Chương 34: Cực hạn trừng phạt
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
"Ngươi nói xem, chúng ta nên trừng phạt hắn như thế nào đây?"
"Lột trần trói trên cây kia!" Tiêu Tiễn mắt cũng không chớp mà trả lời.
Tiêu Tiễn năm đó là play boy có tiếng, lúc ác nhất ác thấu tâm, có trò đùa dai nào chưa từng làm, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha gia hoả vừa làm nhục y.
"Ý kiến hay!" Reid đường làm quan rộng mở mà buông tha môi Tiêu Tiễn, chạy tới lại đạp Ngũ thiếu mấy cái, sau đó xé ra y phục của hắn kết thành dây, trói hắn ở trên cây to.
Hiện tại Ngũ thiếu ɖâʍ tặc như Prometheus* bị trói buộc, vừa giống như là Gia Tô trên thập tự giá, đương nhiên, có thêm đôi cánh.
*Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus có nghĩa là "người biết trước tương lai"(tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς) là một vị thần khổng lồ, con trai của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius. Ông nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người (ban đầu là những hình nhân đất sét sau đó ông đã lén Zeus thổi linh hồn vào những hình nhân đó) và chính ông là người giúp đỡ rất nhiều cho con người lúc đó bằng cách ngụy trang giấu đồ ăn (phần ngon nhất) được hiến tế cho Zeus dưới xương và ruột), là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại.[1] Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh (điều này khá là đúng với thực tế: gan là nội tạng duy nhất trong cơ thể người có khả năng tái sinh) nhưng sau đó được Zeus tha cho vì đã tiết lộ cho ông biết trước tương lai rằng ông sẽ bị lật đổ bởi con trai mình (Zeus và nữ thủy thần Thetis) và ông đã tránh được điều tương tự như cha (Cronos) và ông nội (Ouranos) mình. Thần thoại về ông xuất hiện trong một vài nguồn tư liệu cổ, trong đó Prometheus được cho là đã đóng vai trò then chốt trong thời kỳ đầu lịch sử của nhân loại.
"Sáng sớm ngày mai tự nhiên có người tới cứu ngươi! Ngươi có phải là đã sớm an bài xong mọi thứ, lấy nơi này thanh tràng, ai cũng không thể tới gần? Vừa vặn cũng sẽ không ai tới cứu ngươi! Tự làm tự chịu đi!" Reid đắc ý nhìn kiệt tác của mình một chút.
Ngũ thiếu còn ở sắp ch.ết giãy dụa: "Ngươi mau thả ta xuống, nếu không ngươi chờ ta, ngươi nhất định sẽ hối hận ngày hôm nay làm như vậy đối với ta!"
Reid phách lối nói: "Ta đương nhiên chờ, ta có câu nói nhịn rất lâu -- nếu ngươi không phải người ZP gia, ai coi ngươi là cái đếch gì! Ngươi nhìn lại ngươi đi, ngoại trừ ăn uống chơi gái đánh cược chơi tiểu nam sủng, ở ngoài làm được cái gì? Ngươi nói ta chờ cái gì, chờ ngươi học được làm ăn đến thương trường đánh bại ta, hay là chờ ngươi tòng quân đi chiến thắng đại ca ta, hoặc là ngươi bắt đầu từ bây giờ bù não, vượt qua tiểu đệ của ta? Lại hoặc là ngươi đi sửa mặt mấy trăm lần, lại đây vượt qua Tiêu Tiễn?"
Tiêu Tiễn toàn thân như nhũn ra, nhưng vẫn bị câu "Sửa mặt lại đây vượt qua Tiêu Tiễn" này dẫn đến nở nụ cười.
"Này... Xin nhờ... Ta không chỉ có một bộ thân xác thối tha thôi đâu, ta còn có rất nhiều ưu điểm!" Tiêu Tiễn nhược nhược phản kháng, khí tức không quá ổn, âm thanh gợi cảm mê người.
Ngũ thiếu rốt cục bị những câu nói kia kích đến nói không ra lời, ngoại trừ mắng, cũng không mở được miệng.
