Chương 123: Căn nguyên mọi tội ác
Anh chưa bao giờ nghi ngờ vào kỹ thuật của Giang Tiểu Hải. Tìm cả Hoa Hạ, thậm chí cả châu Âu thì số người có thể so găng với cậu ấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có chuyên gia còn nói rằng tư duy của cậu ấy đang vượt trước kỹ thuật hiện tại tới ba mươi năm!
Được gọi là ông tổ của giới hacker “Tìm được rồi, tại khu nhà phía đông của Giang Hải. Anh cẩn thận, em vừa kiểm tr.a tín hiệu ở khu vực đó, có ít nhất ba mươi tên, hơn nữa còn mang theo vũ khí! Đội trưởng, hay là em đi cùng anh!”, Giang Tiểu Hải tỏ vẻ lo lång.
Mạc Phong khẽ cười: “Chú là người học thức, việc đánh nhau để anh, một mình anh còn có thể hạ gục được cả trăm cướp biển, cái đám này là cái định gì!” “Anh cẩn thận, em thấy bọn chúng phòng thủ chặt chẽ lắm, có lẽ đều từng được huấn luyện!”
Nhưng nghĩ kỹ thì kẻ dám bắt cóc Dương Thái Nhi đương nhiên không phải loại tầm thường.
Đây là khu dự án biệt thự nằm phía Đông thành phố Giang Hải.
Năm đó dự án đã tiêu tốn gần ba tỉ để biến nơi đây thành khu đại gia của Giang Hải, không biết tại sao làm được một nửa thì dừng lại. Dự án đã dừng được năm năm. Bây giờ ở đây mọc đầy rêu, trở thành nơi tập trung của chó hoang.
Mạc Phong đưa anh Hai chạy men dòng sông về phía Đông và dừng lại khi chỉ còn cách khu nhà một trăm mét.
Khu vực này có đèn sáng, xem ra không thể nhầm được!
Nhưng anh không định xông vào ngay vì thường đối với những tổ chức có kinh nghiệm, chúng sẽ có bố trí phòng bị và có trạm gác ngầm.
Anh đã quá quen với mấy trò vặt vãnh này, thường thì là có trạm gác ở phạm vi vài trăm mét và năm mươi mét.
Mạc Phong nháy mắt ra hiệu với anh Hai, con chó lập tức hiểu ý luồn vào trong đám cỏ.
Khứu giác của chó nhạy hơn của con người hàng trăm lần. Vùng bỏ hoang không thể xuất hiện đường đi nên những sinh vật sống ở đây đều có thể coi là kẻ địch của con người!
Vụt…
Một bóng đen luồn vào trong bụi cỏ.
Lúc này một người đàn ông ở trên cây ngây người. “Này? Vừa nãy mày có nhìn thấy thứ gì lướt qua không?”
Giọng nói từ trong bộ đàm vọng tới: “không, đêm hôm thế này có ai được chứ. Hơn nữa chúng ta đông người như vậy, kẻ nào xông vào là sẽ phát hiện ra ngày!” “Nói cũng đúng!”
Lúc này anh Hai đã chạy tới gốc cây, nó đưa chân lên ra hiệu. “Gì vậy?”, bóng đen trên cây lập tức thò đầu ra.
Thì thấy một con chó đang ngồi ngoan ngoãn vẫy đuôi bên dưới. “Hóa ra là một con chó, dọa ông hết hồn, tạo còn tưởng có ai xông vào cơ!”, người đàn ông mặc đồ đen thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này.
Hằn bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Vừa quay đầu lại thì hắn đã thấy Mạc Phong ở ngay phía sau. “Phản ứng chậm quá!”
Råc…
Tên này lập tức rơi từ trên cây xuống đất.
Từng tên một, tổng cộng tám tên canh gác ngoài vòng một trăm mét đều được anh xử lý bằng cách tương tự. Sau khi xác nhận đã hết thì anh lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này trong dãy nhà bỏ hoang.
Dương Thái Nhi bị buộc chẳng chịt trên một chiếc ghế.
Cô ta khóc trôi hết cả phấn. “Rốt cuộc các người muốn gì? Tiền phải không?”
Trong phòng là mấy người đàn ông trung niên và một góa phụ đã bắt cóc Dương Thái Nhi trước đó. “Tiền à? No no no, ngoài thứ đó ra thì bọn tôi càng muốn thứ khác hơn!” “Nhận tiền bạc, giúp người ta diệt hậu họa!” “Bảo ông của cô từ bỏ vụ ở Nam Hải đi, để tất cả người của bọn tôi được an toàn nhập cảnh vào Hoa Hạ và mang cả loại vi khuẩn số 1 đó vào nữa.
