Chương 12
Chiều nay vừa ra tới cổng trường thì lại thấy Gia Huy đã đứng sẵn ở đó chờ tôi, chưa đợi anh ta nhìn thấy tôi đã chủ động tới gần và nói.
« Gia Huy, sao anh đến mà không nói trước với em ? »
Anh ta nở một nụ cười thật tươi rồi cũng vội trả lời :
« Trước nay anh tới đã bao giờ nói trước đâu. Thôi mau lên xe, anh đưa em đi ăn thứ gì đã. »
Tôi thoáng lắc đầu, hôm qua đã định nói rõ mọi chuyện vậy mà không liên lạc được với anh ta, bây giờ lại có hẹn với Trường Đông từ trước, nghĩ vậy liền nói :
« Em cũng có chuyện muốn nói với anh nhưng hôm nay thì không được rồi, em đã có hẹn từ trước. »
« Em có hẹn với ai ? » Anh ta hơi thất vọng hỏi tôi.
Suy nghĩ một lúc lâu thấy việc đi gặp Trường Đông có lẽ không nên để Gia Huy biết, tôi liền mỉm cười một cái và cất giọng rất nhẹ nhàng.
« Là bạn của em. Thôi anh mau về đi. Ngày mai em sẽ gặp anh. »
« Vây để anh chở em tới đó được không ? »
« Không được ! » Vừa nghe anh ta nói vậy tôi không khỏi lo lắng mà hét lên. Thực ra việc tôi đi gặp Trường Đông có gì sai đâu, tôi cũng chỉ vì Thục Linh chứ đâu phải vì bản thân mình, nhưng trong giây phút đó tôi lại thấy lòng bất an, giống như mình sắp làm một việc gì có lỗi với Gia Huy vậy.
Chờ anh ta đồng ý và đi về phía trước tôi liền mang cặp lên và cuốc bộ một mình. Công viên nằm giữa quãng đường từ nhà tôi tới trường, dù sao từ đây tới đó cũng chẳng mất bao lâu, vậy mà tôi cứ đi chậm đến mức gia tộc họ rùa cũng phải cúi đầu bái phục. Không phải tôi lười đâu, chỉ là trong lúc đó tôi thấy cơ thể mình nặng trĩu, tôi sợ phải đối mặt với Trường Đông, sợ đứng trước anh ta sẽ không còn nói được những lời mình muốn.
Khi tôi tới nơi thì Trường Đông đã ngồi sẵn ở đó, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng đen kết hợp với hãng quần jean đã trở nên quen thuộc, dù chỉ từ xa nhìn về nhưng con người đó tuyệt đối không thể trộn lẫn trong đám đông nào. Tôi cứ đứng như vậy suốt năm phút trôi qua, trong lòng dâng lên một cảm xúc nôn nao đến khó tả, nay bệnh tình không còn dừng lại ở tim đập mạnh và thở không đều mà ngay cả việc nhấc chân lên cũng không thể nữa rồi.
Mười phút, rồi mười lăm phút lại trôi qua, những chiếc lá úa vàng khẽ chao mình trên bầu trời trong xanh rồi lại rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, anh ta không nhìn lại còn tôi cũng chẳng quay mặt đi. Đây là lần đầu tiên tôi biết được cảm giác lặng lẽ đứng sau người mình thích như thế nào, mặc dù trong những cuốn tiểu thuyết tôi đọc nam nữ chính đều thật lòng yêu nhau còn tôi trong trường hợp này chỉ đang vào một vai phụ,vậy nhưng có lẽ mỗi một tình yêu sẽ mang một cái đẹp của riêng mình.
