Chương 5
Dáng đi của Phương Anh rất buồn cười, cái đầu tuyệt nhiên ko dám quay lên trên vì lo sợ chưa cắt đuôi khỏi Minh Đức. Tên đó là khỉ mà thính như chó í. Cặp giò dài tới nách chạy một bước mà cô ngỡ như mình vừa vật vã vơi ba bước. Kiểu gì cô cũng chọc cho anh ta điên lên rồi, còn cả lợn của cu Nam bị cô mang ra thế chấp đôi giày adidas, tuần sau mới ship đến.
" Á tôi xin lỗi " Phương Anh ko cẩn thận va mạnh vào một người trên đường, bờ vai rộng nam tính và mùi hương rất quen thuộc cơ mà cô lười đến nỗi ko muối ngẩng đầu lên.
Minh Đức ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, nắm chặt lấy cổ tay cô: " muốn chạy? "Anh đánh nhẹ vào gáy của Phương Anh nhưng cô giãy kinh quá nên trật tâm. Kết quả anh vác cô lên thẳng tay ném vào ô tô đang đỗ bên ngoài.
Cô bị anh ném lên giường, cả người cô đau ê ẩm muốn trốn thoát khỏi vòng vây của anh. Anh ko nói gì, mặt mày lạnh như băng: " tại sao lại trốn? " Bàn tay anh ko an phận vỗ đét phát vào mông cô rồi luồn xuống váy.
Phương Anh sợ tái mặt ko nghĩ anh ta lại kinh tởm và đồi bại như vậy. Cô còn chưa mười tám tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn đâu. Thế này chính là ngang nhiên cưỡng hϊế͙p͙ trẻ vị thành niên.
" Tôi sẽ gọi điện cho công an đến bắt anh huhuhuhuhu " Cô khóc ngất lên ngất xuống, chặn hai bàn tay bẩn thỉu của anh và hất ra không khí.
Nghe Phương Anh nhắc tới hai từ " công an " miệng anh nhếch lên " công an tới bắt công an em cứ thử xem " Rồi anh cởi áo cô, từng cúc một để lộ cảnh xuân trước mặt.
" Đừng động vào tôi, tôi cầu xin anh "
" Cầu xin tôi? " Lúc này bàn tay anh ngưng lại, nhưng một tay vẫn thốc vào trong váy cô.
" Hứa với tôi sau này ko được phép trốn, nếu ko tôi sẽ khiến em sống ko bằng ch.ết " Dứt lời anh mặc lại quần áo, đóng sập cửa bỏ cô ở trên giường cùng với nỗi đau suýt bị cưỡng hϊế͙p͙.
Đôi bàn tay bẩn thỉu của anh ta dám động vào người cô! Tôi hận anh Trần Minh Đức.