Chương 144: Thả hổ về rừng
Bác sĩ trung niên mặc áo choàng trắng có vẻ không vui: “Đây rõ ràng là công lao của bệnh viện chúng tôi. Nếu không phải chúng tôi kịp thời cứu chữa thì cụ Trần rất có thể đã bị tắt thở từ lâu rồi!”
“Ha ha, công lao của bệnh viện các ông? Tại sao tôi ở đây lâu như vậy mà bệnh tình lại càng lúc càng nghiêm trọng thế?”, ông cụ Trần trầm giọng.
Hiện tại khí huyết của ông cụ đã hồi phục tương đối, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn, sắc mặt trở nên hồng hào.
Khi Mạc Phong chưa xuất hiện, bệnh viện đã hơn một lần thông báo về tình hình nguy kịch cho Mục Thu Nghi.
Sau khi anh lao vào phòng bệnh thì bệnh của ông ngoại đã có chuyển biến tốt lên!
Mục Thu Nghi bất giác nhớ lại những lời vị hòa thượng đã nói với cô. Ông nội cô còn thọ được mười năm nữa, lẽ nào ông thật sự có thể sống được mười năm nữa sao?
Nếu như vị hòa thượng đó nói đúng, vậy thì quẻ bói về nhân duyên… “Thu Nghi, cậu nhóc này là một nhân tài hiếm có, nếu cháu thích thì ra tay sớm đi nhé!”, ông cụ Trần khẽ gật đầu khiến Mục Thu Nghi mặt đỏ tía tai.
Ông nội đã tác thành cho cô và Mạc Phong thì cũng đã đành, sao giờ đến cả ông ngoại cũng nói như vậy chứ.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc gã này có điểm gì hơn người chứ!
“Gã đó làm bảo vệ ở công ty cháu, nếu ông ngoại muốn gặp thì ngày mai cháu đưa tới!”, Mục Thu Nghi cười gượng gạo.
Bảo vệ sao?
Ông cụ Trần cảm thấy cạn lời: “Bảo vệ! Đúng là hồ đồ! Chẳng tôn trọng người ta gì cả!”
“Là…anh ta tự nguyện mà…”
Thấy ông ngoại nổi giận, Mục Thu Nghi cúi đầu ấm ức giải thích.
Lúc này trong biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong cẩn thận trở về nhà, lấy ra một bao thuốc nam từ trong túi Tử Kim Càn Khôn.
“Anh Hai, canh cửa giúp cái!”, anh nói với vẻ yếu ớt.
Con chó lập tức ngồi trước cửa kêu ‘gâu!’ Mạc Phong cảm thấy yên tâm hơn khi có nó ở đây. Đừng coi thường nó chỉ là một con chó, bởi nó có huyết mạch của lang tộc hoàng gia Xiberia, khi đánh nhau mà đối phương không ch.ết thì nó sẽ không bao giờ nhả ra.
Anh vào trong nhà tắm và lập tức khóa trái cửa.
May mà khi xuống núi, sư phụ đã đưa cho anh ba loại thuốc để hóa giải nội thương, cũng không biết có phải sư phụ sớm đoán ra là Mạc Phong sẽ có ngày hôm nay không nên trước khi xuống núi đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Anh xả nước nóng, đổ thuốc vào, nước phải nóng, trên năm mươi độ là được, và phải ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước thuốc.
Để tăng hiệu quả hấp thụ, anh đã đâm thông năm huyệt vị lớn của cơ thể.
Anh ngồi khoanh chân và bắt đầu thiền, cảm nhận từng thớ thịt đang co giật.
Phía bên ngoài cửa.
Tống Thi Vũ thấy bên dưới có tiếng động bèn mở cửa đi ra ngó xuống từ lan can: “Thu Nghi, cậu về rồi đấy à?”
“Ấy, lạ quá, rõ ràng mình nghe thấy tiếng động mà, sao lại không có ai nhỉ?”
Lúc này cô thấy ‘anh Hai’ ngồi trước cửa phòng tắm nhìn bốn phía, biểu cảm vô cùng cảnh giác.
Nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng vọng xuống, nó lập tức trở nên cảnh giác hơn.
“Gã đó ở bên trong sao?”, Tống Thi Vũ đứng trước cửa nhà tắm khẽ cười.
