Chương 17

Phòng cấp cứu vị bác sĩ già mang đường nét đầy phúc hậu từ tốn đi ra, hai tay thúc vào trong túi áo: " bệnh nhân chỉ bị xây xát nhẹ, nghỉ dưỡng vài ngày là ổn thoả. Bây giờ cậu đã an tâm làm phẫu thuật chưa? " Bác sĩ nghiêm mặt nhắc nhở Minh Hoàng, ông chưa bao giờ gặp qua người nào mà coi thường mạng sống như anh. 


" Cảm ơn bác sĩ tôi sẽ làm phẫu thuật " Vậy là anh đã an tâm, Phương Anh ko sao hết là anh vui lòng rồi. 
Bác sĩ đưa cho anh một tờ giấy rồi nói: " Đi theo tôi ". 


Anh nhẹ nhàng gật đầu, lê những bước chân nặng nhọc theo ông bác sĩ. Tuy nhiên bất thình lình Phương Anh xuất hiện hiên ngang chắn đường ko để anh qua. Cô mặc quần áo bệnh nhân màu hồng rất dễ thương, hai bím tóc xinh xắn đung đưa theo cử chỉ. Trông cô hoàn toàn bình phục và khoẻ mạnh. 


Lúc tỉnh dậy Phương Anh được một nhóm khỉ lông xanh ko mời mà tới đến để lấy lời khai. Cô khá khó chịu vì bản thân mình là người bị hại cơ mà tại sao phải lấy cung chứ? Lại còn ra lệnh trực tiếp theo sát 20/24h vì sợ hung thủ quay lại tấn công tiếp. Nhưng điều khiến cô càng khó chịu hơn là khi đội trưởng khỉ lông xanh đã nói bơ vơ vài câu do Minh Hoàng bị thương, máu chảy thành sông nên tên cướp mới đi theo. Nếu là sự thật thì chẳng phải chính anh ta là người dụ sói vào hang? Làm cô gặp nguy hiểm và suýt ch.ết. Bấy giờ đã đủ để cô hối hận ko kịp khi ko li hôn lúc còn có thể. 


Đôi mắt to tròn, long lanh như ánh pha lê của Phương Anh được thay bằng ánh mắt sắc lạnh, cực kỳ khó coi. Tay phải cô giấu một mảnh thuỷ tinh sau lưng, chẳng hiểu sao lúc đánh vỡ bình hoa, cô đã nhặt một mảnh và giấu đi. Những uất ức, tủi khổ trong lòng cứ thế tuôn trào ra hết. 


" Em ko sao chứ? " Nhận ra thái độ có phần xa lạ của cô, Minh Hoàng lùi về phía sau vài bước. 
Những vết máu đã khô lúc nào ko hay tạo thành những vết hoạ đẹp đẽ hình cánh cung, tô xuyến thêm vào chiếc áo sơ mi có phần đơn giản, lỗi thời dù đã rách tươm, mất vài mảnh vải áo. 


available on google playdownload on app store


" Nếu ko tại anh thì tôi đã ko gặp nguy hiểm, từ khi anh mọi chuyện đen đủi cứ thế tìm đến tôi thôi. " 


Có thật là từ khi gặp Minh Đức, chuyện Phương Anh số chó thì cô ko chắc chắn. Dù vậy ở trường chưa bao giờ cô bị gọi giựt lên kiểm tr.a bài thì nay tần suất những lần gọi phải mang tên là " always ". Là người sở hữu chỗ ngồi đẹp nhất lớp, bên phải là thánh Văn, bên trái thánh toán, bên trên thánh lý, bên dưới thánh hoá, chéo phải thánh sinh và chéo trái thánh anh. Vậy mà đùng phát: " Thưa cô bạn Phương Anh cao quá em ko nhìn thấy gì " của tên con trai đầu sỏ Tài Hùng chuyên gia bới móc cô và gã đã thành công khi nghiễm nhiên là người sở hữu chỗ ngồi " thần kỳ " đó. Còn cô ngồi tận hàng cuối cùng, nơi những con người " tự túc là hạnh phúc " tụ tọp đông đủ và chia rẽ nhanh nhất lớp. Cô hận ko thể chém gã thành nhiều nhát, đem giấu xác trong rừng. 


Cũng nhờ gã mà cô thôi hẳn tật mất trật tự trong lớp, ko còn ngày nào cũng phải ngồi chen chúc trong cuốn sổ ghi đầu bài. Ko còn mang danh " thánh quay cóp ", " thần mù mịt " vì chỗ cũ chỉ cần đứng lên hay một cái bút và một tờ giấy là ẵm ngay điểm tốt vào sổ vì xung quanh có các thánh phù hộ. Hạnh kiểm từ ngấp nghé trung bình nhảy vọt thành tốt khiến cả lớp mắt tròn mắt dẹt bái phục. Riêng Tài Hùng dường như gã đã phát huy hoàn toàn năng lực của chỗ ngồi " thần kỳ ". Cô trở thành học sinh ngoan bởi vì gã đã cướp chức danh của cô. Gã trở thành tâm điểm của mọi thầy cô trong lớp, là trường hợp hiếm hoi khi ngày nào cũng bị ghi sổ đầu bài. Rồi một lần cô nghe thấy gã cầu xin cô giáo đổi cô về chỗ cũ nhưng ko thành. Xem ra trong cái rủi cũng phải có cái may.






Truyện liên quan