Tôi đang đứng bất động như vậy thì có đứa trẻ đi một chiếc xe đạp không may tông vào khiến cả hai cũng ngã xuống đường đau đớn. Chân tôi bị kẹt trong vành xe còn nó mặc dù không làm sao nhưng lại khóc thét lên khiến tất cả mọi người đều tập trung lại gần xem xét. Bà mẹ từ đằng xa thấy vậy cũng chạy lại ôm lấy con mình xuýt xoa, có lẽ vì thế mà quên luôn cái chân của tôi đang nằm bất động ở kia chưa thể rút ra khỏi chiếc xe lúc này. Tôi đau, mắt tôi cũng không nhìn rõ nữa thì phải, Trường Đông không còn ngồi ở ghế đã mà đang quỳ một chân trước mặt tôi, anh ta cầm lấy cổ chân tôi từ từ kéo ra, rất chậm, rất nhẹ nhàng khiến tôi cũng mơ màng như không thể định thần lại được. Cho tới khi đám đông đã tan rã và đứa trẻ đã cùng mẹ đi tới xa thì tôi vẫn đang trong tư thế ngồi bệt trên đường, hai chân duỗi thẳng còn mắt cứ nhìn trân trân vào người trước mặt mình.
« Em đau nữa không ? » Giọng nói ấm áp ấy vang lên như kéo tôi về với thực tại, bất chợt tôi cúi xuống gật đầu để che luôn hai giọt nước mắt đã chực trào ra.
Trường Đông nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy rồi dìu về phía ghế đá để ngồi xuống, trong khoảnh khắc đó hình như tôi cũng quên luôn việc mình tới đây để làm gì.
« Chân em chảy máu rồi, để anh đưa em tới bệnh viện. »
Tôi im lặng đưa tay quệt nước mắt và lắc đầu.
« Vậy anh đi mua thuốc, em ở đây chờ anh. »
Tôi lắc đầu lần nữa nhưng hình như lúc này anh ta đã bước đi khỏi đó được mấy mét rồi.
Trường Đông trở lại sau năm phút với một chiếc túi nhỏ trên tay, chưa kịp để tôi nói gì anh ta đã vội ngồi hẳn xuống trước mặt tôi và bày ra đủ thứ đồ vừa mang tới. Tôi đưa tay giữ chặt chân váy không để gió làm hất lên, đầu đưa qua đưa lại và nói.
« Thôi không cần đâu. Tôi tới tìm anh muốn nói… »
« Được rồi, cứ để anh băng lại vết thương rồi em muốn nói gì cũng được. Bây giờ em hãy ngồi yên như vậy cho anh. »
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chịu nghe theo sự sắp đặt của anh ta mà không chút phản kháng, có lẽ vì đau quá mà tôi không còn sức để gây chuyện như trước đây hoặc có thể tôi đang ngu ngơ không biết phải nói gì. Tôi cứ dính mắt không rời vào những ngón tay thon dài phía dưới, ngẩn người một lúc mới phát hiện ra trước nay tôi không biết anh ta có đôi tay đẹp thế này, cả cái đầu ngay ngang ngực tôi nữa, nó tỏa ra một mùi thơm nhẹ dịu biết bao.
Trường Đông sau khi lau sạch bụi còn sót lại trên chân tôi liền dùng một thứ nước gì đó trong cái chai nhỏ để rửa sạch vết thương, vậy mà nó vừa chạm tới chân tôi đã kêu lên một tiếng « A ! » đầy đau đớn. Tôi bực mình mà mắng anh ta.
« Anh nhẹ tay chút đi. Tôi không muốn dùng cái nước đó đâu. »
Anh ta không nói gì, chỉ ngước lên nhìn tôi một cái rồi làm những thao tác tiếp theo mà cũng chẳng thèm quan tâm lời nói của tôi vừa rồi.
« Anh không nghe tôi nói sao ? Tôi không đau nữa, mau bỏ tay ra khỏi chân tôi đi. »
Lần này thì anh ta cũng chịu nghe theo lời tôi nhưng bàn tay vừa mới buông ra thì cổ chân cũng đã được cuốn băng lại cẩn thận, gọn gàng. Trường Đông ngồi lên ghế đá, khoảng trống nhỏ giữa chúng tôi được lấp đầy bởi chiếc ba lô, sau một lúc anh ta liền nói.
« Em có việc gì muốn nói với anh ? »
« Tôi…hôm nay…tôi… » Tôi không bình tĩnh được để nói thành câu, sau một cái nuốt khan và hít thở sâu thì mới nói được những lời cần nói.
