Chương 20
Chờ sau khi Đóa Nhi ăn ngấu ăn nghiến, trời đã tối rồi, Doãn Tiêu Trác lái xe chầm chậm đưa cô bé về nhà.
Xe dần dần lái vào bóng tối của khu ổ chuột, đèn đường đã hỏng, đưa tay không thấy được năm ngón, ban đêm cái gì cũng nhìn không rõ, Doãn Tiêu Trác mở đèn xe, tốc độ xe thả càng chậm.
Chợt, phía trước có bóng người mờ mịt, anh quay kiếng xe xuống, loáng thoáng nghe tiếng cô gái kêu cứu.
Đóa Nhi cũng phát hiện, the thé kêu: “Là mẹ! Cha, là mẹ!”
Doãn Tiêu Trác dặn dò Đóa Nhi: “Ngoan ngoãn ở trên xe, đừng đi xuống!”
Nói xong thì xuống xe, đèn xe vẫn mở dùng để chiếu sáng, rồi anh chạy thật nhanh về phía bóng người.
Tên du côn nắm túi xách của Dung Tư Lam, nhưng Dung Tư Lam lại nắm chặt không buông, tay nắm chân đá của đám du côn đã giáng xuống trên người cô, từ quần áo bẩn thỉu của cô xem ra đã trúng không ít đấm đá.
Dưới sự lôi kéo, túi xách rách toát, mấy tờ tiền rơi trên mặt đất, nhưng Dung Tư Lam không buông tay.
Tên du côn tức giận, tay đấm chân đá một hồi về phía cô, ngoài ra còn chửi ầm lên: “Đồ đàn bà thối tha! Vài đồng mà tiền lôi kéo gắt gao như vậy! Bà giữ lại tiền này mua quan tài à!”
Kỳ lạ chính là, cô gái này lại không nói tiếng nào, chỉ là gắt gao nắm túi của cô.
“Buông cô ấy ra!” Trong đêm tối, anh rống to một tiếng.
Một đám du côn ngưng giành giật, phát hiện anh chỉ có một mình thì ngông cuồng: “Ơ, một người không sợ ch.ết tới! Học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Các anh em, lên! Trước tiên giải quyết thằng nhóc này cho tao!”
Một đám du côn bèn đồng loạt xông lên, cũng may thời thiếu niên từng học Không Thủ đạo cũng không có uổng phí học, mấy đám ô hợp không phải là đối thủ của anh, mấy hiệp đã bị anh đánh ngã trên mặt đất, “Không đi nữa, tao báo cảnh sát!” Anh lạnh lùng nói.
Một tiếng huýt gió, mấy tên du côn biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác rơi vào trên người Dung Tư Lam hoảng hốt nhặt tiền trên mặt đất, lúc nào rồi, vẫn chỉ nhớ rõ nhặt tiền, cô thật đúng là một con gà đầu to!
Trong một lúc giận lên, nhéo cô: “Trong túi xách của em rốt cuộc có đồ Gia Truyền gì? Muốn tiền không muốn mạng hay sao?!”
Chỉ thấy đầu cô cũng không ngẩng chỉ sửa sang lại rõ ràng những tờ tiền bẩn thỉu kia, sau đó kèm theo tiền trong túi cả thảy đếm tỉ mỉ một lần, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Còn may! Còn may! Một tờ cũng không có thiếu! Hôm nay mới phát tiền lương…!”
Doãn Tiêu Trác muốn nổ tung, rống to về phía cô: “Rốt cuộc em là đầu heo hay là đầu gà?! Vì chút tiền này ngay cả mạng cũng không cần? Du côn muốn cướp thì em cho bọn chúng là đựơc rồi!”
Dường như Dung Tư Lam không hề cảm kích chút nào đối với ân cứu mạng của anh, liếc anh một cái: “Anh biết cái gì? Đồ háo sắc ăn cơm nhão! Anh có người nuôi, nhưng hai mẹ con tôi phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình! Tiền rất là quan trọng đối với chúng tôi!”
“Lúc nào thì anh thành ăn cơm mềm (trai bao) rồi hả?” Doãn Tiêu Trác buồn bực, cho tới bây giờ ở trong suy nghĩ của Dung Tư Lam thì anh chưa từng sắm vai nhân vật tốt!
“Chẳng lẽ không đúng sao? Thật là người tốt không làm đi làm con vịt! Phục vụ tiểu thư nhà có tiền! Hừ!” Dung Tư Lam nhớ tới toàn thân cô gái kia rất lộng lẫy, thì trong lòng đã chua chát, ánh mắt nhìn Doãn Tiêu Trác cũng tràn đầy khinh bỉ.
