Chương 122: Oan uổng
- Náo loạn cái gì vậy? Náo loạn có thể giải quyết được vấn đề sao?
Hàn Đông trầm giọng quát mà trong lòng rất phiền muộn, đây là chuyện mà Chu Ngọc Vinh gây ra, dù Hàn Đông không muốn quan tâm thì cũng khó thể làm gì được, nếu không thì người phụ nữ này sẽ chạy đến huyện náo loạn, như thế sẽ làm cho người người chế giễu. Sau khi bị người ta chê cười thì sẽ có vài người tâm tư kín đáo lên tiếng áp đặt trách nhiệm cho một vị bí thư thị trấn như mình.
Vương Lão Thực đã không còn kêu gào, nàng lau mặt nói:
- Vậy anh nói xem, giải quyết thế nào, anh bắt Chu Ngọc Vinh trả tiền lại cho tôi.
- Chị ngồi xuống trước đi, Đạt Hòa cầm lấy vở ghi chép lại.
Hoàng Tùng nói, sau đó điện thoại cho Chu Chính:
- Chỗ này của tôi có việc, cậu đến đây một chút.
- Được.
Chu Chính rất ăn ý với Hàn Đông, vừa nghe giọng điệu của Hàn Đông thì hắn biết ngay tính chất của sự việc, vì vậy mà không nói hai lời, nhanh chóng ra cửa tìm người.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi nói:
- Được rồi, không có việc gì, trước tiên giải thích rõ ràng rồi nói sau, ồn ào có tác dụng gì sao?
- Tôi mặc kệ, tôi muốn lấy lại tiền.
Vương Lão Thực vuốt nước mắt nói, tuy nàng rất ngang ngược nhưng còn khá hơn bộ dạng khóc lóc kêu gào lúc vừa rồi.
Đặng Đạt Hòa không kiên nhẫn nói:
- Chị nói gì, cái gì lấy tiền? Chị nói cụ thể xem?
- Được, tôi nói.
Vợ của Vương Lão Thực nhìn Hàn Đông, nàng vừa lau nước mắt vừa lải nhải nói. Nàng nói Vương Lão Thực vì chức trưởng thôn mà trước sau đưa cho Chu Ngọc Vinh tám trăm đồng tiền mặt, đồng thời mỗi lần đánh bài đều đưa vài chục đến vài trăm đồng, tổng cộng ít nhất cũng là một ngàn hai trăm đồng.
Trong lúc vợ của Vương Lão Thực lên tiếng thì Đặng Đạt Hòa ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép.
Đến khi vợ của Vương Lão Thực nói được một lúc, Hàn Đông chợt hỏi:
- Khi đưa tiền còn ai ở đó không?
- Không có ai, chỉ có chúng tôi.
- Trừ lời nói của chị ra, còn có chứng minh gì không?
- Không, chẳng lẽ còn phải làm biên lai
Vợ của Vương Lão Thực trừng mắt nhìn Hàn Đông:
- Anh không tin tôi phải không? Tôi cũng không cần lừa anh, dù sao anh cũng phải bắt hắn trả tiền cho tôi, nếu không tôi náo loạn, mỗi ngày đều náo loạn.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Náo loạn cái gì? Chị trả tiền cho anh ta, ngoài lời nói của chị ra thì không còn ai làm chứng, chị xem có ai tin mình?
Dù Hàn Đông thật sự tin tưởng vợ của Vương Lão Thực không nói dối nhưng một là không có chứng cứ, hai là Hoàng Văn Vận đã nói trước đó, vì vậy hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ Chu Ngọc Vinh một cách trái với lương tâm.
- Này, đùa với bà à?
Vợ của Vương Lão Thực vừa nghe nói như vậy thì đứng lên, nàng trừng mắt rống giận:
- Bà...Bà liều mạng với mày...
Vợ của Vương Lão Thực vừa nói xong thì đã phóng lên.
- Ai gây rối trong đây vậy?
Chu Chính cuối cùng cũng dẫn theo hai viên dân phòng chạy đến.
Người phụ nữ kia thấy công an chạy đến thì dáng vẻ bệ vệ cũng mất dần đi, sau đó rụt hai chân lại phẫn nộ nói:
- Tôi muốn tiền, hu hu hu...
- Bí thư Hàn, đây là có chuyện gì? Anh xem xử lý thế nào?
Chu Chính nghiêm trang hỏi, khi làm chính sự thì hắn tuyệt đối không hàm hồ.
Hàn Đông nói:
- Chị ta nói đã đưa tiền cho bí thư Chu, bây giờ muốn lấy lại tiền, nhưng chúng tôi vừa rồi đã hỏi xong, chị ấy không có chút chứng cứ nào...
- Hừ, như vậy rõ ràng là vu cáo.
Chu Chính lập tức làm ra vẻ khoa trương:
- Đúng là to gan, đến đồn công an nói cho rõ ràng.
Trong mắt người phụ nữ kia chợt lóe lên chút kinh hoàng, Chu Chính thấy vậy thì nói với hai viên dân phòng:
- Đưa chị ta về, hỏi thăm cho rõ ràng.
