Chương 87
“Đi xe đạp mà dám ra đây cướp người, anh được đó!”, Tô Nguyệt cười say sưa.
Mạc Phong bất lực lắc đầu: “Tục ngữ đã có câu một ngày làm vợ chồng thì cả đời ân ái, tôi không thể nhìn cô bị đám lưu mạnh đó mang đi được, quá nguy hiểm!”
“Lẽ nào đi với anh thì không nguy hiểm sao?”
Nói cũng đúng!
Mặc dù biết là Mạc Phong đưa mình đi nhưng Tô Nguyệt vẫn không giãy dụa đòi xuống xe.
Mấy người đang cãi nhau ở phía sau dường như cũng đã kịp phản ứng lại.
“Này? Người phụ nữ đó đâu rồi?”
“Mẹ kiếp! Bị thằng ranh đi xe đạp cuỗm mất rồi!”
“Ông nội nó chứ, chúng ta cãi nhau mãi ở đây, vậy mà thằng đó lại kiếm được món hời, hừ! Không dễ dàng như vậy đâu!”
Nói xong họ lên xe đuổi theo.
“Bọn họ đuổi kịp rồi!”, Tô Nguyệt ngồi sau xe đạp kêu lên: “Anh đạp nhanh lên!”
“Làm ơn, người ta đi xe bốn bánh. Chiếc xe hai bánh này của tôi chạy thế nào được?”, Mạc Phong nói với vẻ mặt cạn lời.
Tô Nguyệt vỗ vỗ lưng anh rên rỉ: “Vậy thì anh thả tôi xuống, tôi theo đại ai đó là được rồi!”
Mạc Phong không nói gì mà cứ không ngừng đạp xe.
Anh lao thẳng về phía vách đá trước mặt.
“Ôm chặt tôi!”, anh khẽ nói.
Tô Nguyệt dụi dụi mắt, cô ta vừa nhìn thấy con đường không có lan can phía trước liền kêu lên: “Anh điên rồi sao? Tôi còn chưa muốn ch.ết!”
Bởi vì sợ hãi nên cô ta vô thức ôm chặt eo Mạc Phong.
Ba chiếc ô tô đuổi theo phía sau thấy chiếc xe đạp điên cuồng lao thẳng vào mép vực không có lan can.
“Thằng này điên à? Thứ mình không có được cũng không cho người khác có được!”
“Mẹ kiếp, ông đây đã thích người phụ nữ này lâu rồi, ở đâu chui ra thằng ngu này vậy!”
“Cạch!”
Rầm…
Chiếc xe đạp lao lên không trung rồi lộn nhào trên không và trượt thẳng xuống dốc.
Tô Nguyệt cứ bám chặt vào lưng Mạc Phong như thế, cô ta sợ đến mức tim sắp bắn ra ngoài rồi.
Cô ta cứ có cảm giác rơi từ nơi rất cao xuống mà mãi chưa thấy chạm đáy.
Vừa rồi uống nhiều rượu như thế mà giờ bị dọa cho tỉnh rượu luôn.
Mạc Phong từ từ phanh lại và dừng lại trên bãi biển bên dưới vách đá, phía trước chính là dòng sông đang lăn tăn gợn sóng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ba người đang đứng bên trên với vẻ kinh ngạc mãi không thôi và giơ ngón tay cái lên với họ.
Màn trình diễn vừa rồi khiến ba người này tái mặt.
Nếu như vừa rồi chụp hình đưa lên mạng thì sẽ kiếm được hàng triệu trong vài phút, vận động viên đạt kỷ lục cấp thế giới muốn xuống từ đây cũng phải cân nhắc tính toán.
Hơn nữa, Mạc Phong còn mang theo một người, đoạn video như vậy mà được tung lên mạng, chắc là sẽ có nhiều người muốn thử thách với động tác này.
Thật đúng là chiêu trò ch.ết người!
Tô Nguyệt cảm thấy chiếc xe từ từ dừng lại, lúc này cô ta mới mở mắt ra kêu lên: “Chưa ch.ết ư? Chúng ta không bị ngã ch.ết à?”
“Cô nghĩ cái gì đó, có ch.ết vì tình cũng không phải với cô nhé!”, Mạc Phong quay đầu cười bỉ ổi nói.
Ba người trên cầu nghiến răng giậm chân.
Nhưng họ cũng không định đuổi theo nữa, da đầu họ đã tê tái bởi màn trình diễn xe quá ngầu này.
Dù rất tiếc nhưng họ vẫn phải ngoan ngoãn lái xe rời khỏi đó.
Cứ như vậy, hai người với một chiếc xe đạp đi dạo dưới ánh trăng.
Họ làm bạn với dòng sông, tắm mình dưới ánh trăng, thật vô cùng thanh thản dễ chịu.
Tô Nguyệt ngồi sau xe đạp cũng không nói gì, nhưng cô ta cũng không ngủ mà chỉ mở đôi mắt sáng ngời rồi ngẩn ra.
