Chương 72: Sáng tạo lịch sử
Trưởng phòng tài chính Lôi Thế Bằng là người tai to mặt lớn, mặt mũi hồng hào, hắn cười tủm tỉm ngồi trước mặt Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, trong khoảng thời gian này tôi quá bận, anh xem cũng không có cả thời gian đến báo cáo công tác, mong chủ tịch lượng thứ cho.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Trưởng phòng Lôi rõ ràng rất tận tâm với công tác.
- Nào có, đây là những thứ tôi phải làm.
Lôi Thế Bằng giống như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Hàn Đông, hắn xoa xoa hai tay, mặt đỏ như mặt trời.
Hàn Đông biết Lôi Thế Bằng là người của Vũ Kiến, vì vậy hắn cũng không nói nhiều mà hỏi:
- Tiền chuyển cho kế hoạch hóa gia đình của huyện đã đưa xuống rồi phải không?
- Đúng vậy?
Khi hỏi đến chuyện công tác thì Lôi Thế Bằng thật sự là tích chữ như vàng, Hàn Đông hỏi thì hắn trả lời, căn bản mỗi lần chỉ có hai chữ.
Trong lòng Hàn Đông bùng lên lửa giận, người này tỏ ra khách khí nhưn thực tế căn bản xem thường mình. Hắn cầm lấy văn bản của Tiền Thạch Lựu rồi ký vào một chữ, lại đẩy đến trước mặt Lôi Thế Bằng:
- Đây là tiền trả cho phòng kế hoạch hóa gia đình, đã kéo dài một năm, anh mau đưa xuống.
Lôi Thế Bằng cầm lấy văn kiện mà nụ cười trên mặt đã tán đi, hắn uể oải nói:
- Chủ tịch Hàn, khoản tiền này muốn chuyển thì phải chào hỏi bí thư Vũ, tiền nào việc nấy.
- Đây không phải là tiền nào việc nấy sao? Hơn nữa cũng không phải chính sách do huyện đưa ra sao? Chúng ta cũng không thể làm ảnh hưởng đến sự tích cực công tác của phòng kế hoạch hóa gia đình.
- Nhưng, bí thư Vũ đã nói, tôi cũng không dám làm.
Hàn Đông tái mặt:
- Thế nào, lời tôi không có tác dụng sao?
Lôi Thế Bằng tránh ánh mắt của Hàn Đông, hắn cười ngượng:
- Chủ tịch Hàn nói thế nào vậy, anh là lãnh đạo, sao lời nói không có tác dụng? Nhưng...Nhưng bây giờ tiền của phòng tài chính cũng không còn nhiều...
Hàn Đông hít vào một hơi thật sâu:
- Như vậy anh không muốn chuyển tiền phải không?
- Không phải, chủ tịch Hàn cứ yên tâm, khi nào có tiền tôi sẽ chuyển.
- Vậy thì được, anh chịu khó ứng trước chuyển cho phòng kế hoạch hóa gia đình cho tôi.
Lôi Thế Bằng đứng lên:
- Chủ tịch Hàn cứ bận rộn, tôi đi trước.
Khi thấy Hàn Đông không ngẩng đầu lên, Lôi Thế Bằng cầm văn kiện đi ra cửa, suy nghĩ một chút, lại đi về phía phòng làm việc của Vũ Kiến.
Cửa phòng làm việc của Vũ Kiến khép hờ, Lôi Thế Bằng gõ vài cái, nghe được âm thanh mất kiên nhẫn của bí thư:
- Ai vậy?
- Bí thư Vũ, là tôi, Lôi Thế Bằng.
- Tôi đang bận, chiều hãy đến.
Vũ Kiến không biết đang làm gì ở bên trong, giọng điệu rất bức bối, Lôi Thế Bằng cũng không dám nhiều lời, bỏ văn kiện vài túi áo rồi bước đi.
Một lát sau cửa mở, Tiếu Anh Hà đi ra với vẻ mặt đỏ hồng, hai chân giống như bị thương, kẹp chặt lại với nhau, trực tiêp đi đến buồng vệ sinh phía kia hành lang.
Hàn Đông rất bất mãn với thái độ của Lôi Thế Bằng, tên khốn kiếp kia căn bản không xem mình ra gì, chính mình đường đường là một chủ tịch thị trấn, ngay cả vài ngàn đồng cũng không thể lấy ra, nếu tin tức này truyền ra thì uy tín của mình sẽ không còn.
Mặt khác tiền trả lại của huyện cho công tác kế hoạch hóa gia đình lại không biết dùng ra sao, nói không chừng trong đây có vấn đề.
Hàn Đông nhíu mắt, vô tình có ý nghĩ, chẳng lẽ đây là một cửa đột phá Vũ Kiến?
