Chương 43: Chỉ có tiền mới đáng tin cậy
Chuyển năm triệu cho bệnh viện?
Tô Nguyệt không khỏi hơi do dự: “Tổng giám đốc Tận năm triệu đấy, chuyển xong thì vốn lưu động của công ty chỉ còn hơn mười triệu thôi… Mình sợ tới lúc đó.
Tuy cô ta không nói hết nhưng ai cũng hiểu
Đối với người bình thường, có lẽ hơn mười triệu rất nhiều, nhưng đối với một tập đoàn, không chừng chỉ mất một tuần để tiêu hết số tiền đó mà thôi.
Tổng giám đốc như Mục Thu Nghi rút mấy triệu từ vốn lưu động để làm việc riêng, nếu cổ đông khác biết thì không loạn lên mới lạ.
Nếu không trả tiền lại trong thời gian quy định, cô còn bị cách chức vì tội tham ô công quỹ nữa cơ! “Cứ làm theo lời mình nói! Có chuyện gì thì mình chịu!”, Mục Thu Nghi nhíu mày, kiên quyết nói, rất có khí phách của tổng giám đốc.
Đám người: “Vâng.
Trong phòng họp chỉ còn mình Mục Thu Nghi, cô ngửa đầu nhìn trần nhà.
“Bố, mẹ, rốt cuộc con nên làm gì… Chẳng lẽ công ty sẽ bị hủy hoại trong tay con thật ư?”, hai giọt nước mắt lồng lánh trượt khỏi khóe mắt Mục Thu Nghi.
Lúc này có thật sự hy vọng mình có một bờ vai để dựa vào.
Cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi, nếu mệt mỏi thì vẫn cần người an ủi, bầu bạn chứ.
Reng reng reng…
Điện thoại di động trên bàn bỗng vang lên.
Khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, Mục Thu Nghi càng nhíu chặt mày.
Trần Vạn Niên
Em ruột của mẹ cô, cũng là cậu ruột của cô.
Nhưng họ giống kẻ thù hơn người nhà! “A lô? Có gì thì nói luôn đi”, Mục Thu Nghi trầm giọng nói với vẻ chán ghét.
Tiếng cười ha hả vang lên ở đầu dây bên kia: “Thu Nghi, hôm nay có một bữa tiệc, cậu muốn mời cháu đến dự. Dù sao chúng ta cũng là người nhà mà, nên liên lạc nhiều hơn để tăng tình cảm chứ?”
“Ha ha, người nhà ấy à, cậu coi tôi là người nhà từ bao giờ thế? Ông ngoại đổ bệnh nhưng cậu không bỏ một xu nào!”
“Cháu nói thế sai rồi, chẳng phải cậu vẫn đến bệnh viện để chăm sóc ông ấy ư? Cậu biết gần đây tài chính của công ty cháu hơi eo hẹp, trong bữa tiệc lần này có mấy ông lớn định đầu tư, không chừng cháu sẽ nhận được thứ gì đó khi tới đây đấy! Cháu cứ yên tâm, cậu lừa ai chứ không thể lừa cháu gái ruột của mình được, đúng không?”
“Chỗ nào?”
“Câu lạc bộ Nhảy Cùng Sói, sáu giờ tối nay nhé”.
Mục Thu Nghi hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Cô cũng hết cách rồi, bây giờ tài chính của công ty đang gặp vấn đề, chỉ cần mắt xích tài chính đứt đoạn là công ty sẽ đứng trước nguy cơ phá sản ngay, thế nên cô muốn thử một lần.
Lúc này, ở một biệt thự tư nhân trong thành phố.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da, trông rất nhã nhặn đang chỉnh lại cổ áo, cúp điện thoại.
Trần Lượng ghé đầu lại, cười gian: “Xong rồi à?”
“Đương nhiên rồi, tôi đã ra tay thì gạo xay ra cám! Tuy quan hệ giữa tôi và đứa cháu gái kia không được tốt, nhưng dù sao tôi cũng là cậu nó cơ mà”, người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da kia cười lạnh rồi nói: “Còn những chuyện phía sau thì phải xem cậu Trần rồi”.
Người đàn ông này chính là cậu ruột của Mục Thu Nghi.
Trần Lượng rít điều xì gà trên tay, cười khẽ: “Ông cũng khốn nạn thật đấy, đưa cháu gái mình lên giường tôi, chẳng lẽ không sợ sau này cô ấy tính sổ với ông à?”
