Chương 146: Cảm giác bị theo dõi
Hai người cười nói vui vẻ bỏ mặc luôn Mục Thu Nghi ở bên cạnh.
“Thu Nghi, sau này phải nghe lời Mạc Phong nhiều hơn, ông cảm thấy cậu thanh niên này chín chắn lắm, rất khá!”, ông cụ Trần cười nói với Mục Thu Nghi đang ngồi trên ghế sofa.
Cô cảm thấy cạn lời: “Ông ngoại, cháu mới là cấp trên của anh ta, sao lại chuyển thành cháu nghe lời người ta chứ?”
Không biết gã này đã cho ông ngoại uống phải thuốc lú gì mà hai người lại đứng về một phía thế không biết.
Đúng lúc này.
Điện thoại trong túi Mạc Phong rung lên.
Anh lấy ra, là số lạ.
“Ngại quá, cháu nghe điện thoại ạ!”
Anh cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ ngoài hành lang.
Ông cụ Trần ngoắc tay với Mục Thu Nghi khi thấy bóng lưng Mạc Phong rời đi: “Cháu yêu, lại đây!”
“Ông ngoại, sao thế ạ?”
Ông cụ Trần kéo Mục Thu Nghi tới bên cửa sổ với vẻ thần bí: “Nói cho ông ngoại nghe, tiến triển tới đâu rồi?”
“Ây da, ông ngoại nói gì vậy, cháu và anh ta chỉ là bạn bình thường thôi”, cô đỏ mặt quay đầu đáp lẹ cho xong chuyện.
“Thật không? Cháu không thích cậu ấy chút nào sao?”
“Thật mà! Khẳng định chắc nịch, không thích chút nào luôn ạ!”
Vừa nói Mục Thu Nghi vừa siết chặt nắm đấm, chứng tỏ phải quyết tâm lắm mới nói ra được.
Ông cụ Trần nghe thấy vậy không khỏi thở dài: “Hầy…đáng tiếc…cậu nhóc tốt như vậy cơ mà, xem ra có duyên mà không phận với nhà họ Trần rồi!”
Sao bộ dạng của ông ngoại giống như để lỡ mất một món bảo bối hiếm có khó tìm vậy.
Bên ngoài hành lang bệnh viện.
“Cậu Mạc, tôi đã hoàn thành xong những việc hôm qua cậu giao rồi ạ. Giờ cậu có rảnh không? Tôi có chuyện muốn tìm riêng cậu!”, giọng điệu nịnh hót của Hoàng Tiểu Long từ đầu bên kia vọng tới.
Anh khẽ chau mày: “Ông có chuyện tìm tôi? Có chuyện gì được chứ?”
“Nói qua điện thoại không tiện, hay là cậu Mạc tới chỗ tôi?”
Mạc Phong lập tức tắt điện thoại, không nói là đi hay là không đi.
Anh nhìn qua khe cửa thấy ông cụ Trần đã ngủ, Mục Thu Nghi đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả.
Anh không vào trong chào tạm biệt ông cụ mà quay người đi vào thang máy.
Đường Nam Hạng, câu lạc bộ Hoàng Quan.
Một con dao đang dí sát cổ Hoàng Tiểu Long.
“Mạc Phong…tắt máy rồi, tôi cũng không biết cậu ấy có tới hay không…chắc các người cũng biết tính cậu ấy”, hắn cười khổ, run rẩy đặt điện thoại xuống.
Đứng bên cạnh hắn ta là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, màu xanh lam đặc trưng của châu Âu, từ cô ta toát ra khí chất của hoàng gia.
Cô ta khẽ nhích tay, một đường cứa xuất hiện trên cổ của Hoàng Tiểu Long, suýt nữa thì chạm vào động mạch khiến Hoàng Tiểu Long sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cô gái này mà hung lên thì chẳng khác gì đàn ông.
“Vậy tôi ở đây đợi cho tới khi anh ta tới!”
Hoàng Tiểu Long: “…”
Không biết bản thân hắn đã tạo nghiệp gì mà cứ gặp phải thể loại quái nhân như thế này.
Tại đầu đường Nam Hạng.
Mạc Phong bắt xe tới nơi quả nhiên người ở đây đã đông hơn, hơn nữa xung quanh còn đang diễn ra lễ hội ẩm thực đường phố.