« Là chuyện của anh và Thục Linh. Tôi biết mình chẳng có tư cách gì để tham gia vào việc này cả, vốn dĩ hai người thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi… »
« Đã vậy em còn muốn gặp anh làm gì nữa ? » Anh ta cướp lấy lời tôi, mắt vẫn hướng ra xa, giọng nói cũng lạnh lúng không kém.
« Sao anh có thể như vậy được. Tôi thấy tội nghiệp cho chị Thục Linh. Chị ấy với anh thế nào không phải anh không biết ? … »
« Vậy em có bao giờ thấy tội nghiệp anh không ? » Trường Đông một lần nữa lại cắt ngang lời tôi, nhưng lần này thì ánh mắt đang nhìn nhau trực diện.
Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác nao nao dù chẳng hiểu gì về lời nói của anh ta, tôi vội vàng tránh đi ánh mắt nhìn xuyên thấu kia mà che dấu luôn gương mặt đang đỏ ửng rồi lại nói tiếp.
« Anh là người đã phụ tấm chân tình của chị ấy, sao anh lại hỏi tôi như thế được ? Tôi không biết cô gái ấy trong lòng anh quý giá tới bao nhiêu, nhưng tình cảm của con người ta không phải là trò đùa, tôi… »
« Cô ấy với anh rất quý giá, đó là người con gái đầu tiên anh yêu, cũng là người duy nhất anh muốn ở bên suốt cuộc đời này »
Có lẽ tôi tới đây là một sai lầm, nói với anh ta chuyện này lại càng không nên nữa. Có phải đây chính là cảm giác trái tim mình tê dại như những gì suốt thời gian qua tôi vẫn thấy những cô gái trong tiểu thuyết chịu đựng hay không, khi chính chàng trai họ yêu lại nói với họ anh ta chỉ muốn ở bên một người con gái khác. Có lẽ trong tình yêu kẻ thứ ba mới là người tội nghiệp nhất, tôi mặc dù đến tư cách để chịu sự tội nghiệp đó cũng không có nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy bị tổn thương rất nhiều.
Tôi lại lần nữa nuốt khan ,cố đẩy cảm xúc vào trong mà nói.
« Anh hãy suy nghĩ lại đi, chị Thục Linh đối với anh rất tốt, anh dù sao cũng đã từng yêu thương chị ấy… »
« Anh chưa bao giờ nói với cô ấy rằng đó là tình yêu cả. » Anh ta vẫn nhìn tôi như thế mà trả lời.
«Dù vậy anh cũng không thể bỏ mặc chị ấy mà ra đi, chị ấy cần anh, anh phải ở bên chị ấy. »
« Vậy tại sao Gia Huy cần em như vậy em vẫn không thể ở bên cậu ta ? »
« Ai nói tôi không thể ? Tôi sẽ ở bên anh ấy. »
Một phút không kìm lòng tôi đã thốt ra câu nói kia. Không phải, thực ra chính bản thân tôi cũng biết rõ tôi không làm được điều đó, nếu hôm nay không phải có hẹn với anh ta thì tôi đã tới gặp Gia Huy để từ chối tình cảm rồi. Vậy mà cuối cùng tôi cũng nói thế này, có lẽ là tôi ngốc nghếch quá, cũng có thể là định mệnh đã ăn bài cho chúng tôi không kịp nhận ra tình cảm của nhau ngay lúc này. Câu nói của tôi khiến cả hai cùng im lặng, bóng đen đã đổ xuống càng làm khung cảnh xung quanh trở nên mịt mờ hơn, có lẽ vì thể mà trái tim con người ta cũng đi sai hướng của mình.
Trường Đông đưa tôi về nhà, anh ta không vào mà cứ thế lẳng lặng bỏ đi cho tới khi hòa lẫn vào dòng người tập nập, hình bóng ấy dần xa mãi trong ánh mắt nhìn của tôi. Tôi bước vào nhà với dáng đi khập khễnh và một đường băng trắng ở chân đã không khỏi khiến bố mẹ lo lắng, bơi vậy họ cứ tr.a hỏi đủ thứ dù chẳng biết lúc này đây tôi đang mệt mỏi thế nào.
« Con bị ngã sao ? Sao không gọi điện về nhà để bố mẹ tới đón ? » Mẹ vừa xoa vết thương ở chân tôi vừa hỏi dồn liên tục.