Reid vô vị, phải trở về dìu Tiêu Tiễn: "Ngươi có phải là bị sốt?" Hắn một sờ trán Tiêu Tiễn, lại sờ sờ cổ của y, sờ nữa mò ngực, lộ ra da thịt y đều thiêu đốt thành màu hồng nhạt.
Tiêu Tiễn bị hắn dùng cách "đo nhiệt độ" như vậy làm cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, vuốt ve tay hắn nói: "Chớ có sờ, không xong rồi... Dìu ta trở lại... Tắm là tốt rồi... Trúng kế bọn họ... Không lo lắng..."
Bị trói ở trên cây, Ngũ thiếu đỏ mắt cười đến cong eo:"Ha ha, y trúng xuân dược của ta, không bị người thượng sẽ vẫn phát tao, làm ra dáng dấp ɖâʍ đãng phóng túng! Mau thả gia ra, gia giúp ngươi giải a!"
Reid vừa nghe, trên mặt tụ lệ khí, bay tới cho Ngũ thiếu hai bạt tai: "Thấp hèn!"
Ngũ thiếu một bên mặt xưng phù như đầu lợn, còn tiếp tục cười to: "Ha ha, cái dược này là cực phẩm bên trong cực phẩm, một lúc sau tên kia so với ta càng thấp hèn hơn, ngươi chờ."
Reid dùng vải rách chặn lại miệng Ngũ thiếu, nóng ruột lại trở về nhìn Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn mặt đã đỉ.
Tiêu Tiễn khó nhịn vặn vẹo eo bụng, lúng túng giương lên đôi mắt như trăng sao, thật không tiện mà nói: "Làm sao bây giờ, ta không nhịn được."
Reid nghiêm túc đối với y nói: "Vậy để ta giúp ngươi, có thể không?"
Tiêu Tiễn nở nụ cười, nói: "Ngươi thật khách khí, thật lễ phép."
"Ngươi lần trước nói đến " Cẩu Trấn ", để ta nghĩ đến rất lâu. Có thể ngươi cũng không phải đang nói ngươi cùng đệ đệ ta ở khu dân nghèo gặp nạn, mà là đang bí ẩn nhắc nhở chúng ta... Ngươi không muốn trở thành Grace, không muốn là con cá mặc người thịt, nô dịch, làm nhục, vì lẽ đó ta hiểu ý của ngươi. Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi muốn ta không?"
Tiêu Tiễn tuy rằng thân thể bị chất kỳ dị kích thích, nhưng thần trí không hoàn toàn bị thôn phệ. Y vì hắn thấu hiểu mà cảm động!
Hóa ra hắn không hề nói gì, nhưng cái gì đều hiểu. Thật sự có loại cảm giác tri kỷ giao tâm.
Hắn sẽ không cướp đoạt y, chiếm đoạt y, đối với y bỏ đá xuống giếng.
Tiêu Tiễn run rẩy lấy tay đưa tới, khẽ cười một cái, mời nói: "Đến ôm ta..."
"Liền ở ngay đây sao?"
"Rất tốt, để tên kia... Thấy được, mò không được, đây mới là trừng phạt cực hạn..." Tiêu Tiễn tà ác ngoắc ngoắc cái cổ Reid, cắn vào vành tai hắn.
Reid mừng rỡ nhìn Tiêu Tiễn, quả thực không tin mình có thể may mắn như vậy. Tuy rằng hắn là một người bất cần đời, hơn nữa vừa bắt đầu cũng xác thực là bị bề ngoài Tiêu Tiễn hấp dẫn, đối với hắn chỉ là thuần thân thể hấp dẫn. Nhưng hiện tại hắn lại có chút mất đúng mực, rối loạn nhịp.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không liều lĩnh như thế mà đắc tội với những tên con cháu thế gia kia, đem bọn họ đánh thành đầu heo như thế chạy như bay lại đây cứu Tiêu Tiễn.
Nếu như là trước đây, hắn không thể liều lĩnh như thế mà lựa chọn đắc tội Ngũ thiếu ZP, bởi vì chuyện này ý nghĩa là đánh mặt mũi ZP, XP cùng ZP gia tộc đối lập, liền bắt nguồn từ đêm nay. Cái này đánh đổi quá to lớn!