“Anh. . . . . .” Rốt cuộc Doãn Tiêu Trác đã hiểu rõ, thì ra là cô cho là anh dựa vào Kiều Vũ Na bao nuôi!
Chỉ là, anh không biết nên giải thích như thế nào, cũng không muốn nói cho cô biết, anh là tổng giám đốc Doãn thị, anh lo lắng chính là, với cá tính tham tiền của Dung Tư Lam, có thể giống như người phụ nữ khác một khi biết thân phận của anh thì dính chặt anh không rời hay không.
Nhưng đám lửa giận trong lòng này cũng không làm sao mà trút ra.
Anh ồ ồ thở hổn hển mấy cái, ngồi chồm hổm xuống ôm lấy đầu gối Dung Tư Lam, vác cô ở trên vai, bước nhanh đi tới chỗ dừng xe.
Dung Tư Lam bị giật mình, đập vào lưng của anh: “Này! Anh làm gì đấy? Anh thả tôi xuống! Sói háo sắc! Anh muốn làm gì? Bắt cóc hay là cướp bóc? Tôi báo cảnh sát rồi đó! Sói háo sắc ch.ết tiệt!”
Doãn Tiêu Trác lạnh lùng trả lời một câu: “Anh cướp em? Vừa không tiền, lại không sắc, em đáng giá để anh cướp không?”
Dung Tư Lam lập tức nghẹn lời, bị một người đàn ông nói thành như vậy, trong lúc như đưa đám, vẫn là rất buồn bực. Sau khi cô ngẩn ngơ, lại bắt đầu vỗ vào lưng của anh, mắng to anh là đồ háo sắc ch.ết tiệt!
Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, không để ý cô, mặc cho cô đánh lung tung ở trên lưng anh, chỉ là cố chấp ôm chặt đầu gối của cô, tiếp tục đi về phía đậu xe.
Đóa Nhi thấy bọn họ, mừng rỡ mở cửa xe, kêu mẹ.
Doãn Tiêu Trác cũng không có để Dung Tư Lam xuống, trầm mặt trực tiếp ném cô vào trong xe, hình như như vậy mới trút hết oán giận vừa rồi đối với người phụ nữ ngu ngốc này.
Dung Tư Lam bị ném đến thét chói tai, nhảy dựng lên vượt qua chỗ ngồi gõ đầu Doãn Tiêu Trác, anh mạnh mẽ quay đầu lại, hung hăng nói một câu: “Ngồi yên! Đừng ảnh hưởng anh lái xe!”
Dung Tư Lam bị hét há to miệng ngây ngẩn cả người, tuy nhiên cô cũng không dám nói lời nào, cả đời đây là lần đầu bị người hung dữ mà không cãi lại.
“Miệng khép lại! Bộ dáng như vậy xấu xí biết bao em không biết sao?” Anh nhìn cô qua gương soi lại rống lên một câu.
Kỳ lạ chính là, cô cũng không có tức giận, le lưỡi một cái, khép lại miệng, tựa vào chỗ ngồi. Hôm nay lại tăng ca cả ngày, thật sự quá mệt mỏi, còn vật lộn một lúc với du côn, cô không có hơi sức để lại tức giận.
Doãn Tiêu Trác lái xe, sau lưng đã không có tiếng động, việc này ở trên người Dung Tư Lam lại là chuyện rất khác thường. Anh quay đầu nhìn lại, vậy mà đã ngủ thiếp đi! Anh đành chịu lắc đầu, như vậy cũng có thể ngủ!
Ở phía trước ngõ hẻm khu ổ chuột dơ dáy bẩn thỉu, cuối cùng anh thuận lợi lái xe đến sân nhỏ nhà cô. Nhưng Dung Tư Lam vẫn ngủ say không tỉnh.
Vốn muốn gọi cô dậy, nhưng vừa thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng của cô hơi nhíu mày, thì không đành lòng. Ôm Đóa Nhi xuống xe, để cho bé đi vào trước mở cửa, mình thì nhẹ nhàng ôm lấy Dung Tư Lam.
Dung Tư Lam không có chút trạng thái kỳ lạ nào, ngược lại vùi mặt ở trong lòng anh chẹp miệng một cái, chân mày giãn ra, tiếp tục ngủ ngọt ngào.
Chân mày anh lại bắt đầu nhíu lại, thầm nghĩ, “Người phụ nữ này thật đúng là heo! Như vậy cũng còn không tỉnh! Hơn nữa còn nặng như vậy!” Anh nắm thật chặt cánh tay, sợ là làm cô rơi xuống đất.