Chương 133: Mềm mại ngất ngây

Anh tin không có bố mẹ nào lại nói ra những lời như vậy.


An Quốc Giang ôm mặt, trừng mắt hét lên với An Nhiên: “Con nhóc này, mày nỡ nhìn bố mày bị người ta đánh như vậy à? Mày nói thật đi, có phải là đã đưa tiền cho thằng khốn này hay không! Thằng nhãi, mày được hời quá, mày tưởng dễ ngủ với con gái tao như vậy à! Đưa tiền đi! Nó xinh gái thế này, ít nhất phải năm trăm tệ một lần! Không, ít nhất là một nghìn tệ. Mày đưa tao trước hai mươi nghìn, rồi sau này tao tìm mày sau!”


Mạc Phong thật sự cảm thấy thất bại khi nghe tên khốn này nói vậy.
Người thế này không xứng làm bố.
“Ông…ông đi đi, tôi thật sự hết tiền rồi!”, An Nhiên lã chã nước mắt, cũng không biết là do cô ta cảm thấy bất lực hay là do cảm thấy chua xót.


Bố ruột của mình lại là người như vậy, dường như không hề coi cô ta là con gái mà chỉ là công cụ kiếm tiền.
Nếu có người bỏ ra một trăm nghìn thì có lẽ ông bố này cũng sẽ bán cô ta ngay chẳng chút do dự.


An Quốc Giang ôm mặt hét lên: “Cái loại vô tình, mày quên lúc nhỏ ai cho mày ăn mày uống, ai đưa mày đi bệnh viện lúc đêm hôm sao? Giờ tao già không kiếm ra tiền, tìm mày lấy ít phí sinh hoạt mà mày không đưa à? Hai mươi nghìn nhiều lắm sao? Mày là giám đốc của tập đoàn lớn cơ mà, chỉ tay thôi là có cả mấy chục nghìn rồi. Vậy mà mày nói không có tiền. Tao thấy mày định mặc kệ tao thì đúng hơn! Pháp luật ghi rõ rành rành đây này, mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng”.


Mạc Phong đứng bên cạnh nén giận. Anh từng gặp những kẻ mặt dày, nhưng mặt dày vô đối cỡ này thì đây là lần đầu.
Nếu ông ta mà xếp thứ hai thì không có ai xếp thứ nhất.


available on google playdownload on app store


Nói nghe có vẻ sành sỏi lắm, lôi cả pháp luật ra, rõ ràng là muốn túm lấy điểm yếu tâm lý của An Nhiên, biết cô nhóc mềm lòng, chỉ cần tỏ ra uất ức thì dù không có tiền cô cũng đi mượn cho ông ta.


Do nhiều lần thành công nên mới càng được nước làm tới, cho rằng hết tiền thì có thể tới lấy chỗ con gái, nếu không đưa thì chỉ cần ép một lúc là cũng xong. Còn việc số tiền đó được mượn hay lấy từ đâu thì An Quốc Giang không bao giờ quan tâm!


Đúng là An Nhiên là giám đốc, nhưng tiền thưởng cũng phải cuối năm mới có. Bình thường đều chỉ lấy lương, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười nghìn, giờ cô ta nợ khắp nơi hứa cuối năm có thưởng sẽ trả.
Trong vòng có một tháng mà cô ta đã mượn gần một trăm nghìn!


Cô ta biết rõ nếu tiếp tục thế này thì chắc chắn bản thân sẽ bị lún sâu không dứt ra được.


“Hết tiền rồi, sau này cũng không có nữa, dù báo ơn nuôi dưỡng thì tôi cũng đã cố tới hết tình hết nghĩa rồi. Số tiền đưa cho ông những năm qua chưa tới một triệu thì cũng phải tám trăm nghìn tệ. Giờ tôi vì ông mà nợ nần khắp nơi, đến một bộ đồ ra hồn cũng không có, đều là vì ông!”, An Nhiên siết chặt nắm đấm, mím môi, có lẽ cô ta phải quyết tâm lắm mới nói ra được những lời vừa rồi.


Cô ta bặm môi mạnh đến nỗi rớm máu, lần đầu tiên anh thấy An Nhiên tuyệt vọng tới như vậy.
Điều đó khiến Mạc Phong cảm thấy hết sức đau lòng.
Khi mới quen An Nhiên, đôi mắt cô ta luôn ánh lên sự cởi mở, hoạt bát và tràn đầy hi vọng.
Vậy mà bây giờ.
Đôi mắt xinh đẹp chỉ còn nước mắt.


An Quốc Giang nghe con gái nói vậy thì lập tức nổi giận đùng đùng: “Con bé ch.ết tiệt này, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, hôm nay tao phải đập ch.ết mày!”
Bốp…
Một cú bạt tai giáng thẳng xuống má trái, Mạc Phong đánh khá mạnh khiến ông ta bay cả răng cửa.


