Chương 64
Người đẹp này tên là Tần Lam, là một hoa khôi cảnh sát nổi tiếng ở đồn cảnh sát số một thành phố Giang Hải.
Nhưng cô ấy nổi tiếng không phải hoàn toàn vì vẻ đẹp của mình, mà nhiều hơn là do tính cách quá nóng nảy của mình, một con hổ cái nổi tiếng trong cục!
Cô ấy có dáng vẻ của một thiên thần, nhưng cũng có tính cách của một ác quỷ. Đừng thấy cô ấy là phụ nữ, cô ấy hoàn toàn có thể bằng hai người đàn ông cộng lại.
“Anh có biết người này không?”, Tần Lam lấy ra một tấm ảnh từ trong túi xách và đưa cho Mạc Phong.
Người trong ảnh bị băng kín khắp người.
Mạc Phong nhìn hồi lâu cũng không nhận ra người này là ai: “Người này là ai? Bị đánh thê thảm quá!”
“Đêm qua anh đánh ai mà cũng không nhớ rồi sao?”
Sau khi Tần Lam nhắc nhở như vậy, Mạc Phong liền nhìn kỹ hơn: “Tuy rằng bị đánh thành ra như thế này, nhưng giữa hai lông mày vẫn còn lưu lại một chút hèn hạ, chắc chắn là Trần Lượng rồi!”
“Bớt dẻo mỏ lại cho tôi, mang đi cho tôi! Đánh người ta bị thương một cách ác ý, giờ cần phải đưa anh về cục để điều tra, đề nghị anh phối hợp cho!”, Tần Lam còng ngay tay anh lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phong trải qua cảnh như thế này, và cũng không phải là lần đầu tiên anh đến cục cảnh sát nên chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả.
Mạc Phong khẽ quay đầu liếc nhìn đám người Vương Bưu: “Được rồi, mọi người tự đọc sách nhé, tôi đi rồi về ngay!”
“Nhưng… Anh Mạc… không sao thật chứ?”, Vương Bưu lo lắng nhìn anh rồi nói.
Bình thường đánh nhau vặt vãnh thì đã đành, nhưng bây giờ dính líu đến cảnh sát thì khá rắc rối.
“Dẫn đi!”, Tần Lam trầm giọng quát.
Hai người đàn ông cường tráng, một bên trái và một bên phải, áp giải Mạc Phong về phía xe cảnh sát.
“Này này, các anh nhẹ tay một chút đi, tôi là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật đó!”, Mạc Phong nói với vẻ mặt ti tiện.
Một người đàn ông lực lưỡng thô bạo đẩy Mạc Phong lên xe: “Ngoan ngoãn một chút đi, việc anh có phải là một công dân tốt hay không không phải do anh quyết định. Về điều tr.a rõ là sẽ biết!”
Rầm…
Cánh cửa đóng lại, xe cảnh sát cũng phóng đi.
Tất cả các nhân viên bảo vệ đứng ở cửa và theo dõi hướng xe cảnh sát đang rời đi.
“Đội trưởng, không phải là anh Mạc đã phạm tội gì chứ?”, một nhân viên bảo vệ nhỏ giọng hỏi.
Vương Bưu lúc này cũng đang ngẩn người, thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, xua tay cười khổ nói: “Đừng… đừng lo, anh Mạc là ai chứ, trước giờ chỉ có người khác chịu thiệt trong tay anh ấy thôi!”
“Nói cũng phải, chút vấn đề này đối với năng lực của anh Mạc mà nói nhất định không là gì cả!”, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh nói.
Lúc này, tại văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Đột nhiên, một đơn hàng hơn hai tỷ tệ đưa đến, có thể nói là đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết trước mắt.
“Thi Vũ, coi như lần này chúng ta đã vượt qua được cửa ải khó khăn rồi! Như mình đã nói, những thứ cậu thiết kế không thể không có ai cần được! Xem ra ông trời cũng đang giúp chúng ta!”, Mục Thu Nghi đứng bắt chéo chân, mặc dù cô đang mặc quần jean, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác gợi cảm và quyến rũ.
Nhưng Tống Thi Vũ, người đang ngồi ở bên cạnh thì đang chìm trong suy nghĩ, đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Cô ấy vừa đặt cược với Mạc Phong ngày hôm qua mà hôm nay đã nhận được nhiều đơn hàng như thế này rồi.
Thấy Tống Thi Vũ ngẩn người ngồi ở đó, Mục Thu Nghi đẩy vai cô: “Mình đang nói với cậu đấy, lại nghĩ đến đàn ông rồi chứ gì?”
“Cậu… có hiểu Mạc Phong không?”, Tống Thi Vũ thấp giọng hỏi.
Vừa nhắc đến Mạc Phong, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi lại thay đổi.
