Chương 20
Sau khi vào nhà Phương Anh chỉ việc bày đồ ăn lên bàn sao cho đẹp mắt. Đến việc này mà cô làm ko xong chắc công sức của bố đâm hết vào tường. Mười một giờ bà giúp việc mới ló mặt xuống để kiểm tra. Ngửi thấy mùi cực thơm từ thức ăn, mùi xương sườn đậm đà, ngọt dịu ; mùi cá rán cùng bát nước chấm đầy đủ vị hay đĩa tôm cuốn nhìn ngon mắt kia, bà giúp việc liền mỉm cười gật đầu hài lòng. Phương Anh khó hiểu nhìn bà, tự dưng cười là sao? Bác sĩ nói tiếng cười là liều thuốc bổ nhưng người ta nói cười nhiều quá cũng biến thành điên. Thật ra thì cô đâu hiểu nỗi lòng của bà giúp việc, làm ô sin ở đây đã được hai mươi năm. Nhà bà nghèo lắm, mà bà lại ko kết hôn nên bà luôn coi Minh Đức cậu chủ như con ruột của mình. Chính vì vậy anh thích gì, ghét gì hay tâm tư như thế nào bà đều hiểu hết. Nay lại được chứng kiến cô chủ khéo tay, nấu ăn ngon vậy là bà đã yên tâm. Mai sau nếu bà có chuyện thì vẫn còn cô chủ và anh sẽ ko bao giờ bị đói.
" Chắc phu nhân và cậu chủ đang trên đường về, để tôi ra đón họ " Bà giúp việc đạy lại mâm cơm, hớn hở ra cổng mở cửa đón chủ nhân.
Quả nhiên khi mở cửa, một chiếc ô tô sang trọng màu trắng tiến vào trong sân. Một người phụ nữ trung niên, gương mặt trẻ đẹp như gái chưa chồng, ăn mặc rất sang trọng và quý phái bước xuống xe. Theo sau là Minh Hoàng, anh vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân, gương mặt có da thịt hơn, nước da hồng hào và đôi môi theo thời gian mà ko còn nhợt nhạt, tái tê như người ch.ết.
" Mời phu nhân và cậu chủ vào nhà, cô chủ đã chuẩn bị hết đồ ăn rồi ạ " Bà giúp việc cung kính trả lời. Từ lời nói cho tới cử chỉ đều chứng tỏ bà giúp việc rất kính trọng hai người họ.
" Chúng ta vào nhà thôi con, đi đường xa ta cũng mệt lắm rồi " Mẹ anh hưởng ứng nhiệt tình, với bà mà nói ko gì tốt hơn ở nhà hết.
Phương Anh ở trong bếp, cô chưa dám đối diện với mẹ chồng như thế nào. Trước khi kết hôn bố Minh Đức đã yêu cầu sống thử hai tháng, nếu hợp nhau thì cưới. Ko hợp thì bỏ tuy nhiên điều khiến cô bức xúc nhất là vẫn đăng ký kết hôn như thường lệ. Thế thì hoá ra cô mất cả chì lẫn chài à! Tức ko tả nỗi.
Đồ ăn được bưng đến tận miệng, từng món ăn xuất hiện trước mắt. Đôi tay cầm đũa nhưng Minh Hoàng ko thể gắp nổi. Tuy đồ ăn rất ngon nhưng hầu hết những món ăn yêu thích của Minh Đức, anh đều ko ăn được. Chẳng hiểu sao nữa, lúc nhỏ cố tình ăn, kết quả nôn ra hết. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể tìm ra lý do cụ thể.
Mẹ ân cần gắp cho anh miếng đầu cá: " Ăn đầu cá để sau này giỏi hơn cha con " Giỏi hay ko bà ko quan tâm vì ước nguyện duy nhất của bà là gia đình sống hạnh phúc và vui vẻ. Cái chức thượng tướng của chồng, bà thấy gai mắt đã từ lâu. Vậy mà chồng bà gan to dám lôi kéo Minh Đức theo ngành công an. Cũng may Minh Hoàng chân yếu tay mềm lại được bà ngoại nuôi dưỡng nên trở thành bác sĩ giỏi để sau này bà có thể nhờ vả vào. Chứ hai ông tướng kia bà ko thèm.
" Dạ vâng " Dù biết là dị ứng nhưng anh ko thể ko ăn lại càng ko thể từ chối trước ánh mắt đầy trông mong của mẹ.
Anh cầm đầu cá bằng tay, nhai ngon lành, có một điểm là ăn vào rất ngon, dễ tiêu hoá nhưng mười phút sau anh sẽ hạ đầu xuống bồn cầu nôn hết những thứ mình vừa ăn.
Từ từ quan sát phản ứng hai người họ Phương Anh lấy làm lạ. Sao lại có cảm giác Trần Minh Đức lúc này ko phải anh ta nhỉ. Càng chú ý càng phát ra điểm bất thường. Ví dụ như anh ta thuận tay trái, khi ăn sẽ ăn hết hai bát cơm và cuối cùng là uống canh. Còn hiện tại trước khi ăn đầu cá anh ta đã uống trước một cốc nước lọc.
" Uống nước trước giờ ăn cơm làm gì, tôi ghét nhất là uống nước lọc đấy ", " tôi phải ăn cơm no đã xong mới uống nước ", " đừng có ăn cơm khi nói chuyện, mất cả hứng ăn cơm ", " đừng có húp xì, soạt như thế mất lịch sự quá đấy " Tổng hợp những câu nói mà Trần Minh Đức cấm cô vi phạm hay giải thích về thói quen của anh ta.