Vi khuẩn số 1 là một loại vi khuẩn có thể lây nhiễm qua không khí, chỉ cần phát tán ra không gian thì những người trong phạm vi một trăm mét sẽ lập tức bị hoại tử da thịt trong vòng ba phút.
Hiện tại vẫn chưa tìm ra được loại thuốc tương ứng nào có thể ngăn chặn sự sinh sôi của loại vi khuẩn nảy. Nếu để loại bệnh này lọt vào trong thành phố thì chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng và tử vong trên diện rộng, thậm chí là trở thành dịch bệnh!
Như vậy những tổ chức xấu xa có thể tiến hành triển khai các hoạt động của bọn chúng trên Hoa Hạ.
Con gà béo tốt Hoa Hạ đã sớm bị nước ngoài dòm ngó và muốn vặt thịt từ lâu lắm rồi.
Nếu nới lỏng hàng phòng ngự ở Nam Hải, cộng với vi khuẩn số 1 xâm nhập vào thì Hoa Hạ sẽ trở nên hỗn loạn
Và như vậy nhà họ Dương sẽ trở thành tội nhân của lịch sử!
Ở nơi ẩm thấp tối tăm này, thi thoảng còn có tiếng chuột chạy khiến cô ta sợ hãi khóc hét lên.
Lớn bằng từng này, Dương Thái Nhi luôn được sống trong nhung lụa sung sướng, nào có phải chịu uất ức như này bao giờ đầu
Nhưng cô ta càng giãy giụa thì đám người kia lại càng thấy vui.
Sợi dây trói cũng vừa khéo.
Tạo ra những đường cong hoàn hảo trên cơ thể cô ta, đúng là trước vểnh sau cong. “Chậc chậc, cô em này trông dáng dấp được phết nhi Tạo sắp không chịu được nữa rồi, hay là để chúng ta sung sướng một chút rồi tính tiếp nhỉ!” “Mày á? Đừng làm càn, người ta là thiên kim tiểu thư của nhà họ Dương đấy, mày động vào cô ta không sợ ông cụ nhà họ Dương phát lệnh truy nã toàn quốc à? “Sợ đếch gì, bịt mắt có thấy gì đâu, cùng lắm thì đánh ngất, hay là tạo cho cô ta dùng thuốc nhỉ?” “Thằng ba nói có lý đấy, dù sao giờ cũng phạm tội rồi. Bọn mình sống toàn những ngày máu me, ngày mai còn chẳng biết thế nào. Lo nhiều làm gì, thoải mái cái đã rồi tính!”
Góa phụ đứng bên cửa sổ trừng mắt với bọn chúng “Được rồi được rồi, mấy đứa đều muốn chơi phải không? Nhưng cũng phải, vì bình thường chỉ được thấy trong tivi, giờ được động vào người thật, trăng thanh gió mát làm ngon lành vào nhé! Tôi ra ngoài đây!”
Nói xong, cô ta quay người đi ra ngoài. Thực ra góa phụ đen không phải là một người phụ nữ trung niên, chỉ có điều cô ta trang điểm đậm để lừa người khác.
Trên thực tế cô ta không những không xấu mà còn là đại mỹ nữ.
Sau khi rời khỏi phòng, cô ta bèn tháo bộ tóc giả và lớp da già nua ra, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Đây là hình mẫu của một ngự tỷ điển hình, mặc bộ quần áo màu đen bó sát người trông càng quyến rũ hơn.
Bên trong căn phòng.
Mấy tên dê xòm nhìn nhau, sau đó cười hả hả. “Không thể tưởng tượng nổi là kiếp này tao được ngủ với ngôi sao!” “Nhìn làn da mướt mượt này, căng bóng luôn. Hôm nay anh phải hưởng thụ đã đời mới được!” “Tránh hết ra, tạo đầu tiên!” “Sao mày lại được đầu tiên, ăn cơm mày cũng cầm đũa trước, giờ chơi gái mày tưởng bọn tao nhường à, phẳn!”
Khi lợi ích không được phân đều thì nội bộ bắt đầu loạn xị ngậu.
Bốn con sói lại chỉ có một miếng thịt, ai cũng muốn chén, bởi vì miếng đầu tiên bao giờ cũng là miếng ngon nhất.