Chương 117: Tôi không phải thất thiếu, gọi tôi Tiểu Thất
Hai người liền như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói trước, xung quanh tức dòng người vội vã cùng bầu trời đầy phi thuyền, giống như là bối cảnh mông lung bên trong manga.
Nước mưa xối ướt quần áo hai người, giọt nước từ cuối sợi tóc nhỏ xuống ở trên mặt trắng nõn của thiếu thất, quai hàm một bên hoa rơi không biết là vũ hay là lệ,
N2 rốt cục tiến lên một bước, dùng ngón tay lau đi nước trên mặt cậu, lại giúp cậu sửa lại tóc dài quá trán một chút. Thất thiếu khuôn mặt rất lạnh lẽo, chóp mũi một khối đông đến đỏ lên, tím tái.
N2 cởi quần áo, khoác ở trên người thất thiếu, rốt cuộc nói: "Đi, đi uống chút gì ấm áp thân thể."
Thất thiếu uốn cong hạ thân tử, lấy rổ nhặt lên, lại đi kiếm những bông hoa bị người đi đường giẫm nát kia...
"Đừng lượm..." N2 cũng không nhịn được chua xót trong lòng, một cái nhấc lên thất thiếu liền hướng một quán gần nhất đi đến... Cậu so với trước đây nhẹ hơn, vốn là trước đây liền đủ nhẹ, hiện tại càng nhẹ, là không ăn no sao? N2 ôm vật nhỏ giãy dụa bên trong lòng ôm càng chặt hơn một chút, cậu ta vẫn như cũ chấp nhất mang theo rổ của cậu.
Thất thiếu đông hỏng rồi, những sữa bò thuần hương cùng điểm tâm đã lâu chưa từng ăn kia cho cậu hạnh phúc cùng nhiệt lượng rất lớn, khuôn mặt của cậu trở nên đỏ bừng bừng, như trái táo chín mùi, môi của cậu từ màu tím biến thành màu anh đào cảm động, khóe môi của cậu tràn ra sữa, còn dính chút vụn bánh gatô cùng bơ. N2 đột nhiên có kích động muốn ɭϊếʍƈ cậu ta, nhưng hắn nhịn xuống. Nơi này trước công chúng, hơn nữa hắn cũng không cần làm càn như tận thế cuồng hoan như vậy, hắn còn có rất nhiều thời gian, có thể kiên nhẫn chờ đợi một đóa hoa mở.
"Cảm ơn anh, cảm tạ anh mời tôi, tôi nên đi." Thất thiếu ánh mắt lấp loé, khóe mắt đỏ lên.
"Chậm đã..." N2 lẳng lặng mà theo dõi đôi mắt đỏ như thỏ, lông chim trên người cậu như là mới mọc ra, chênh lệch không đồng đều, lộn xộn, một chút cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt.
N2 rốt cục lấy dũng khí nói: "Anh tuy rằng hôn mê, nhưng mỗi câu thoại em cùng anh nói, anh đều nghe thấy..."
Thất thiếu giơ lên mắt, nước mắt tràn mi mà ra. Cậu cố nén hồi lâu cố làm ra vẻ, giả vờ dũng cảm toàn bộ vỡ bàn. Hắn nếu như toàn nghe thấy, như vậy những biểu lộ ấu trĩ kia há không phải..
N2, anh phải chịu đựng, phải kiên trì, anh nhất định sẽ sống lại!
N2, em còn chưa nói với anh, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, thứ tình yêu kia anh không tưởng tượng ra được nhiều lắm.
N2, anh tỉnh lại, chúng ta bỏ trốn có được hay không? ZP gia sắp sa sút, cái nhà mục nát kia sa sút là chuyện sớm hay muộn, chỉ là em không nỡ anh... Chúng ta mặc kệ tất cả những thứ phiền lòng này có được hay không, chúng ta cao bay xa chạy, chỉ hai ta... N2 anh dẫn em đi...