Hai viên dân phòng tiến đến chụp lấy tay của người phụ nữ, nhưng nàng cũng phẫn nộ nói:
- Tôi không đi, tôi cũng không phạm pháp.
Nhưng nàng cũng không thể nào chống lại hai viên dân phòng cao lớn, vì vậy mà nhanh chóng bị áp tải ra ngoài.
Chu Chính lại nói:
- Bí thư Hàn, có dặn dò gì không?
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, tiểu tử cậu cũng không cần phải giả vờ nữa, giáo dục cho người phụ nữ kia một lần và trả về nhà là được.
- Được, nếu không còn gì thì tôi về.
Chu Chính cười ha hả nói, hai mắt híp lại.
Đợi Chu Chính đi rồi, Hàn Đông mới trầm mặt nói với Đặng Đạt Hòa:
- Anh mời bí thư Chu đến đây.
Ngay sau đó Chu Ngọc Vinh đã bị đưa đến, vẻ mặt đen nhẻm giống như rất uất ức:
- Bí thư Hàn, anh tìm tôi có việc gì sao?
Đây không phải là biết mà cố tình hỏi sao? Hàn Đông cho Chu Ngọc Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Bí thư Chu, vừa rồi vợ của Vương Lão Thực ở thôn Mao Kiều đến gây rối, chuyện đã qua, tôi cũng đã kiểm tra, chị ấy không có chứng cứ gì. Nhưng là một cán bộ đảng, chúng ta cần làm một tấm gương tốt, không cần để cho quần chúng tỏ ra mất lòng tin, hy vọng sau này bí thư Chu sẽ chú ý ở phương diện này.
Chu Ngọc Vinh thở dài một hơi:
- Tôi biết rồi, sau này sẽ chú ý.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, vậy anh đi đi.
Hàn Đông càng ngày càng khó chịu với tên này, vì vài trăm đồng tiền mà để cho người ta đến gây rối, còn mặt dày mày dạn không trả, đúng là cực kỳ mất mặt.
Cũng không lâu sau thì Chu Chính điện thoại đến nói rằng đã dạy bảo cho người phụ nữ kia một phen, cô ta cũng đảm bảo không đến chính quyền náo loạn nữa.
Sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, uy tín của Chu Ngọc Vinh hạ thấp xuống cực điểm, mà hắn cũng cực kỳ an phận, cả ngày chỉ biết giữ vẻ mặt đen nhẻm, giống như ai nợ tiền chưa trả vậy.
Hàn Đông cũng mặc kệ Chu Ngọc Vinh, chỉ cần đối phương thành thật hơn là được, lúc này hắn chủ yếu đặt tinh lực lên công tác công khai hành chính. Hắn là một bí thư, nên phụ trách công tác của cả thị trấn, đây là điều cực kỳ quan trọng. Tất nhiên Hàn Đông cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bây giờ giống như đang xây nền móng cơ sở vậy, nếu làm tốt sẽ tạo nên một nền móng cực kỳ vững chãi.
Với thân phận của Hàn Đông, nếu muốn nhanh chóng chạy lên tuyến trên, căn bản chỉ cần động tay chút quan hệ, cũng không có gì khó khăn, nhưng nó lại không phù hợp với nguyện ước ban đầu của hắn. Hôm nay hắn còn trẻ, cần bỏ ra thời gian để lăn lộn nơi cơ sở, làm chút chuyện thực chất, sau này con đường làm quan sẽ càng thêm vững chắc.
Một tuần lễ trôi qua, Hàn Đông rất hài lòng với công tác công khai hành chính của thị trấn, xem ra sau sự kiện của Chu Ngọc Vinh thì ai cũng sợ mình là kẻ bị gõ đầu tiếp theo.
Ngoài khu vực huyện ủy, vợ của Vương Lão Thực vẫn đang nhìn chằm chằm vào bên trong, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi. Vừa rồi nàng muốn xông vào tố cáo nhưng kết quả lại bị bảo vệ đẩy ra, rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể đứng canh bên ngoài, chuẩn bị chờ xe chạy ra thì tiến lên tố cáo.
Lúc này nàng không chỉ muốn tố cáo Chu Ngọc Vinh mà còn muốn tố cáo Hàn Đông:
- Hừ, quan lại bảo vệ nhau, cũng không tin không có ai quản được các người.
Một chiếc Santana chậm rãi từ bên trong chạy ra, bảo vệ nhanh chóng chạy ra nâng lan can, vợ của Vương Lão Thực thấy vậy thì quá vui sướng, nàng thầm nghĩ lúc này chắc chắn là quan lớn, vì vậy mà lau mặt gào lên phóng đến:
- Oan uổng quá, oan uổng quá.
Chiếc xe Santana chợt thắng gấp, lái xe phẫn nộ nói:
- Chị làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?
Vương Tiến Quý đập đầu lên hàng ghế phía trước, hắn dùng tay xoa trán tức giận nói:
- Lái xe kiểu gì vậy?