Nếu như là trước đây, hắn còn có thể đeo cái mặt tổng giám đốc phong lưu, đóng vai nhã nhặn, tao nhã, khéo đưa đẩy, hình tượng khéo léo, cân bằng quan hệ giữa các gia tộc, làm người hiền lành cùng nhà ngoại giao, sẽ không kích động địch bốn phía, ra tay đánh nhau với mấy con ông cháu cha, lộ ra một mặt khát máu tàn nhẫn của bản thân...
Nhưng khi Tiêu Tiễn thật lâu chưa đi ra "nhà đỏ", hắn lại bị hán tử say vây nhốt, hắn thật sự nhẫn không nổi. Đầu óc hắn lướt qua vô số màn ảnh, đều là cảnh tượng Tiêu Tiễn bị người khác chà đạp, lúc đó hắn vừa tức lại phẫn, tâm bách trảo khuất phục, quả thực có lệ khí hủy diệt tất cả!
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Tiêu Tiễn còn chậm chạp chưa hề đi ra, mà tiếng ɖâʍ đãng phóng túng bên trong quả thực khó nghe, hắn rốt cục lựa chọn đánh vỡ tất cả những thứ này, xé rách ngụy trang nho thương của mình, quật ngã mấy kẻ chặn đường, lại cùng tín hiệu bộ đàm đuổi theo...
Cũng thật tốt vì tới kịp, cũng thật tốt vì tới kịp.
Trời mới biết khi hắn nhìn thấy Tiêu Tiễn một thân vết thương bị ngược, trong lòng có bao nhiêu hối hận, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu tự trách. Hắn thật muốn đem mình chém thành muôn mảnh.
Hắn luôn luôn là bình tĩnh thong dong, khôn khéo đưa đẩy, hắn luôn luôn là phong lưu tiêu sái, không câu nệ tiểu tình ái. Nhưng thời khắc này, cảm tình nồng nặc như vậy dâng trào ra, nóng rực như dung nham, ngay cả chính hắn đều cảm thấy sợ hãi.
Hắn vốn muốn tự thuyết phục mình, là sợ đại ca đến lúc đó sẽ quở trách hắn không xem trọng Tiêu Tiễn. Hoặc là sợ tiểu đệ đến lúc đó bởi vì Tiêu Tiễn bị thương tổn mà khó chịu. Nhưng cuối cùng hắn lại không thuyết phục được chính mình. Ngoại trừ những cái cớ này, lý do duy nhất của hắn là -- không muốn mất đi y.
Y xuất hiện ở trước mắt hắn, như một kỳ tích, như sống lại, như phục sinh.
Y ở trước mặt hắn sáng loá, là mỹ thực khiến người ta khen không dứt miệng, cưỡng hôn đại ca người sắt của hắn, cứu tiểu đệ của hắn. Y vì tên tình nhân trước đây phản bội mà một lòng muốn ch.ết, y cùng đại ca ở nửa đêm lén lút hẹn hò, y nghiêm túc giám định thành phần đủ loại nước trái cây, y yêu thích cực kỳ phi thuyền màu đỏ của hắn, y ăn mặc lộ lưng tươi đẹp tuyệt luân...
Hết thảy tình cảnh đều hội tụ thành một cái kết luận -- có thể, hoặc là, có khả năng, hắn đã yêu Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn khẽ nâng lên mặt, nhìn vẻ mặt cực kỳ phong phú của Reid, lần đầu tiên cảm thấy Reid trong tưởng tượng của y rất khác. Những bất cần đời kia, là thân sĩ, săn sóc, cảm tính...
Bên trong ba huynh đệ này, hắn cùng y là tương tự nhất, gần gũi nhất.
Đạo là vô tình, nhưng là có tình nhất. Người khác đều cho rằng công tử nhà giàu bạc tình, đó là bởi vì không có ai chân chính đồng ý nhìn thấy trái tim thê lương bên trong vỏ bọc mỹ lệ của bọn họ.
Mọi người đồng ý đùa bỡn thân thể tươi đẹp của bọn họ, hưởng dụng sắc đẹp vô biên, lại không tìm tòi nghiên cứu cái linh hồn khó hiểu kia.