N2, anh có biết hay không em ngày hôm nay làm kẻ nhu nhược? Em để một mình Tiêu Tiễn ở lại chiến trường, một mình trốn về! Em là người nhát gan, em sợ ch.ết! Em sợ ch.ết liền không thấy được anh tỉnh lại! Anh có khinh bỉ em hay không?
N2, chúc mừng anh giải phẫu thành công, bọn họ nói anh tuần này có thể sẽ tỉnh lại, xin tha thứ em không thể lại ở bên cạnh anh. Anh tỉnh lại nhất định còn có thể làm siêu sao tiếp đi, nhưng em đã không còn là thiếu gia cao cao tại thượng, em phải đi rồi, gặp lại...
N2, hi vọng anh có thể nhớ tới em, coi như là ở một buổi tối nào đó, đột nhiên nhớ tới em một giây cũng được, hoặc là anh nhớ pháo hoa tới đêm đó, nhớ tới những chuyện buồn cười đêm đó, những chuyện kia đối với anh mà nói nhất định là một chuyện cười đi, đêm hôm ấy, em rất đau nhưng em cũng rất sung sướng. Em là của anh, N2, em là của anh, vĩnh viễn là của anh... Em sẽ không yêu người khác, sau này vĩnh viễn cũng sẽ không yêu người khác... Lần này là thật sự gặp lại...
...
Thất thiếu lúng túng bụm mặt, không muốn để cho N2 nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Chính mình hiện tại nhất định rất chật vật đi! Những câu nói kia, hắn toàn nghe thấy a... Cậu còn tưởng tâm sự với một người hôn mê là an toàn đây...
"Đáng ch.ết, tôi thật sự nên đi!" Thất thiếu hốt hoảng đứng dậy, tông cửa xông ra. Cậu đã thành bùn bẩn dưới nền đất, đê tiện mà thấp kém, căn bản không xứng cùng với hắn... Cậu thậm chí không xứng ở đáy lòng yên lặng yêu hắn.
"Thất thiếu..." N2 đứng dậy đuổi theo. Nhanh chân liền đem con thỏ nhỏ kia bắt lại nhốt trong lồng ngực.
Thất thiếu xoay người, bi ai vạn phần nhìn mắt hắn nói: "Tôi đã không phải Thất thiếu, không còn là thiếu gia cao quý, mà là đời sau của kẻ phản quốc, bọn họ gọi tôi Tiểu Thất. Tiểu Thất đã không xứng cùng anh giao du, quên tôi đi, ngay cả một đêm của chúng ta kia chỉ là một giấc mộng, hiện tại mộng tỉnh rồi, anh cũng không cần tới tìm tôi nữa, ngày mai tôi sẽ không tới nơi bán hoa này nữa, sau này chúng ta mạnh ai nấy lo sinh hoạt đi... Mây cùng bùn là không cùng xuất hiện... Vô vị lãng phí thời gian."
N2 trong lòng bay lên nghiệp hỏa không minh, hắn tình nguyện thấy cậu vô lễ, hung hăng, ác miệng giống như trước, cũng không muốn cậu tự ti, tự giận mình như bây giờ. Hắn thật chặt đem cậu xoa vào trong ngực, kiên định nói: "Anh mặc kệ em là thất thiếu hay là hẹp hòi, nói chung em phải đến thực hiện hứa hẹn của em..."
"Cái gì?" Tiểu Thất hoảng loạn - giẫy giụa, không thể tin vào tai của mình.
"Em đã nói em muốn cùng anh bỏ trốn, em nói em vẫn muốn yêu anh, như vậy hiện tại, xin em đã nói thì giữ lời, anh cũng mặc kệ em tên gì, năm đó em là Thất thiếu gia, anh cũng như thế không nương tay đối với em. Em cho rằng hiện tại cải danh gọi hẹp hòi, là có thể chơi xấu, không để anh phụ trách sao? Anh không phải là dễ lừa gạt như vậy!" N2 trong xương nhưng là nam nhân tuyệt đối hung hăng.