Dường như nhà nhà đều mở cửa hàng, và họ buôn bán tốt hơn nhiều so với sự hoang vắng lạnh lẽo trước đây.
“Hừ, không ngờ gã Hoàng Tiểu Long cũng khá đấy!”, Mạc Phong gật đầu khẽ mỉm cười.
Để tất cả những ông chủ cửa hàng trước đây quay lại, Hoàng Tiểu Long không chỉ đích thân móc tiền túi ra sửa sang lại các cửa hàng mà còn miễn phí nửa năm tiền thuê nhà cho bọn họ, hơn nữa còn không cần đặt cọc mà vẫn ký hợp đồng đảm bảo.
Như vậy mới khiến không ít các ông chủ quay lại con đường Nam Hạng. Cả khu phố ch.ết dần dần có sinh khí trở lại.
Mạc Phong đi chưa được bao xa thì có không ít người nhận ra anh, thi thoảng còn có người bước tới đưa anh điếu thuốc để chào hỏi.
Có điều anh chỉ cười chứ không kết thân với đám người đó.
Câu lạc bộ Hoàng Quan.
Khi Mạc Phong tới trước cửa thì một người đàn ông trung niên để râu lập tức bước lên nghênh đón.
“Cậu Mạc, anh Long đang đợi cậu ở bên trên ạ, xin mời!’ Mạc Phong khẽ gật đầu, anh cảm giác có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể nói nên lời.
Cộc cộc cộc..
Người đàn ông trung niên khẽ gõ cửa: “Anh Long, cậu Mạc tới rồi!”
“Vào đi!”
Anh đẩy cửa bước vào thì thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa, một người là Hoàng Tiểu Long, người còn lại là người phụ nữ tóc vàng mắt xanh.
Chỉ riêng khí chất của cô ta đã đủ để khiến Mạc Phong phải nhìn lại.
“Tìm tôi có việc gì?”, Mạc Phong chắp tay sau lưng, ung dung đi vào.
Hoàng Tiểu Long lập tức đứng dậy cười khổ: “Cậu Mạc, cô ta muốn gặp cậu!”
Lúc này người phụ nữ tóc vàng mới từ từ đứng dậy, đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra: “Tôi là Carly, rất vui được gặp anh!”
Mạc Phong nhìn người phụ nữ một lượt. Cô ta có đôi chân thon dài, hàm răng trắng đều, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ quý tộc.
“Một gã bảo vệ thấp cổ bé họng như tôi không thể nào quen biết một phụ nữ nước ngoài xinh đẹp được. Cô nhận lầm người rồi!”
Carly cong mông, duyên dáng đi tới bên cạnh Mạc Phong và ghé sát đôi môi vào tai anh: “Minh Vương, đã lâu không gặp!”
Phù… Sát khí!
Đôi mắt Mạc Phong bùng nổ sát ý, tay anh siết chặt cổ cô ta.
Anh cực kỳ không thích bị người khác theo dõi.
“Có biết hậu quả của việc bán đứng tôi là gì không?”
Hoàng Tiểu Long sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Cậu Mạc…là…cô ta ép tôi…”
“Ha ha…Ông ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Mạc!”, Carly phất tay khẽ cười.
Bị Mạc Phong siết chặt cổ mà cô ta vẫn có thể cười thản nhiên, ý đồ của người phụ nữ này quả không hề đơn giản!
“Muốn nói chuyện với tôi thì phải xem cô có đủ bản lĩnh hay không!”, anh ném Carly xuống ghế: “Nói đi, cố tình dụ tôi tới đây làm gì?”
“Một người như anh mà đi làm bảo vệ thì chắc hơi thiệt thòi nhỉ! Hay là thế này, gia nhập chúng tôi, sau này miếng thịt mỡ Hoa Hạ mọi người cùng hưởng!”.
Carly duyên dáng đi tới trước mặt Mạc Phong, ngồi lên đùi anh: “Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với chúng tôi thì đảm bảo sẽ khiến anh sống vinh hoa phú quý cả đời! Đãi ngộ tốt hơn gấp hàng trăm lần so với làm quân nhân!”
Mạc Phong xoay người ôm cô ta vào lòng và cười với vẻ tham lam: “Vậy nếu tôi muốn cô thì sao?”