“Có… có chuyện gì vậy? Tên đó lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tống Thi Vũ kể lại với Mục Thu Nghi về vụ cá cược với Mạc Phong ngày hôm qua, sau khi nghe xong, hai người phụ nữ lại im lặng.
Chuyện này có thực sự liên quan đến anh không?
“Nhưng… anh ta chỉ là một nhân viên bảo vệ mà? Sao anh ta có thể có bản lĩnh như vậy được?”, vẻ mặt Mục Thu Nghi đầy ngờ vực.
Đột nhiên dường như cô nghĩ ra điều gì đó, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Phong, cô đã tìm người điều tr.a anh.
Cậu bé thiên tài năm đó bặt tăm bặt tích sau mười sáu tuổi, bây giờ lại xuất hiện trong trạng thái giống như một người bình thường.
Vậy trong mấy năm anh ta biến mất, rất cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì?
Bây giờ Mục Thu Nghi đầy tò mò về người đàn ông này, người ta vẫn nói tâm lý hiếu kỳ của một người phụ nữ là không thể che đậy được.
Cô lập tức bấm số của bộ phận bảo vệ trong văn phòng.
Reng reng reng…
“Alo, tôi là Vương Bưu đội trưởng đội bảo vệ đây, xin hỏi có chuyện gì không?”, Vương Bưu cười khiêm tốn ở bên kia điện thoại.
Bởi vì đang sử dụng điện thoại cố định nên gã không biết rằng đây là cuộc gọi từ Mục Thu Nghi.
“Bảo Mạc Phong đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức!”
Khi nghe thấy giọng nói này, Vương Bưu lập tức trở nên kính cẩn hơn: “Tổng tổng giám đốc…? Anh… anh Mạc… anh ấy không có ở đây!”
“Không ở đó? Anh ta đi đâu rồi?”, Mục Thu Nghi lạnh lùng hỏi.
Vương Bưu lập tức run lên và vội nói: “Anh Mạc… đã bị cảnh sát bắt đi rồi…”
“Cái gì …, một tiếng kinh ngạc vang lên từ đầu dây bên kia, rồi cúp máy.
Trong văn phòng tầng trên cùng.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô, Tống Thi Vũ không nhịn được cười tủm tỉm nói: “Làm sao thế?”
“Mạc Phong đã bị cảnh sát bắt rồi!”, Mục Thu Nghi nói, nhìn cô ấy với vẻ khó tin.
Nhưng sau đó Tống Thi Vũ lại cười lớn: “Bị bắt thì bị bắt chứ, vừa hay có thể dạy cho tên đó một bài học. Cậu lo lắng cho anh ta thế, không phải là đã yêu anh ta rồi đấy chứ? Còn chưa hết nửa tháng mà cậu đã sa vào lưới tình rồi à?”
“Không… làm gì có chuyện đó! Làm sao mình có thể thích tên đó được chứ, chắc là do chuyện tối hôm qua rồi, cậu có thể giúp mình được không?”, cô hoảng sợ nhìn Tổng Thi Vũ nói. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Trần Lượng không phải là một người đàn ông tử tế, nếu bị thua thiệt thì nhất định phải trả thù, điều này đúng như dự đoán của Mục Thu Nghi, nhưng không ngờ tên này lại trực tiếp báo cảnh sát.
Vào đó sợ là Mạc Phong sẽ bị thiệt thòi.
Lúc này Tống Thi Vũ mới từ từ đứng dậy và cười trêu chọc: “Được được được, mình sẽ lập tức liên hệ với luật sư giỏi nhất để giải cứu chồng cậu, được chưa?”
“Đừng nói nhảm, mình với anh ta chỉ có quan hệ lãnh đạo và cấp dưới, giúp anh ta chỉ vì mình cảm thấy chuyện này là do mình mà ra thôi! Chỉ như vậy thôi!”, lông mày của Mục Thu Nghi nhíu lại, hiển nhiên cô không muốn đi sâu vào chủ đề này.
“Cái chuyện thích người khác là không có giấu được đâu nha, nếu như cậu không thích anh ta, hay là nhường cho mình đi?”, Tống Thi Vũ nhướng mày cười tinh nghịch.
Mục Thu Nghi ngẩn ra hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Nhìn thấy cô như vậy, Tống Thi Vũ chỉ lắc đầu không nói gì, chậm rãi bước ra ngoài.
Cái việc thích người khác này, tuy rằng miệng mình không nói, nhưng ánh mắt đã bán đứng mình rồi.
Khi nghe Tống Thi Vũ nói vậy, một tia hoảng sợ hiện rõ trong mắt Mục Thu Nghi.
Giống như món đồ chơi yêu quý của một đứa trẻ sắp bị lấy đi vậy.
Cạch…
Mục Thu Nghi nghe thấy âm thanh đóng cửa mới hoàn hồn trở lại, cô tự nhìn mình trong gương.
“Mình… mình bị làm sao vậy nhỉ?”