"Tiên sư nó, anh là nói có thật không? em hiện tại chẳng có cái gì cả..." Hẹp hòi nước mắt ào ào - rơi trên bả vai N2, N2 ôm ấp thật là ấm áp, cậu thật lưu luyến cái cảm giác này. Nhưng loại hạnh phúc này là không chân thực như vậy, lại như thiêu thân lao đầu vào lửa nhiệt...
"Em trước đây từng có cái gì không?" N2 trêu ghẹo - hỏi.
Hẹp hòi nín khóc mỉm cười. Cậu suy nghĩ một chút, chính mình lúc đó cũng thật là không có cái gì đáng giá khoe. Địa vị của cậu N2 căn bản không để vào mắt, tiền của cậu N2 cũng không thèm khát, khí chất quý tộc của cậu nhưng là không hề có một chút nào, táo bạo, ác miệng, tư tưởng ɖâʍ đãng, trưởng thành sớm, tùy hứng, hung hăng, những thứ đó bị hiện thực cho san bằng, mài rơi mất, này không phải N2 chờ mong sao? Khi đó N2 cảm thấy cậu là một thằng nhóc "thiếu giáo dục".
Tiểu Thất ở bả vai N2 cắn một cái, ha ha - cười bỉ ổi nói: "Giời ạ, khi đó em còn là một xử nam nhược bạo..."
N2 cưng chiều mà xoa xoa tóc Tiểu Thất, cảm thấy cậu vẫn là khối bánh gatô vị cay này, cậu vẫn không thay đổi.
"Đi, tóc ướt đẫm, tìm một chỗ tắm nước nóng, không phải vậy sẽ bệnh..." N2 ôm Tiểu Thất liền hướng khách sạn cao cấp đi đến.
Tiểu Thất cái gia hỏa tà ác này lập tức đã nghĩ đến chuyện tà ác, cậu ấp úng nói: "Không muốn đi, lần trước may lại 16 mũi... Đau đến ký ức chưa phai... Đều sắp hỏng rồi!"
N2 trên mặt như bị phong chập, quả thực vặn vẹo lên, bận rộn thấp giọng ở bên tai cậu nói: "Xin lỗi, là anh sai. Lần này anh bảo đảm không như vậy..."
Tiểu Thất oán thầm: "Không như vậy... Là loại nào? Sau này cũng không muốn lăn ga trải giường sao? Sớm biết không đề cập tới chuyện 16 mũi..." Cậu kỳ thực vẫn là rất nguyện ý cùng N2 ở cùng nhau, cũng nguyện ý cùng hắn lăn ga trải giường, nhưng chỉ sợ cậu hiện tại không lọt mắt N2.
Tiểu Thất đàng hoàng theo N2 đi tới khách sạn, tắm nước nóng, càng làm toàn thân đều hong khô, N2 đối với hắn cũng thật là quy củ, tuy rằng cũng giúp hắn dùng nhanh làm nhanh tẩy thiết bị giặt sạch quần áo dơ, lại giúp hắn săn sóc - mặc quần áo, nhưng vật nhỏ không đáng. Làm cho Tiểu Thất bạn học vừa sốt sắng lại xoắn xuýt. Chỉ lo sẽ phát sinh sự tình ám muội kịch liệt, nhưng lại chỉ lo không phát sinh.
Kỳ thực bọn họ không tính là quen biết đã lâu, chân chính ở cùng nhau cũng chỉ một đêm một ngày, nhưng hai người ở cùng nhau một chút gò bó cùng mới lạ cũng không có.
"Đợi mưa tạnh em liền đi, ba mẫu thân của em còn đang chờ em, em đổi tiền lấy mấy cái bánh bao trở về" Tiểu Thất xoa bóp mấy cái linh tệ cứng cứng trong túi.
N2 giúp cậu chải chuốt lông chim ngổn ngang trên cánh, từng cây từng cây đều tỉm mỉ, vừa nói: "Em hiện tại rất thiếu tiền sao?"
"Không thiếu tiền ai đi làm cái này?" Tiểu Thất phiền muộn mà nhìn lẵng hoa nói: "Những bông hoa kia đều là hoang dại một bên ở nông thôn, em vội hái liền tới trên đường bán, một ngày cũng có thể kiếm tiền ăn cơm."