“Gâu…”
Khi Tống Thi Vũ định mở cửa nhà tắm thì con chó lập tức nhảy lên, suýt nữa cắn vào tay cô k hiến cô sợ hãi lập tức lui lại.
“Mày điên à? Cắn cả tao sao, muốn được ăn thịt nữa hay không?”, Tống Thi Vũ chỉ vào mũi nó và quát lên.
Dường như anh Hai đang rơi vào tình huống vô cùng khó khăn.
Cô lại đưa tay ra, anh Hai lại nhảy lên cắn vào ống tay áo của cô.
Rẹt… Tay áo ngủ đã bị nó cắn rách.
“Hừ, không cho tao vào thì tao nhất định phải vào! Để tao xem rốt cuộc thì gã đó đang giở trò gì ở bên trong!”, Tống Thi Vũ hừ giọng, lấy ra một cây xúc xích và vứt qua một bên.
Khi cô đang định vặn tay cầm thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Mạc Phong để trần bước ra khỏi nhà tắm đầy hơi nước: “Làm gì thế? Muốn tắm cùng tôi à?”
Vì vừa dùng kim bạc đả thông kinh mạch giúp việc hấp thụ thuốc đạt hiệu quả cao nhất nên mấy vị trí huyệt vị đang trong trạng thái bị ứ máu.
Tống Thi Vũ lướt nhìn cơ bắp của Mạc Phong từ trên xuống dưới… Cô nuốt nước bọt, trông to ghê… “Đồ lưu manh…”
Bốp!
Cô tiện tay tát Mạc Phong một cái.
Mẹ kiếp!
Anh cũng đứng ngây ra: “Rốt cuộc thì ai mới là người cứ muốn mở cửa chứ? Sao tôi lại trở thành lưu manh vậy?”
Tống Thi Vũ lập tức quay người chạy về phòng của mình.
Mạc Phong lấy một chiếc khăn trong phòng quấn vào người. Khí chất của người đàn ông không phải cứ tự tiện lấy ra khoe khoang như vậy được đâu!
Vì vừa ngâm thuốc nên anh cảm thấy nội lực bắt đầu được hồi phục. Số thuốc đó đều là những nguyên liệu cực kỳ hiếm, không ngờ ông già cũng hào phóng gớm.
Có những loại chỉ một gram thôi đã trên cả mười nghìn tệ. Trong số dược liệu mà Mạc Phong vừa ngâm có Thiên Sơn Tuyết Liên, hơn nữa còn là loại mọc hoang dã, một bông đó thôi đã có giá tới năm trăm nghìn tệ, cộng thêm những loại thuốc quý khác thì thang thuốc này cũng phải tiền triệu.
“Vào lúc quan trọng thì ông già cũng đáng tin đấy nhỉ!”, Mạc Phong khoanh tay khẽ cười.
Sáng sớm.
Tối qua Mục Thu Nghi không về nhà mà ở trong bệnh viện chăm sóc ông ngoại.
Vậy nên sau khi tỉnh dậy Mạc Phong chỉ nấu ăn đơn giản.
“Này? Sao lại chỉ có mỗi quẩy thế? Trước đây không phải là ăn hamburger bò sao? Khác nhau một trời một vực thế này á!”, Tống Thi Vũ ngồi trước bàn ăn chu miệng: “Tôi không biết, tối qua anh bắt tôi nhìn phải thứ không sạch sẽ, giờ anh phải bù đắp đi!”
“Thứ không sạch sẽ sao? Xin người, cô tưởng cái đó của đàn ông muốn nhìn là được nhìn sao? Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cô đấy, còn không biết đủ, đến cả vợ tôi còn chưa được thấy đâu!”, Mạc Phong hừ giọng.
Khuôn mặt Tống Thi Vũ đỏ bừng. Sao lại có thể loại vô liêm sỉ thế này nhỉ!
Người như này mà cũng tìm được bạn gái sao?
Thế nhưng có quẩy còn hơn không.
Hôm nay cuối tuần nên công ty cũng được nghỉ làm.
Khi họ đang ăn sáng thì có tiếng mở cửa.
Mục Thu Nghi bước vào với vẻ mệt mỏi, có vẻ tối qua cô đã thức cả đêm.
Hiện tại tình trạng của ông cụ Trần mới dần ổn định, để tránh xảy ra sơ suất, tối qua cô đã ở lại chăm ông ngoại cả đêm. Sáng nay ông cụ mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch, và được chuyển tới phòng bệnh phổ thông.