“Thích đánh người phải không? Được, để tôi chơi với ông!”, Mạc Phong rút thắt lưng ra thấp giọng quát.
An Nhiên thấy vậy thì hết hồn. Mặc dù ông ta khốn nạn nhưng dù sao cũng là bố mình.
“Mạc Phong…anh…”


“Con gái, mày mau giữ nó lại, định đánh bố mày thật sao? Sao tao lại có cái loại nuôi ong tay áo như mày chứ, để người khác chơi cho đã, tao đòi ít tiền có gì là sai? Nhìn xem mày tìm phải loại rớt mùng tơi gì đây, hôm khác tao sẽ giới thiệu thằng có tiền cho, hơi già một chút, bảy mươi tuổi, nhưng tuổi cao thường sẽ biết chiều chuộng hơn, quan trọng nhất là có tiền! Mạnh hơn thằng này là cái chắc!”


Có thể đúng là lúc đầu An Nhiên định ngăn Mạc Phong nhưng giờ thì…
“Đừng đánh ch.ết là được, ch.ết tôi lại tốn tiền chôn, lỗ mất!”, An Nhiên thản nhiên nói.
Mạc Phong quay đầu khẽ cười: “Ok luôn! Giám đốc An qua một bên nghỉ ngơi, để tôi thay cô dạy dỗ tên khốn này!”


Nói xong anh bước tới túm cổ áo An Quốc Giang lôi tới góc tường. Anh có vô số chiêu để đối phó với loại vô lại này, chỉ sợ ông ta không chịu nổi thôi!
Bốp…
Bốp…
Tiếng bạt tai vang lên vừa giòn giã lại vừa có tiết tấu.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả rừng cây.


Chim chóc sợ hãi bay tán loạn.
Sau khi đánh khoảng mười mấy phút thì Mạc Phong lôi An Quốc Giang ra.
Lúc này An Quốc Giang đã bị Mạc Phong dùng ít nhất mười cách để xử lý, và bị lôi ra với cái mũi tím bầm, khuôn mặt xanh lét, bộ dạng trở nên ngoan ngoãn hơn trước đó nhiều.


Đôi mắt An Nhiên bỗng lấp láy. Mạc Phong biết cô nhóc đang nghĩ gì.
Một cô gái lương thiện như vậy, dù miệng có nói lời tuyệt tình tới đâu thì tâm tính vẫn không thay đổi. Thấy bố mình bị đánh thành ra như vậy khiến cô ta cảm thấy xúc động.


“Không cần lo lắng, tôi ra tay có chừng mực lắm, toàn bộ là vết thương ngoài da thôi, nhưng số vết thương này đủ để khiến ông ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng! Ông ta sẽ không dám gây phiền phức cho cô trong nửa tháng này!”, Mạc Phong cười đều cáng.


Vừa rồi tâm trạng An Nhiên còn buồn bực, nhưng sau khi nhìn thấy anh thì cô ta đã cười.
Nếu không phải bị ép buộc thì An Nhiên cũng sẽ không tuyệt tình đến vậy.


“Cút! Sau này không được xuất hiện trước cửa công ty, cũng không được tới gây phiền phức cho An Nhiên, nếu không lần sau cứ gặp là tôi đánh, cho tới khi ông không dám nữa thì thôi!”, anh thả An Quốc Giang ra và quát.


Thực ra vừa rồi anh cũng không hề nặng tay với gã này. Dù sao thì thứ rác rưởi này anh chẳng buồn động tay nếu không phải vì xả giận giúp An Nhiên.
Anh còn chưa giơ thắt lưng lên thì gã này đã giả vờ ngất, vậy là ông ta lại bị Mạc Phong đập cho một trận, ngất xong lại đập tiếp…


Có lẽ sau này An Quốc Giang chỉ cần nhìn thấy thắt lưng thôi là cũng hết hồn!
Ông ta cười đầy nịnh bợ: “Không dám nữa…sau này không dám nữa…có đánh ch.ết cũng không dám…”
“Cút! Nhìn thấy ông là thấy bực, đừng khiến tôi trưa nay không muốn ăn cơm!”, Mạc Phong trừng mắt quát.


An Quốc Giang lập tức vừa bò vừa chạy, không dám cả quay đầu lại.
Gã chạy cũng nhanh gớm, chưa tới mười giây đã không thấy bóng dáng đâu. Mạc Phong thấy tiếng khóc của An Nhiên đã nhỏ đi nhiều bèn quay đầu lại cười nói: “Được rồi, cô đừng…”


Chưa dứt lời thì cơ thể mềm mại của cô ta đã sà tới trước mặt anh, mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi anh.






Truyện liên quan