Chương 25
Hắn ném tập tài liệu sang một bên, thật xin lỗi, cái hắn muốn không phải cái này.
“Không biết Lê tiên sinh có chỗ nào không hài lòng? Chúng ta có thể bàn lại.” Ôn Vũ Nhiên không nói rõ, nhưng hắn và Lê Duệ Húc đều hiểu rõ, ý tứ trong lời nói. Hắn muốn rất nhiều nhưng chỉ thản nhiên miết qua môi mình.
Cái hắn muốn không phải thứ đó nên sẽ không có chút hứng thú. Coi như đem Ôn thị dâng lên cho hắn, hắn cũng sẽ không thèm nhìn.
Vệ Thần lắc đầu, rốt cục cũng bắt đầu rồi.
“Hai người tiếp tục bàn bạc, tôi có việc ra ngoài trước.” Vệ Thần biết nơi này không cần hắn, hắn mở cửa, đứng ở cửa, nhẹ nhàng thở dài, cảm giác trái tim có chút nặng nề.
Có lẽ là rất nặng nề, hắn cười khổ, hắn là phó tổng thực sự rất mệt, chẳng những phải lo sức khỏe của người lãnh đạo, công việc, hiện tại còn phải lo chuyện tình cảm của hắn nữa, có phó tổng nào lại mệt như hắn không? Hắn đi nhanh về phía trước, lại bất giác nhìn thoáng qua ban công, hai người đàn ông ở giữa chiến trường, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, nếu không sẽ ch.ết vô cùng thảm.
Không khó nặng nền bao trùm phòng làm việc, đôi mắt Lê Duệ Húc vẫn lạnh như băng, mà ý cười trên mặt Vũ Nhiên đã mất từ lâu, Vũ Nhiên không rõ, hắn còn muốn cái gì, chỉ cần hắn nói, cho dù là gì, nhất định Vũ Nhiên cũng sẽ đáp ứng, hắn chính là điểm mấu chốt, nếu không được, Ôn thị có muốn gây dựng lại cũng rất khó khắn.
Lê Duệ Húc ngồi trên bàn làm việc, hắn dựa vào ghế da.
Ngón tay Duệ Húc nhẹ nhàng đạp trên viên đá cẩm thạch lớn trên bàn, thật lâu, khiến Ôn Vũ Nhiên cảm giác âm thanh này sắp khiến mình bị nghẹt thở, Lê Duệ Húc đứng lên một lần nữa, hắn cầm bản kế hoạch kia trên tay.
Ôn Vũ NHiên nhìn bản kế hoạch trên tay Duệ Húc, ánh mắt u ám, hắn là muốn từ chối sao?
“Tôi không từ chối, tôi chỉ muốn bàn bạc với anh một ý khác.” ánh mắt hắn đang suy nghĩ điều gì, hai người đàn ông đối diện, thân thể cao như nhau, khí thế giống nhau, ngoại trừ Lê Duệ Húc lạnh lùng vô tình hơn một chút.
“Ý anh là ?” Ôn Vũ Nhiên nghe thấy, trong mắt có chút cảnh giác. Dường như giữa họ, ngoài công việc thì không có gì để bàn bạc mà hắn cũng chỉ muốn nói đến công việc mà thôi, nước mắt của mẹ, sự trầm mặc của cha, còn cả gia đình bọn họ cũng khó thở, hắn chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt, hắn không biết mình có thể duy trì bao lâu nữa.