Hàn Đông đang suy ngẫm thì Lâm Phương Tri cười ha hả bước vào, hắn ngồi xuống rút điếu thuốc rồi nói:
- Vừa rồi tôi gặp Lôi Thế Bằng, hắn vội đến báo cáo công tác cho chủ tịch Hàn sao?
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng:
- Phòng tài chính giống như không phải trực thuộc chính quyền thị trấn vậy.
Lâm Phương Tri nở nụ cười nói:
- Lời nói của chủ tịch Cam có tác dụng.
Một câu nói của Lâm Phương Tri thật sự không đầu không đuôi, Hàn Đông ngây người, hắn lập tức bật cười:
- Tình huống thật sự phức tạp sao?
- Ừ, chủ tịch Hàn, tôi cảm thấy công tác tài chính có chút vấn đề, một vài khoản tiền bất minh.
- Bất minh?
Trong đầu Hàn Đông chợt lóe lên một ý nghĩ, trong ký ức của hắn thì vài năm sau không phải trong nước sẽ bùng lên bầu không khí công khai công tác quản lý nhà nước sao?
- Đúng vậy, anh Lâm nói đúng, tôi thấy chuyện này nên suy xét.
Thấy Hàn Đông có chút hưng phấn thì Lâm Phương Tri không biết có chuyện gì xảy ra, hắn đành đứng lên nói:
- Tôi cũng không quấy rầy chủ tịch Hàn nữa.
- À, tốt!
Hàn Đông cũng không ngẩng đầu lên, trong tay cầm bút bắt đầu ghi chép.
Một lời vừa rồi nhắc nhở Hàn Đông, vì vậy hắn ra quyết định, vì có đủ người cản tay hắn ở thị trấn Triệu Hoa, thế thì hắn sớm thúc đẩy công tác công khai công tác hành chính, để cho tất cả mọi người tiếp nhận kiểm nghiệm dưới ánh sáng mặt trời. Tuy Hàn Đông cũn không cái gọi là công khai công tác hành chính cũng có vài phần giữ lại, cũng không phải cái gì cũng công bố, hơn nữa có nhiều thứ được sửa đổi cho phù hợp.
Nhưng ý nghĩ của Hàn Đông chính là thông qua công tác làm thí điểm công khai công tác hành chính để ước thúc người khác, hơn nữa còn có thể để mình nhúng tay vào phòng tài chính không biết nghe lời, quan trọng là làm tốt sẽ có thành tích lớn.
Còn quy định về trách nhiệm trước đó cũng có thể xem là một bộ phận của công khai công tác hành chính, đến lúc đó không những tiếp nhận sự giám sát của huyện, còn phải tiếp nhận sự giám sát của cả nhân dân thị trấn, đám người Cam Vĩ Lâm nếu còn dám làm chậm trễ công tác, như vậy sẽ có biện pháp thu thập bọn họ.
Hàn Đông nghĩ đến đây thì trong lòng bừng bừng khí thế, mục đích của mình không phải là tích lũy nhiều tư bản sao?
Ba bài viết của Hàn Đông trên nhật báo Trung Quốc thật sự cho ra khá nhiều lợi ích.
Sự kiện này tuy đã qua nhưng cái tên Hàn Đông đã làm cho khá nhiều lãnh đạo lớn chú ý, đặc biệt là thủ trưởng trung ương còn đặt cho hắn biệt danh "Hàn Tam Thiên". Hàn Đông sau này còn nghe cha nói, thủ trưởng Nam Tuần từng đề cử với ông nội cho mình đến làm ở phòng nghiên cứu chính sách trung ương, nhưng ông nội đã nhã nhặn từ chối, còn nói mình là một mầm mống tốt cần được bồi dưỡng.
Như vậy nếu chuyện công khai công tác hành chính được làm tốt, có thành tích, có thể mở rộng ra cả nước, như vậy rõ ràng Hàn Đông đã tạo nên thành tích để cho nhiều nười biết đến, là một tư bản quan trọng để sau này tiến chức.
- Việc này nhất định phải làm cho tốt.
Hàn Đông có chút hưng phấn:
- Chưa nói đến thành tích, chuyện công khai công tác hành chính coi như cơ chế quản lý của chính quyền đã có sự cầu tiến.
Hàn Đông cầm bút, bắt đầu ghi kế hoạch công khai công tác hành chính, vì để ổn thỏa, sẽ bắt đầu từ chính quyền thị trấn, cuối cùng đẩy mạnh khắp thị trấn, đặc biệt là các thôn xóm, nhất định phải công khai.
Chỉ sau một lúc thì Hàn Đông đã viết ra ý tưởng sơ bộ, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ nói ra vài ý nghĩa, biện pháp áp dụng, đồng thời tiến thêm một bước để hoàn thiện.
- Ha ha, lịch sử do mình sáng tạo ra.
Hàn Đông chợt nở nụ cười, cảm giác biết trước là không tệ.