Tiêu Tiễn dùng ngón trỏ nóng bỏng điểm môi đỏ Reid: "Ngươi thất thần a..."
Reid híp mắt, như ở trong sương mù nhìn tình nhân: "Ngươi không hối hận chứ?"
Tiêu Tiễn hôn nhẹ bờ môi hắn một cái: "Ta đã không có cái gì để mất đi... Vì lẽ đó không có gì để hối hận..."
Tình yêu của y, từ một ngàn năm trước đã bị cạn kiệt. Bây giờ, một giọt cũng không dư thừa.
"Người chim các ngươi làʍ ȶìиɦ... Quá vô vị, đều là mài mài gò má, lại còn bấm bấm eo của người ta để làm gì?" Tiêu Tiễn tựa như cười mà không phải cười mà xoa lồng ngực Reid, như tay tình trường già đời đùa giỡn hắn, nói: "... Có thể đến lượt ta nói cho ngươi, nhân loại làʍ ȶìиɦ, là cần trò vui khởi động..."
"Ngươi có thể dạy ta, ta tuy rằng không thông minh giống tiểu đệ, tuy nhiên cũng không ngu ngốc, nên học được rất nhanh." Đôi mắt Reid long lanh, như một hồ nước. Hiện tại không phải thu thủy, mà là xuân thủy.
Tiêu Tiễn không chịu được khẽ nói một tiếng, hôn đôi mắt đẹp đẽ của hắn một cái, khiêu khích mà cùng hắn hôn lưỡi, hai tay có kỹ xảo ở trên người hắn bốc lên ngọn lửa, lại cúi người xuống đi ɭϊếʍƈ láp hạt hồng hồng trên ngực hắn, khẽ cắn.
Reid không tự chủ được mà bị tác động, dụ dỗ, phát sinh than nhẹ...
Hắn trước đây đều là nằm ở thế thượng phong, thao túng toàn cục, không nghĩ tới hôm nay, hắn chỉ là bị người dạy dỗ. Hắn được toại nguyện học tập "Trò vui khởi động" của nhân loại, đây thực sự là thử nghiệm hoàn toàn mới.
Nhân loại trò vui khởi động quả nhiên càng phong phú, càng thú vị. Hắn học hôn trả lại y, học thân mật dính sát y, xoa xoa y, tìm kiếm chỗ vui vẻ nhất, mẫn cảm nhất trên người y, ác ý xâm chiếm, khiêu chiến điểm mấu chốt của y, lại động.
Đây là một buổi tối khó quên, mặc dù nhiều chuyện đã xảy ra, thế nhưng thời khắc ngon ngọt này, đã đem tất cả đau khổ đều thanh thành mây khói.
Trong hồ sương mù mông lung, trên băng đá có hai thân thể quấn quýt, không chút nào kiềm chế hoan ái rên rỉ ở trên mặt hồ truyền đến cực xa, chấn động tới vài con chim đêm.
Khinh bạc hơi nước quả thực như là sương mù. Bởi vì bọn họ nhiệt tình lấy toàn bộ hồ đều sôi trào...
Bị trói ở trên cây, vị Ngũ thiếu ɖâʍ tặc kia như khối mỡ heo trên chảo nóng, đều sắp chiên ra dầu rồi đây.
Hắn dùng sức vặn vẹo bắp đùi, như là động tác buồn tè thường quy, mang theo JJ bẻ a bẻ. Bởi vì nơi hắn tạo sinh mạng đang hỏa lạt lạt đau, mới vừa bị Reid đá, vừa đỏ vừa khó chịu, vào lúc này lại bị hiện trường đông cung hí ảnh hưởng, chậm chạp tiêu không hết, chỉ có thể đau đến cả người mồ hôi, lại bị vải rách nhét vào miệng, một câu cũng mắng không ra, chỉ có thể mãnh nuốt nước miếng, con ngươi đều sắp muốn rơi xuống.
Moẹ, rõ ràng là thịt đã đến miệng, lại bị người đoạt. Hơn nữa gia hỏa cướp đoạt kia còn ở trước mặt hắn ăn ngon lành! Giời ạ!
Tiêu Tiễn nói không sai. Nhìn thấy, mò không được, đây mới là trừng phạt cực hạn.