"Em hiện tại ở nơi nào?"
"Khẳng định không phải cựu biệt thự ZP gia, nhà kia sung công, em bây giờ cùng ba mẫu thân ở nông thôn thuê nhà, trời mưa đến lớn một chút sẽ tích nước khắp nơi... Chén bát xô chậu cũng phải cùng tiến lên tiếp trận."
" Huynh trưởng, phụ thân em đâu?"
"ZP gia bị kết tội phản quốc, hết thảy nam nhân đều làm tội phạm bị đày đi đến biên cương, em bởi vì vị thành niên, vì lẽ đó cùng các nữ quyến ở lại chỗ này, hiện tại tụi em là công dân hạ đẳng nhất bên trong người bay lượn, khắp nơi bị người khinh thường..."
N2 nghe xong Tiểu Thất tự thuật, cực kỳ thổn thức. Không nghĩ tới hắn nằm mấy tháng, trong nhà Tiểu Thất lại phát sinh biến hóa nghiêng trời. Như chỉ là chuyện làm ăn thất lễ. Ít nhất gầy ch.ết Lạc Đà so với mã đại. Cũng có thể sống qua, cũng không đến nỗi cùng hiện tại như thế chọc đại quan ty, cửa nát nhà tan.
"Em không phải là cùng BOSS của anh quan hệ cũng không tệ lắm sao? Hắn biết tình cảnh của em không?"
"Reid cho em không ít, chính vì hắn từ bên trong điều đình, nhà chúng ta mới không có ai bị phạm tội ch.ết, hơn nữa hắn cho em một số tiền lớn, nhưng nữ quyến nhà em thực sự quá nhiều, cho những ɖú già, tình nhân, yêu sủng của phụ thân, gia gia, huynh trưởng kia đã tốn không ít tiền, sau đó mấy tỷ tỷ của em phải lập gia đình, còn muốn gả đến khá một chút, em không thể làm gì khác hơn là sắm đồ cưới càng phong phú, chờ làm xong những chuyện này, khoản tiền kia đã sài đến một phần không dư thừa."
Tiểu Thất cười cười nói: "Hiện tại nhà em chỉ có bốn người, em, còn có ba mẫu thân. Đáng tiếc bọn họ sinh ra ở gia đình phú quý, từ nhỏ chỉ tiêu sài xa hoa, hiện tại ngoại trừ khóc cái gì cũng không biết làm, nam tử hán duy nhất là em đây không thể làm gì khác hơn là đi ra kiếm tiền..."
Trước đây vương tạ quý công tử, giờ lưu lạc đầu đường bán hoa rơi.
N2 không đành lòng mà đem thiếu niên đơn bạc kia ôm đến trong lồng ngực, run rẩy nói: "Sau này theo anh, có được hay không?"
Tiểu Thất lại quật cường cự tuyệt nói: "Em mới không cần bố thí, em có tay có chân, có thể chính mình nuôi sống chính mình, em mới không cần bị bao dưỡng!" Lấy mị sắc của Tiểu Thất, nếu như thật sự sa đọa đến phải đi làm MB, vậy cũng là kim bài MB, cũng không phải là không có những người bất lương mê hoặc qua cậu, nhưng cậu không muốn, cậu tình nguyện ở đầu đường xuất đầu lộ diện, bỏ đi tôn nghiêm - bán hoa. Cậu không muốn mất đi thuần khiết, những bó hoa trong tay cậu ít nhất là sạch sẽ, tiền cậu kiếm cũng là sạch sẽ.
N2 quá hiểu kiêu ngạo trong xương đứa bé kia, hắn cười nói: "Thôi đi, ai muốn bảo dưỡng em, em gầy ba ba như vậy, gặm em sẽ gãy răng anh mất, vẫn là lại dưỡng phì mấy năm nói sau đi... Anh chỉ là hỏi em, có muốn tìm công tác tiền lương cao một chút, cũng không cần dầm mưa dãi nắng, còn có thể thường xuyên cùng anh ở cùng nơi... Anh còn thiếu chức vị tiểu trợ lý, có hứng thú hay không?"