“Tôi không hiểu, tại sao mỗi lần tôi đến quán bar đều đụng phải cô?”, Mạc Phong nhếch mép cười nói: “Nếu cô đơn thì có thể gọi điện cho tôi. Chúng ta cũng được coi là người quen cũ mà, chút chuyện này chắc chắn phải giúp nhau rồi!”
Bất chợt.
Anh ấy cảm thấy cực kỳ bất an, phía sau thật lạnh lẽo.
Không cần phải quay lại cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt đầy lạnh lùng của Tô Nguyệt.
Mạc Phong khẽ họ và cười gượng: “Giờ chúng ta đi đâu, không thể cứ lang thang bên ngoài như thế này chứ?”
“Đưa tôi về nhà đi, tôi mệt rồi!”, Tô Nguyệt nhẹ nhàng áp người vào lưng anh thì thào nói: “Chuyện tối nay tốt nhất anh nên nuốt vào trong bụng, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Thực ra thì không sao cả. Bây giờ trong xã hội này có ai mà không có lúc cô đơn, hơn nữa ở cái tuổi này của cô vốn dĩ đã như sói như hổ, tôi có thể hiểu được!”
“Anh khốn kiếp!”
Nói rồi cô ta nhảy tót xuống xe và đá về phía Mạc Phong, cho dù không uống rượu, cô ta cũng không phải là đối thủ của anh, huống chi cô ta còn đang say.
Một cú đấm nhẹ như bông vào ngực anh.
“Hừ, đàn ông chả có ai là tốt đẹp hết, đều chỉ biết.”, Tô Nguyệt một tay đánh vào vai Mạc Phong vai: “Ọe. ”
Anh choáng luôn!
Bà cô này đã nôn đầy lên người anh!
“Chiếc áo Nike của tôi! Mới mặc có một lần đã bị cô làm thành như thế này rồi!”, Mạc Phong vò đầu bứt tóc cạn lời.
Ở phía nam thành phố Giang Hải, trong một khu nhà vườn.
Một ông già mặc áo dài đang đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
“Ông chủ, buổi tối trời gió to, chúng ta vào đi!”, quản gia bước tới, lấy một chiếc áo khoác khoác lên người ông cụ.
Xét về tuổi tác, có lẽ ông cụ cũng đã vào độ tuổi hiếm có rồi.
Nhưng trông xương cốt ông cụ vẫn cứng rắn, cụ ta khẽ xua tay, trầm giọng nói: “Đã tìm được người chưa?”
“Vừa rồi có người nói nhìn thấy cô chủ ở ở quán bar đêm của chúng ta, nhưng sau đó cô ấy đã rời đi cùng vài người đàn ông rồi! Hiện tại các anh em đang tìm kiếm khắp cả thành phố!”, quản gia cúi đầu cố gắng nói với giọng điệu mềm mại nhất.
Ông cụ này chính là ông nội của Tô Nguyệt, Tô Thanh Hà
Cụ ta đã từng là nhân vật số một ở Giang Hải.
Khi còn trẻ, Tô Thanh Hà cũng đã từng sử dụng dao đôi, hơn nữa còn tạo ra một loại đao pháp vô cùng sắc bén.
Cụ ta đã từng một thân một mình tung hoành khắp phố, chiến đấu oanh liệt mới có được nhà họ Tô như ngày hôm nay.
Tuy địa bàn ở Giang Hải không lớn, nhưng thế lực phía sau thì không hề ít.
Hội Thiên Long dưới sự kiểm soát của nhà họ Tô là một thế lực lớn, cộng thêm hội Hắc Long và một số băng nhóm nhỏ.
Nhưng tính ra ở Giang Hải, hiện nay hội Thiên Long đang được đà phát triển!
Bên ngoài có tin đồn là hội Thiên Long có thực lực thống nhất Giang Hải, cũng chính là bởi vì câu nói này không biết do ai truyền ra ngoài, mới khiến cho không ít thế lực nhỏ phải hoảng sợ.
Đây là lý do tại sao lần trước Tô Nguyệt đã bị chặn bắt bởi hội Hắc Long.
“Con bé này thực sự quá chơi bời rồi! Tìm cho tôi những gã đàn ông đó rồi làm cho chúng tàn phế đi!”, Tô Thanh Hà tức giận chống gậy xuống và trầm giọng nói.
Quản gia cúi đầu và cung kính gật đầu: “Vâng…”
Đúng lúc này, có tiếng chuông vọng tới từ đằng xa.
Một chiếc xe đạp đang chạy về phía bên này.
“Nguyệt Nguyệt…”, Tô Thanh Hà kêu lên khi nhìn thấy bóng người ngồi sau xe đạp.
Mạc Phong đột ngột phanh xe lại ở trước cửa, Tô Nguyệt không kịp bám lấy anh nên bị ngã xuống.
“Anh có biết đi xe không đấy, đau ch.ết đi được!”, cô ta mắng mỏ, vốn dĩ hôm nay đã mặc váy rồi nên rất dễ bị lộ hàng.