » Hạ tiếp tục chất vấn tôi.
« Tất nhiên là chưa. Mà tao cứ thấy làm sao ấy. »
« Thấy sao trăng gì nữa ? Người như thế mà mày không thích thì cho tao đi. » Hạ làm trò, giả bộ cầu xin.


« Ừ. Cho mày đấy. Khuôn anh ta đi hộ tao. » Tôi vừa nói vừa cười vui vẻ.
« Ngày trước mày cũng bảo tao khuôn Trường Đông nhưng rồi tao có làm được đâu. » Hạ vờ như buồn rầu, tôi cũng chợt sững người khi nó nhắc lại cái tên đó.


Ngay sau khi Hạ nói thì Ân cũng xông xáo theo sau, giống như vừa phát hiện được chuyện gì còn quan trọng hơn vậy nữa.
« Vậy Trường Đông nói sao về việc này ? Anh ta có ngăn cản mày không ? »
Tôi hơi bực mình, không hiểu trong đầu nó đang nghĩ cái gì mà phát ngôn gây sốc như thế, liền trả lời.


« Mày thôi đi. Việc của tao đến lượt anh ta nói gì sao ? Anh ta bảo tao hãy đón nhận Gia Huy đấy. »


Cả hai đứa kia không khỏi bất ngờ, còn tôi thì cứ ngẩn người ra với những dòng suy nghĩ hỗn độn. Giá như lúc đó Trường Đông nói với tôi bằng những điều ngược lại thì tốt biết bao, hoặc ít ra chỉ cần anh ta cứ đứng thế thôi mà không nói gì, có phải tôi sẽ không bao giờ nói những lời kia với Gia Huy nữa ? Dù có tự phủ nhận với bản thân mình chẳng có chút tình cảm gì với Trường Đông thì tôi vẫn biết việc tôi không từ chối Gia Huy chính là vì anh ta, nếu lần này tôi có phạm sai lầm gì nhất quyết anh ta phải gánh một nửa.


Hạ và Ân ngày ấy chưa hiểu hết con người của tôi, mà cũng đúng thôi, ngay chính tôi còn chưa hiểu huống gì là một ai khác. Biết việc Gia Huy có tình cảm với tôi chúng đã rất ủng hộ và luôn thúc dục tôi đáp lại xứng đáng với anh ta. Tôi biết cứ nhùng nhằng mãi thế này chính là đang làm khổ đối phương và cũng tự làm khó cho chính mình, nhưng nghĩ sao tôi vẫn cảm thấy những gì tôi dành cho Gia Huy chỉ như một người bạn, hoặc nếu thân thiết hơn là của đứa em gái dành cho anh trai, tuyệt đối chưa một lần thấy tim đập mạnh như những gì từng đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cả mùa hè năm đó tôi dành hết thảy thời gian cho việc ăn chơi và suy nghĩ, cộng thêm vào đó là một chút gì nhớ nhung, nhưng tôi vẫn cầu mong cả hai người họ cứ ở mãi trong kia mà đừng ra đây nữa làm gì. Tôi không phải day dứt, cũng chẳng phải rối lòng.






Truyện liên quan