Chương 33
Câu lạc bộ Mộc Phong ở phía Nam thành phố.
Sau khi bị ông Tám cúp máy, Trần Lượng cứ khó chịu mãi.
“Mẹ nó! Tôi nể mặt ông thôi, ông già! Tôi nể mặt ông nên mới gọi ông là ông Tám, bằng không ông còn thua cả phân chó!”, anh ta cầm cái cốc lên rồi ném mạnh xuống đất.
Đám người đứng cạnh lập tức run lẩy bẩy, tránh sang bên cạnh, không dám lên tiếng.
Có lẽ họ đều biết, nếu không để Trần Lượng trút giận xong, người gặp họa chính là họ.
Sau khi đập gần hết đồ đạc xung quanh, Trần Lượng quay đầu lại, nhìn về phía một món đồ bằng sứ Thanh Hoa.
“Đừng đừng đừng, cậu Trần, đây là đồ của vua Càn Long, làm bằng sứ Thanh Hoa ở trấn Cảnh Đức, trị giá hơn triệu đấy! Anh đừng kich động!”, một đàn em vội bước đến, giữ lấy anh ta rồi hô lên.
Chủ nhân của họ có một tật xấu, cứ tức giận là lại ném đồ.
Trước kia trong phòng có đủ loại bảo vật, giờ đã bị đập gần hết rồi, thứ đáng giá duy nhất chỉ còn mỗi món đồ sứ Thanh Hoa thời Càn Long này thôi!
Trần Lượng đá hắn ta ngã lăn ra đất: “Mẹ nó, rốt cuộc là tại sao! Chỉ đối phó với một người phụ nữ thôi mà phải tốn công như thế. Tôi nuôi các anh để các anh giúp đỡ tôi, nhưng các anh chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, toàn đồ ăn hại!”
“Cậu chủ, theo tôi biết, những lần thất bại của chúng ta chủ yếu đều do một người, giờ người đó đang làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã, hơn nữa còn có quan hệ khác thường với cô cả Mục, chúng ta…”
Người đàn ông trung niên này chưa dứt lời, Trần Lượng đã rút dao găm trong tay áo ra, cắm thẳng lên bàn: “Chỉ có đồ ăn hại mới liên tục viện cớ! Nhìn các anh xem, chỉ một tên bảo vệ đã khiến các anh gặp khó khăn đến thế à? Tôi không tin ở Giang Hải này, có chuyện mà Trần Lượng tôi không làm được! Thay vì dựa vào các anh, không bằng dựa vào chính tôi!”
Mọi người đều cúi đầu, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Lúc này, ven hồ.
Mạc Phong hút hết điếu thuốc cuối cùng trong bao, thở hắt ra.
Anh bỗng nhìn về phía sân thượng của tòa nhà cao chừng hai mươi tầng ở bên phải.
“Sát khí? Chẳng lẽ mình cảm nhận sai ư?”, Mạc Phong hơi nhíu mày, lẩm bẩm.
Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà kia mười mấy giây, không cảm nhận được sát khí vừa nãy nữa.
Có lẽ người bình thường không thể giải thích được rốt cuộc sát khí là gì, nhưng đối với người học võ, nhất là người học võ cấp cao.
Chỉ cần họ định giết ai, dòng khí quanh người họ sẽ có sự thay đổi, khoa học giải thích đây là sự thay đổi từ trường trên cơ thể người.
Thế nên khi con người luyện võ đến cấp bậc nhất định thì sẽ cảm nhận được sự đe dọa đang ẩn nấp trong bóng tối.
Ở một góc khuất trên sân thượng tòa nhà kia, một người áo đen đang dán sát vào tường.
“Mình đã cố gắng che giấu sát khí, hơn nữa khoảng cách xa như thế nhưng cậu ta vẫn nhận ra, đúng là thú vị thật!”, người áo đen nhếch môi, cười gượng.
Lúc này, trong biệt thự Nam Sơn.
Mục Thu Nghi mở cửa rồi nghẹn ngào chạy về phòng.
“Nghi Nghi, cậu về rồi à? Lấy giúp mình khăn tắm ở sofa với”, Tống Thi Vũ trong phòng tắm nói với ra.
Rầm…
Nhưng không ai trả lời cô ấy, chỉ có tiếng sập cửa.
Trong lúc cô ấy đang buồn bực, tiếng mở cửa lại vang lên.