Tiểu Thất nghe hắn nói chính mình gầy ba ba, hàm răng cắn đến kèn kẹt, tự nhiên trong lòng lại thấy thoải mái, sung sướng một nhảy mà lên: "Có thật không? Thật sự có chuyện tốt như vậy? Có yêu cầu cái gì bằng cấp hay không, kinh nghiệm làm việc? Em nhưng cái gì đều không có!"
N2 cưng chiều mà sờ sờ tóc trán Tiểu Thất, nói: "Đương nhiên là có yêu cầu, yêu cầu lòng trung thành, tri kỷ, quan tâm đối với anh."
"Vậy em nhất định có thể làm được! Đều là làm những gì?"
"Công tác rất dễ, đều không khó. Này cũng không phải trợ lý công tác, mà là trợ lý sinh hoạt. Anh hi vọng lúc anh tan tầm về đến nhà có nước nóng để uống, gian phòng sạch sành sanh, quần áo thu thập đến chỉnh tề là tốt rồi. Việc nhà đơn giản biết làm chứ?"
"Đương nhiên biết." Từ khi nhà bọn họ lụi bại, cậu quả thực như toàn năng. Người tiềm lực quả nhiên là vô cùng.
"Vậy thì tốt, những công việc này em chỉ cần ở khóa dư thời gian làm là tốt rồi..."
Tiểu Thất giảo ngón tay nói: "Em bị đuổi học... Không có trên lớp..." Cậu trước đây đọc chính là học viện quý tộc tư nhân quý nhất toàn quốc, hiện tại ngay cả số lẻ học phí cũng không trả nổi...
"Không sao, anh sẽ giúp em liên hệ học viện, phải tiếp tục hoàn thành học nghiệp mới được, em còn nhỏ như vậy..."
"Em không muốn đi cái trường học trước đây kia!" Tiểu Thất nói. Trường học tất cả đều biết chuyện nhà cậu, cậu ở nơi đó căn bản không bảo toàn được thân, chỉ có thể bị người chế nhạo chế nhạo bắt nạt. Cậu mới không đi! Nghĩ đến những con nhà giàu kia liền buồn nôn.
"Hoặc là có thể liên hệ trường học công lập, chính là loại nhận các loại con cháu bình dân kia, hoàn cảnh khẳng định không ưu việt như trường học trước đây của em... Nhưng bạn học bên trong này cũng được đi..."
"Được, liền đi trường công! Học phí cũng không phải không ổn."
"Ngày mai giúp em đi làm thủ tục, em bắt đầu từ ngày mai đi học lại, anh bắt đầu từ ngày mai làm trở lại, có được hay không?" N2 duỗi ra nắm tay.
Tiểu Thất cũng duỗi ra nắm tay, cùng quyền tay N2 đụng một cái, như là nam nhân trong lúc đó hứa hẹn cùng ước định.
"Ai nha, anh phải nhớ kỹ nha, bổn thiếu gia là bán nghệ không bán thân!" Tiểu Thất rất có chí khí - vỗ ngực một cái.
"Được rồi được rồi, thất thiếu, cái thân thể nhỏ bé của em kia, còn không lọt mắt anh đâu!" N2 dùng ngón tay chọt chọt mặt non nớt của Tiểu Thất, chế nhạo cậu không xấu hổ!
"Em không phải thất thiếu, gọi em Tiểu Thất!"
"Rồi rồi, Tiểu Thất, lại đây, giúp BOSS đây cột dây giầy..."
"N2 đáng ghét, người ta mới không muốn quỳ gối giữa hai chân anh làm loại chuyện hèn mọn này... Cột dây giầy là giả, anh chính là muốn em dùng miệng giúp anh thoải mái có đúng hay không?"
"Đầu óc của em hèn mọn thật đấy! Thật là cột dây giầy..." N2 quả thực phục rồi! Tiểu Thất ɖâʍ tà này, thật bó tay!
Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.