Chương 128

“Tô Tử Lạc, em đang nghe anh nói sao?” Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn nữa, không biết vì cái gì, hắn chợt có một cảm giác một sự đau đớn đang len lỏi trong trái tim mình, vì sự im lặng của Tô Lạc, sự im lặng khiến cho hắn bất an. “Em đang nghe, cũng nghe rất rõ,” Tô Lạc khẽ hít hít chiếc mũi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng. Mặt cô vẫn dán vào ngực Duệ Húc, thân thể gần xát nhưng trái tim lại càng thêm xa. “Tổ Tử Lạc, nhớ sau này không được để người khác bắt nạt em, em phải học cách nói không. Em hiểu chưa?” Tay hắn nắm chặt tay cô, ngón tay cô nắm chặt lấy áo hắn, thậm chí còn dùng chút sức, hắn có thể tưởng tượng, giá trị của chiếc áo này, sắp bị vò nát trong tay cô rồi. “Vâng…” Tô Tử Lạc gật đầu, hàng lông mày khẽ động, không biết có phải do quá mệt mỏi, mắt cô từ từ nhắm lại, hơi thở cũng ổn định hơn. “Tô Tử Lạc, nhớ là phải biết nói không, ngay cả anh, em cũng có thể nói.” “Vâng…” Tô Lạc vô ý thức trả lời, không biết chính mình đã quen với mùi hương của người này, cô thật sự rất mệt mỏi, cô ở trong lồng ngực hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi, một cảm giác thật an toàn, tin tưởng, nhưng không thể không nói, ngày hôm nay, Lê Duệ Húc đã làm tổn thương cô quá nhiều, cô không nói không có nghĩa là trái tim cô không có cảm nhận gì. Những hình ảnh đau đớn kia, đâu chỉ có thương tâm. Có thứ gì đó vẫn luôn thay đổi, cô không biết mà hắn cũng không hề nắm rõ. Xin lỗi, Duệ Húc ôm cô, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa kính. Cô không hề biết, những lời này của hắn cũng chính là giải thích, là thật tâm lại có chút mờ mịt. Ngày đó dường như cũng không ảnh hưởng tới họ, họ vẫn duy trì cuộc sống thường ngày, chỉ khác là trong trái tim hai người như có một thứ gì đó biến đổi, họ cũng không rõ, cũng có chuyện khiến Tô Lạc khó hiểu, cô từ tầng bốn của tòa nhà chuyển thẳng lên tầng bốn năm, ở cạnh Duệ Húc, cô vẫn là một người chạy việc, nhưng hiện tại cô chỉ giúp việc ột mình hắn. Khi cô hỏi nguyên nhân thì lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duệ Húc, nói cho cô biết, như vậy cô sẽ thuận tiện cho việc bắt gian. Giống như bây giờ.. Cô bưng một ly sữa đứng ở cửa, vốn người kia nói muốn uống cà phê, nhưng cô lại phát hiện hắn có bệnh về dạ dày, liền luôn làm trái ý hắn, cho dù hắn có trừng mắt nhìn cô, nhưng trừng thì trừng, còn hơn là bệnh của hắn nặng thêm. Dù đàn ông có mạnh mẽ đến mấy, bị bênh vẫn rất yếu ớt, cô tình nguyện để hắn trừng mắt với cô, cũng không hi vọng, hắn không qua tâm tới sức khỏe của mình, như vậy cô cũng rất khổ, cô mới phát hiện, người lãnh khốc này, khi bị bệnh thật khó chăm sóc. Cô đứng ở cửa một lúc lâu, chân cũng bắt đầu đau, nhưng bên trong vẫn không mở cửa, ly sữa trong tay cô cũng nguồi dần. “Tử Lạc. Cô đứng ở đây làm gì?” Vệ Thần bước nhanh tới. Ngoài ý muốn nhìn thấy cô, đương nhiên, hắn gọi tên của cô, chứ không phải gọi là chị dâu, dù sao đây cũng là nơi cần giữ bí mật, có người không muốn cho người khác biết, hắn cũng không có cách nào khác. “Tôi đang đợi mở cửa,” Tô Lạc có chút mất tự nhiên cười cười nói, cô thực sự lo sợ bên trong đang diễn ra chuyện mà cô không muốn nhìn thấy nhất, bản thân cô cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai. “A, tôi biết rồi…” Vệ Thần khẽ cười, “Yên