« Con chỉ hơi bất cẩn để đụng xe ở công viên, nhưng không sao nên bố mẹ đừng lo lắng. »
« Sao con lúc nào cũng như vậy ? Lớn rồi mà cứ để mẹ phải lo lắng hoài. Lỡ đôi chân để lại sẹo thì sao ? »
Lời trách móc của mẹ không biết chứa đủ bao nhiêu tình thương mà khiến tôi bất chợt ùa khóc , mẹ cứ ngơ ngác nhìn tôi ôm chặt lấy cổ mình với từng hàng nước mắt lã chã, rồi bàn tay ấm áp từ từ vuốt ve mái tóc tôi. Mẹ nói :
« Được rồi, mau nín đi. Mẹ không mắng con nữa. Đã lớn rồi mà cứ làm nũng vậy hoài. »
Tôi muốn nói với mẹ lắm nhưng tiếng nấc càng khiến cổ họng nghẹn ngào mà chẳng thể phát ra một âm thanh , nó chỉ còn vang lên trong đầu với những dòng suy nghĩ : « Con không khóc vì mẹ mắng, con không khóc vì vết thương kia. Con đau lắm, nhưng là đau ở trên ngực kia gấp mấy lần ở đấy. Con không sợ chân mình bị sẹo, chỉ vì trái tim con từ nay trở đi đã có một vết sẹo lớn hơn thế mấy lần. Con lớn rồi mà vẫn bất cẩn để người khác làm tổn thương mình, để bản thân tự làm mình đau, chỉ có mẹ là thương con con nhất.»
Đêm nay tôi không học bài, vừa uống hết li sữa mẹ đưa liền vội vàng lên giường nằm xuống. Ở thành phố không có ánh trăng, cánh cửa sổ mở tung cho ánh đèn đường chiếu vào yếu ớt, tôi cũng bất động mà đưa mắt nhìn ra xa. Nếu so với Thục Linh có phải tôi còn may mắn lắm không ? Nếu tôi buồn vì anh ta mười thì chị ta phải đau lòng gấp mấy lần thế nữa. Thật không ngờ Trường Đông lại là con người như thế, sao anh ta có thể đùa giỡn với tình cảm của người con gái hết mực yêu thương mình ? Có lẽ tôi sai rồi, người con trai này vốn không xứng đáng với tình cảm của tôi lẫn Thục Linh, vậy mà đã có lúc tôi tin tưởng anh ta tới mù quáng. Giờ thì tôi đã không còn gì để lưu luyến nữa mà từ chối Gia Huy, dù đó không phải là tình yêu nhưng tôi tin tưởng anh ta sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi như thế. Tôi ngồi dậy kéo ngăn bàn lấy cuốn sổ nhật kí ra, và tôi viết.
« Ngày…tháng…năm…
Có lẽ đã đến lúc mình cho Gia Huy một câu trả lời như anh ta cần. Tình cảm con người theo thời gian có thể thay đổi lắm chứ ? Mình sẽ không ngốc nghếch nữa, mình không thể đi sai để lại làm tổn thương chính mình… »
Trước khi đi ngủ tôi vội cầm điện thoại lên nhắn tin cho Gia Huy, có lẽ đã đến lúc tôi phải làm thế này rồi.
« Gia Huy, anh ngủ chưa ? »
« Chưa. Em nhớ anh phải không ? »
« Không phải. Ngày mai em muốn gặp anh. »
« Hay bây giờ anh qua trước cổng gặp em luôn nhé ? »
« Em không đùa đâu. Em muốn nói với anh về chuyện của chúng mình. »
« Em đã có câu trả lời phải không ? »
« Phải. Ngày mai chờ em lúc tan trường nhé. »
« Được. Anh sẽ chờ em. »
Ngày mai, cái ngày quan trọng kia cuối cùng cũng đến. Gia Huy hôm nay ăn mặc có vẻ chu đáo hơn mọi ngày, vừa ra khỏi trường tôi đã thấy anh ta đứng ngay ở đó, gương mặt chẳng rõ đang vui hay đang buồn, chỉ biết vừa thấy tôi đã nở nụ cười vui vẻ. Hôm nay chúng tôi lại ghé vào quán giải khát Bằng Lăng, trong lúc đi tôi nói.