“Cô cả của mình ơi, rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mở cửa đóng cửa vui lắm à?”, Tống Thi Vũ trong phòng tắm nói bằng giọng trêu ngươi.
Mạc Phong sững sờ đứng ở phòng khách, không nói gì.
Anh rón rén đóng cửa lại, định lên tầng dỗ Mục Thu Nghi rồi tính sau.
“Cậu lấy giúp mình cái áօ lót trên sofa được không?”
Áօ lót?
Mạc Phong vội nhìn quanh, trông thấy một thứ màu đen trên ghế sofa.
Còn viền ren cơ à, cô nàng này biết chơi thật đấy!
Mạc Phong dùng hai ngón tay kẹp áօ lót lên rồi đưa vào phòng tắm qua khe cửa, Tống Thi Vũ quơ tay một lát rồi nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh.
Con gái bình thường đâu có cánh tay rắn chắc như thế chứ.
“Sao lại là anh?”, Tống Thi Vũ hé cửa nhìn ra rồi hô lên kinh ngạc.
Mạc Phong cũng rất cạn lời: “Có phải cô rất vui khi thấy tôi không?”
“Vui quần què ấy, lướt dùm tôi, muốn xem tôi tắm à?”
Mạc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Cho xin đi, cô vừa lùn vừa mập, làm gì có chỗ nào đáng để tôi tơ tưởng chứ?”
Rầm…
“Tên khốn này, anh nói gì? Anh coi thường dáng người của tôi hả?”, Tống Thi Vũ bị hai câu nói của anh chọc giận, bèn mở cửa, quấn khăn tắm rồi lao ra ngoài.
Cách để khiến một người phụ nữ bùng nổ là chế dáng người của cô ấy không đẹp!
Tống Thi Vũ tạo dáng sexy: “Anh bảo cô đây không có dáng người á, anh mở to mắt chó mà xem!”
Cô ấy tạo dáng hình chữ S, chẳng biết có phải do cô ấy đã tức giận thật không, nhưng đúng là rất quyến rũ, nhất là làn da vẫn loang loáng nước, như một quả đào mật chín mọng.
Đúng là vừa trong trẻo vừa tươi tắn, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng.
Ái chà!
Xem thường cô ấy rồi, không ngờ lại ngon nghẻ đến thế!
“Ai biết chỗ ấy của cô có phải đồ giả không chứ?”, Mạc Phong nhếch môi hừ lạnh.
Câu nói này như mồi lửa, khiến Tống Thi Vũ bùng cháy.
Giả ư?
Cô ấy trực tiếp bước đến, nhéo tai Mạc Phong: “Anh lại đây cho tôi, hôm nay tôi phải cho anh biết thế nào là hàng thật giả thật!”
“Ối, đừng nhéo nữa, tại tôi sắp rơi rồi!”, Mạc Phong vội xin tha.
Đúng lúc này, anh bỗng nhìn về phía ngực Tống Thi Vũ.
Ở khăn tắm cô ấy có thứ gì đó đang lóe lên, nếu không nhìn kỹ thì không dễ phát hiện.
Khi thấy ánh mắt này của Mạc Phong, Tống Thi Vũ chống nạnh đắc ý.
Hừ!
Anh dám chế dáng người của cô đây ư, thấy không, đây mới là phản ứng tự nhiên của đàn ông nhé!
“Nhìn đủ chưa, thế nào, giờ anh tin rồi chứ?”, Tống Thi Vũ hừ một tiếng, đắc ý nói.
Soạt…
Mạc Phong nhanh nhẹn lấy thứ trên khăn tắm xuống.
Nhưng không ngờ vì động tác này của anh, khăn tắm trên người Tống Thi Vũ cũng rơi luôn xuống đất.
Nhưng Mạc Phong lại chạy tới ban công, giơ thứ gì đó ra trước ánh mặt trời.
“Á… Tống Thi Vũ nhặt khăn tắm lên, hoảng sợ hét.
Mục Thu Nghi nghe thấy tiếng hét chói tai này, lập tức mở cửa, bực bội quát: “ồn quá! Cậu im lặng giúp mình đi!”
“Cậu xuất hiện đúng lúc quá, phân xử giúp mình với, tên kia kéo rơi khăn tắm của mình, sau này sao mình dám gặp người khác đây?”
Tống Thi Vũ chỉ vào Mạc Phong đang đứng ở ban công rồi trách, nhưng Mục Thu Nghi còn chẳng buồn nhìn anh.