tâm, sai lầm như vậy, người kia tuyệt đối không phạm phải lần thứ hai.” Vệ Thần nói xong trực tiếp mở cửa ra, dù sao cửa này từ trước tới giờ chỉ có hắn thường lui tới, rất ít khi hắn gõ cửa. Lê Duệ Húc đang vùi đầu vào một đống tài liệu, chiếc bút di chuyển không ngừng, rất nhanh chóng lại quay sang máy tính tìm gì đó, dường như là rất bận rộn. “Vệ Thần, vĩnh viễn cậu không biết gõ cửa phải không?” Giọng nói nhàn nhạt truyền tới, không hề cảm nhận sự tức giận nhưng vẫn lộ ra chút không hài lòng. “Tôi không có gõ cửa, nhưng có người gõ cửa, lại không ai để ý, người đó cứ đứng mãi bên ngoài, dù sao có gõ, anh cũng không có nghe được, vậy nói tôi gõ để làm gì.” Vệ Thần nói xong, còn nhìn Tô Lạc nháy mắt một cái, xem đi, hắn đã nói mà, Duệ Húc không phải kẻ ngốc, bị bắt gian một lần, lại có lần thứ hai… Con người này cũng chẳng rảnh rỗi không có việc gì làm, từ trước tới nay cũng chẳng có nhiều hứng thú với phụ nữ, chuyện gì đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, thực sự chỉ là ngoài ý muốn, tiếc là một lần ngoài ý muốn đó lại bị Tô Lạc nhìn thấy. Không biết nên nói vận khí của tên này tốt hay là cực kì xấu nữa. Lê Duệ Húc ném chiếc bút trong tay, mím môi, lông mày nhíu chặt lại. “Tô Tử Lạc, em muốn anh ch.ết khát sao?” Hắn đang chờ cà phê của mình, cô bắt hắn đợi quá lâu, nói là một chút mà cũng đã gần hai giờ đồng hồ, nếu không phải cô là vợ hắn, không biết hắn sẽ bóp ch.ết cô bao nhiêu lần nữa. Lúc này, Tô Lạc mới bước từ sau lưng Vệ Thần ra, Vệ Thần cầm tài liệu đặt xuống liền rời đi, chuyện giữa vợ chồng họ, họ tự giải quyết, hắn chỉ muốn xác định Húc sẽ không động tay, động chân với cô. Cửa đóng lại, Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực ngồi tựa vào ghế da, cô đến gần, đặt chiếc cốc trong tay xuống. Lông mày hắn nhíu chặt hơn, hắn muốn đen nâu chứ không phải cái màu trắng này. Cuối cùng hắn khẽ miết môi, bưng cốc sữa lên, cốc sữa không quá nóng, cảm nhận được cả độ ấm của cô, hắn uống một hơi hết cốc sữa, mặc dù không dễ uống như cà phê, sau khi uống xong, lại cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Hắn đặt lại chiếc cốc lên mặt bàn, đưa tay kéo, Tô Lạc đứng không vững bị hắn ngồi ở trên đùi, Tô Lạc kinh hãi, bản năng ôm lấy cổ hắn, tránh mình sẽ bị ngã. Cô muốn đứng lên, nhưng bàn tay Duệ Húc đặt trên lưng cô dùng sức nhiều hơn, khiến cô hít thở khó khăn, gần đây hắn thường xuyên như thế, không biết có phải hắn đang ăn đậu hũ của cô hay không, dù sao, bọn họ cũng là vợ chồng, tuy không có những chuyện gì đó, việc này cũng chỉ có thể nói là như thế. Hắn là người chồng hợp pháp. “Em đang sợ anh sao?” Ngón tay Duệ Húc nhẹ nhàng lướt qua mặt Tô Lạc, sau khi xảy ra chuyện lần trước, rõ ràng cô càng gày càng xa lánh anh, mặc dù tình cảm giữa họ là rất ít, nhưng so với trước đây, thật là khác biệt, trừ khi thực sự cần thiết, cô gái này mới xuất hiện trước mặt hắn, còn không thì luôn tránh hắn giống như hắn là thú dữ vậy. “Không có,” Cả người Tô Lạc cứng đờ, đối với sự đụng chạm của hắn, cô cũng không chán ghét, chỉ cảm thấy có chút không tự nhiên. “Tô Tử Lạc, em nhất định phải tập thói quen, đừng có quên, anh là chồng của em, nếu em không muốn anh lại đi ra ngoài tìm phụ nữ, vậy em sẽ…” Giọng nói của hắn như mê hoặc vậy, khiến Tô Lạc nghe thấy liền sợ.






Truyện liên quan