« Từ trước tới nay anh luôn là người mời em, hôm nay để em làm việc đó được không ? »
« Vậy em muốn mời anh món gì ? » Anh ta đáp lời tôi.
« Kem được không ? » Tôi hỏi.
« Em khôn quá, bảo là muốn mời anh mà lại chọn món em thích. » Anh ta giả bộ giận dỗi nói với tôi.
« Vậy anh không thích kem chứ gì ? »
« Không phải, thứ gì em cảm thấy ngon anh đều thích hết. »
Biết là một câu nói đùa thoáng qua miệng Gia Huy nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy trong lòng ấm ấp. Anh ta trước nay luôn như vậy, chưa bao giờ làm phật ý tôi, biết tôi ngang ngược hay giận dỗi lung tung nhưng luôn vui vẻ chấp nhận mọi thứ. Quen nhau lâu như vậy mà chỉ mỗi anh ta hiểu hết mọi sở thích của tôi, còn tôi lại rất vô tâm mà chưa một lần hiểu cho tình cảm ấy, mỗi việc anh ta làm đều muốn những điều tốt nhất cho tôi. Bất chợt lương tâm tôi day dứt, sự chân thành đó không phải tôi không hiểu, vậy mà có lúc tôi đã muốn ngơ nó đi để chạy theo một thứ chẳng phải của mình.
Hai li kem được bày ra trước mắt chúng tôi, một vani, một socola sữa. Chúng tôi cứ ngồi vậy trong giây lát cho tới khi tôi chủ động mở lời.
« Em biết thời gian qua mình đã quá ích kỉ, em luôn thờ ơ với tình cảm của anh. Vậy anh có trách em không ? »
Gia Huy nhìn tôi, dù gương mặt có chút bất an nhưng vẫn mỉm cười mà nói :
« Không. Dù em quyết định thế nào anh vẫn tôn trọng điều đó. »
Tôi cũng nhìn lại anh ta và mỉm cười, một cái gật đầu rồi nói tiếp.
« Gia Huy, em đồng ý. Em muốn làm bạn gái của anh. »
Ánh mắt Gia Huy trong phút chốc như sáng rực lên, anh ta vội nắm chặt tay tôi mà cười tươi sung sướng, còn tôi cũng nở một nụ cười đáp trả anh ta.
« Cảm ơn em, Mộc Đan. Anh nhất định sẽ yêu thương em. Anh nhất định sẽ giữ lời hứa đó. »
« Em tin ! »
Kể từ ngày hôm nay tôi chính thức là bạn gái của Gia Huy, chúng tôi đích thị là một đôi không còn gì chối cãi. Mặc dù không thể vui mừng như anh ta nhưng trong người tôi cũng vô cùng thoải mái, giống như vừa trút được một gánh nặng trên vai trước nay vẫn giữ chặt mình. Gia Huy dùng điện thoại chụp hình cả hai rồi cài làm hình nền một cách sung sướng, biết tính tôi xưa nay vẫn không thích những việc làm kiểu đó nên anh ta cũng chẳng bảo tôi phải làm theo, dù vậy tôi vẫn chủ động đưa máy mình cho anh ta mà nói.
« Anh cũng cài như vậy cho em đi, nhưng phải đặt khóa màn hình khỏi bố mẹ em nhìn thấy. »
Gia Huy hơi bất ngờ như không tin vào sự thật, một lúc sau liền rạng rỡ cười và làm theo ý tôi. Tôi từ từ đưa miếng kem lên miệng che đi tiếng thở dài kia rồi lại hít vào thật sâu để cho bản thân lấy lại trạng thái cũ. Buổi tối hôm đó tôi rất vui mặc dù vết thương đã dấu sâu trong đôi dày kia có vài lần nhói lên đau đớn, nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn nhủ mình phải quên đi.