“Cả thế giới đều chạy theo lợi ích, tình thân, tình bạn hay tình yêu đều không đáng tin, chỉ có tiền mới đáng tin cậy!”
Trần Lượng cũng thầm xem thường Trần Vạn Niên, nhưng bây giờ ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng: “Sau khi tôi chiếm được Mục Thanh Nghi, ông sẽ được làm phó tổng giám đốc ở công ty cô ấy!”
“Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn cậu Trần đã thưởng thức, hy vọng Song Trần chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”, Trần Vạn Niên vội cầm ly rượu vang lên, cụng ly với Trần Lượng.
Hai bên đều không phải đèn cạn dầu, Trần Vạn Niên có tính toán riêng, Trần Lượng cũng thế.
Lợi dụng xong thì cho đối phương xéo luôn!
Buổi trưa.
Bộ phận bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã.
“Anh Mạc, anh đi ăn cơm không?”, Vương Bưu bước đến trước mặt Mạc Phong, cung kính hỏi.
Mạc Phong vươn vai ngáp dài: “Đã đến giờ cơm rồi à?
Chẳng biết cơm trưa ở công ty vợ có ngon không”. Mạc Phong quay đầu nhìn quanh, những người khác đã sớm đi hết.
Chắc chỉ nhanh mỗi ăn cơm với nhận lương.
Nghe nói suất ăn của nhân viên trong công ty không tệ, thực đơn được thay đổi theo ngày.
Hiếm lắm mới có một công ty không bị ai chê trách.
Khi Mạc Phong đến căn tin, trong đó đã đầy ắp người, suất ăn có ba món mặn, món rau và một bát canh. Mạc Phong ngồi vào một cái bàn trong góc, Vương Bưu rất biết điều: “Anh Mạc, để em mua cơm cho anh, anh cứ nghỉ ngơi đi nhé!”
“Vất vả cho chú rồi”.
“Không vất vả gì hết, phục vụ anh Mạc là vinh hạnh của em”.
Kiểu nịnh nọt này khiến Mạc Phong rất cạn lời, Vương Bưu cũng không khéo léo lắm nhưng lại cứ thích tâng bốc người ta.
Có lẽ gã cũng nhận ra mình nịnh hơi quá đà, đành tàu nghỉu chạy đi mua cơm.
Mạc Phong cúi đầu suy tư, vẫn nghĩ đến chuyện tối qua.
Tổ chức bên châu Âu
Anh vẫn không hiểu, tại sao Trần Mãnh ch.ết rồi mà đám người kia vẫn bám riết lấy em gái Trần Mãnh chứ?
Chẳng lẽ vẫn còn chuyện gì mà anh chưa biết ư?
Trong lúc anh đang suy nghĩ sâu xa.
Tiếng xì xào ở bàn bên ngày càng lớn.
“Sao sếp An lại tới đây?”
“Ai mà biết được, tôi đến công ty ba năm rồi nhưng chưa thấy cô ấy ăn ở căn tin bao giờ! “Tôi cũng thế, làm ở đây lâu lắm rồi mà vẫn chưa bao giờ thấy sếp An!”
“Cô ấy đẹp thật, tôi có thể ngắm đôi chân kia cả đời, không hổ là một trong sáu đóa hoa!”
“ồi! Sếp An đang đi về phía này đấy!”
Mạc Phong không thèm ngẩng đầu lên, gần đây gu thẩm mỹ của anh hơi mệt.
Anh thấy nhiều gái xinh quá nên cũng miễn dịch luôn, nếu không đẹp đến mức điên đảo thì anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
“Tôi ngồi đây được không?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo như tiếng suối bỗng vang lên sau lưng anh.
“Xin lỗi, ở đây có..”, Mạc Phong nói được nửa câu, bỗng cảm thấy hơi là lạ.
Sao giọng nói này nghe quen thế?
Anh bỗng ngẩng đầu lên, lập tức trợn tròn mắt.
“Là cô à?”, Mạc Phong hồ lên kinh ngạc.
Chẳng phải cô gái đang cười tươi roi rói trước mặt chính là người đã được anh cứu sáng nay ư?
Khi ấy anh cũng không cho tên hay địa chỉ, sao cô ta tìm đến đây được thế? “Sao cô biết tôi làm việc ở chỗ này?”
Thấy Mạc Phong kinh ngạc như thế, An Nhiên bỗng bật cười, nụ cười đó trông vô cùng quyến rũ.