Từ hôm đó trở về sau Gia Huy chiều nào cũng đón tôi ở cổng lúc tan trường. Bởi vì biết bố mẹ sẽ trách móc khi tôi về nhà trễ nên anh ta chỉ làm mỗi việc của tài xế thôi, chỉ có buổi cuối tuần mới cùng nhau đi chơi được. Tôi không biết Gia Huy đã nói chuyện này với Trường Đông chưa nhưng cũng đã gần tháng nay anh ta không còn tới nhà tôi nữa, khi bố mẹ tôi hỏi thăm lại lấy lí do là bận học nên chưa có thời gian. Còn chị Thục Linh từ ngày biết được tôi cũng không thể giúp được gì hơn thì chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa, có thể chị ta đã bỏ cuộc, cũng có thể đang nép mình chờ đợi ngày Trường Đông trở về.
Năm hai phổ thông với tôi mà nói đã có nhiều chuyển biến lớn, tôi không vì có thêm tình cảm mới mà sao nhãng việc học hành và cũng không vì thế mà thành tích được tăng lên. Tôi đứng dậm chân đều với vị trí của mình xưa nay, thi thoảng ở lớp có gây ra vài chuyện không hay nhưng cũng không tới nỗi không thể chấp nhân được. Cái chân đau của tôi cũng đã lành từ lâu, một buổi trưa chủ nhật gia đình tôi lại đón những người khách quý, lần này chính là Trường Đông và bố mẹ anh ta. Bố mẹ tôi vẫn một người đọc báo còn một người đang nấu ăn, vừa thấy tiếng chuông cửa reo lên tôi liền vội vàng chạy ra bên ngoài trước, bất chợt bàn chân sững lại một lúc mới chậm chạp đi ra mở cửa đón khách vào.
« Cháu chào hai bác . » Tôi cúi người xuống trước mặt bố mẹ Trường Đông, vừa thể hiện sự lễ phép của mình vừa tránh cái nhìn của anh khỏi thêm bối rối.
« Mộc Đan nhà mình dạo này lớn quá. » Bác gái vui vẻ cười rồi vuốt mái tóc tôi. Hai bác bao giờ cũng thân thiết và tình cảm như vậy, luôn quý mến tôi như con gái của mình.
Ba người họ bước vào còn tôi đóng cổng lại và lẽo đẽo theo sau, Trường Đông không quay người lại mà tôi cũng chẳng ngước mặt lên nhìn.
Khỏi phải nói ngày hôm đó bốn vị phụ huynh mừng đến cỡ nào mà suốt buổi cứ quấn lấy nhau, họ nói đủ thứ chuyện vui vẻ, riêng tôi cố ý trốn vào trong bếp giúp mẹ và bác gái còn anh ta và bố mình đang ngồi ở phòng khách cười nói với bố tôi. Một bữa cơm thịnh soạn hơn mọi ngày, hôm nay chiếc bàn ăn cũng không còn một chỗ trống, giữa cái không khí nhộn nhịp đó có lẽ chỉ Trường Đông và tôi cảm thấy bất tiện mà chẳng thể hiện ra. Sau khi mọi người đã nói hết về mình thì tôi và anh ta lại trở thành nhân vật chính cho cuộc hội thoại tiếp theo mà người mở đầu vẫn luôn là bác trai. Chúng tôi cùng im lặng lắng nghe, đôi lúc vô tình ngước lên chạm phải mắt anh ta thì tôi lại cúi xuống.
« Vợ tôi nghe tin Trường Đông muốn chuyển ra khỏi kí túc xá liền một mực bắt tôi phải cùng tới đây để chuẩn bị cho nó một nơi ở mới, bà ấy lúc nào cũng lo lắng cho nó không yên. »
Cả nhà tôi đều không khỏi bất ngờ, việc này không hề nghe anh ta nói qua mà gần tháng nay cũng chưa gặp mặt, vậy là bố tôi lên tiếng.
« Việc như vậy mà chúng tôi chưa nghe cháu nói, anh chị đã chuẩn tìm được chỗ mới cho cháu chưa ? »
« Nó đã dọn ra ngoài cả tháng nay mà giờ mới cho chúng tôi biết, hỏi lí do vì sao thì nó cứ bảo bố mẹ không phải lo, vậy là chúng tôi phải lên đây xem nó ăn ở thế nào. » Mẹ anh ta nói.
« Vậy bây giờ cháu ở đâu rồi ? » Mẹ tôi hỏi.
« Cháu nó đã thuê một căn hộ gần trường, dẫu vậy chúng tôi đều không thể yên tâm được. » Bác gái lại trả lời.
Lần này thì tới lượt Trường Đông lên tiếng, anh ta cố cười vui vẻ và lễ phép nói.
« Bố mẹ và cô chú cứ yên tâm, con đã lớn lắm rồi, chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra đâu. »
« Biết là vậy nhưng bố mẹ cháu không lo sao được, hay cháu qua đây ở cùng gia đình bác. »
Bố tôi nói những lời này khiến miếng cơm trong miệng không thể nuốt vào nữa, tôi liền cứ ngậm nguyên nó mà ngước mắt lên nhìn mọi người, cho tới lúc anh ta cũng nhìn tôi thì cả hai đều bất động.
« Con thấy việc này thế nào ? Nếu giao con cho cô chú bố mẹ sẽ rất yên tâm. » Bác trai điềm đạm nói.
« Đúng vậy. Biết là con lớn rồi nhưng dù sao trước nay con là đứa được nuông chiều từ nhỏ, mẹ chỉ sợ con ở một mình không tự chăm sóc được bản thân. » Bác gái nhẹ nhàng thuyết phục anh ta, giờ thì đến mẹ tôi cũng tiếp lời mà nói.
« Cháu hãy nghe lời người lớn, dù sao nhà cô chú cũng còn một phòng trống ở tầng hai, cháu qua ở sẽ khiến mọi người đều vui vẻ. Đặc biệt là Mộc Đan nhà bác. »
Tôi sặc ngay miếng cơm trong miệng mà ho khan, biết rõ hành động này là vô cùng thất lễ nhưng có phải tôi cố ý đâu, vậy nên mẹ tôi chỉ mắng đôi câu rồi cũng vội vàng mang tới cho tôi một li nước. Tôi lau sạch những thứ bẩn thỉu mình vừa gấy ra, hai gò má đã ngượng tới chín đỏ. Không biết mẹ tưởng tượng làm sao mà nói tôi sẽ rất vui vì chuyện này nữa, chỉ cần nghĩ một ngày nào đó chúng tôi sẽ nằm cách nhau một bức tường thôi là tôi đã ớn lạnh cả người. Bữa cơm hôm đó mọi người hầu như chỉ dùng hết sức mình để thuyết phục Trường Đông, bị dồn tới chân tường, mà trước nay anh ta hoàn toàn là một đứa con ngoan ngoãn thật sự, vậy là đinh đã đóng cột, sự đồng ý của anh ta đã khiến bốn vị phụ huynh không khỏi vui mừng.
Thực ra mà nói một nam sinh viên đã học tới năm hai ra ngoài sống riêng là một chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn, chỉ là bố mẹ anh ta và bố mẹ tôi cứ làm quá lên thôi, mà anh ta trước giờ lại có một vỏ bọc gia đình quá hoàn hảo thì đó cũng là điều có thể chấp nhận được. Trường Đông không biết nghĩ gì mà lại đồng ý như thế, anh ta đâu có biết việc làm đó khiến tôi khó xử biết bao. Rồi đây làm sao tôi có thể tránh mặt anh ta hằng ngày, làm sao tôi có thể quên đi thứ tình cảm chưa kịp nguội kia đi, nó còn nóng lắm, nóng tới mức mỗi đêm tôi lại không khỏi nhớ về.
Chiều hôm ấy vừa tiễn gia đình họ ra về thì bố mẹ tôi cũng tất bật sửa sang căn phòng trống ngay bên cạnh phòng tôi. Một lần nữa tôi trùm kín chăn lại không muốn quan tâm tới khung cảnh rộn ràng phía dưới kia, vậy mà mới nghe tiếng cánh cổng khép lại tôi liền vội vàng chạy đến bên cửa sổ, đứng nép mình ở đó mà nhìn ra. Trường Đông vẫn giống như lúc xưa, trước khi quay đi luôn bỏ quên một ánh nhìn lên ô cửa sổ ở tầng hai, chúng tôi cùng nhìn nhau cho tới lúc tôi kéo tấm rèm che kín lại và chiếc xa taxi cứ thế xa dần.