Chương 137
Hắn nhìn chiếc đồng hồ trên tay, hắn biết hiện tại hắn có thể tìm cô vợ nhỏ bé đáng yêu ở đâu, nhà bếp. Đủng ôi, chính là nhà bếp. Hắn xuống tầng, nghe được âm thanh nấu nướng vang lại, hắn khẽ nhíu mày, hình như thân thể cô vẫn tốt lắm, hắn có chút hối hận đêm qua đã buông tha cô quá sớm, tuy cô khá gầy, nhưng dáng người cũng rất được, không thể không nói, rất ít khi hắn ở trên người phụ nữ lại mất hồn, đêm qua là lần đầu tiên, như muốn gắn kết cô với bản thân mình, thầm nghĩ yêu cô, yêu thân thể cô… Nghĩ tới đây, bản năng đàn ông lại trỗi dậy trong hắn. Hắn đi tới, đứng ở cửa nhìn cô gái đang làm thức ăn, trước đây hắn luôn cho rằng phụ nữ ở trong nhà bếp rất bẩn, rồi mùi dầu, mùi khói lưu lại khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái, nhưng Tô Lạc lại không như vậy, trên người cô luôn có một mùi hương dịu dàng, sạch đẹp. Cô cũng đã chứng mình với hắn, cô thực sự rất sạch sẽ. Hắn đi vào, ôm lấy eo cô từ phía sau. Tô Lạc giật mình, thiếu chút nữa làm rơi con dao đang cầm trong tay xuống. Độ ấm từ thân thể người đàn ông lan ra da thịt coo, mang theo sự rung động không thể diễn tả. “Đau không?” Lê Duệ Húc nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, câu hỏi này thật khiến người khác mặt đỏ tim run. Đau? Một lúc say Tô Lạc mớ hiểu hắn nói đau là cái gì… Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thực ra cũng không đến mức như thế, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Duệ Húc kéo cô một chút, ôm chặt cô trong lòng, Tô Lạc cảm giác được một vật cứng rắn chạm vào lưng cô, cả người không tự chủ được khẽ run rẩy, hiện tại không phải hắn… “Oh…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười bình thản, cằm cô bị hắn nâng lên, “Bà xã, em sẽ không cho rằng chồng em chỉ cần một đêm chứ,” hắn nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó vỗ nhẹ vào mặt cô, “Em yên tâm, buổi sáng hôm nay anh sẽ không chạm vào em, em đã quá mệt rồi.” Hắn biết trài qua đêm đầu tiên, phụ nữ nhất định sẽ rất khó chịu, cho nên, sáng sớm nay hắn đã xác định buông tha cô, nhưng cũng chỉ là buổi sáng nay thôi, sau này hắn nhất định sẽ không để bản thân phải chịu đựng. Hắn đi ra ngoài, tay Tô Lạc vẫn nắm chặt vạt áo mình, dễ nhận ra cô đang rất khẩn trương. Cô vẫn không quen hắn như thế, cô lại đi hi vọng hắn lạnh lùng giống như trước kia, bây giờ hắn, nói thật, khiến cô, không thể từ chối. Trái tim trong lồng ngực cô như muốn nổ tung, vì hạnh phúc mà nhảy tưng tưng… Gương mặt cô theo thói quen nở nụ cười hạnh phúc. Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Húc Nhật, cuối cùng Duệ Húc cũng chịu buông tha cho cô gái trong lòng, hắn đã khiến cho đôi môi cô sưng đỏ rồi, Tô Lạc khẽ chớp mắt, hai tay nắm chặt lấy áo hắn, cô dựa vào ngực hắn, từ từ hít thở. “Mệt mỏi…” Lê Duệ Húc đưa tay đặt lên mặt cô, hắn nhìn ra được sự mệt mỏi trên gương mặt cô, bây giờ cô thực sự mệt ch.ết đi được, dù sao đêm qua cô cũng bị sợ hãi như vậy, sau lại bị hắn lăn qua lăn lại đến nửa đêm, người cô nhỏ nhắn như vậy, có thể không mệt mỏi được sao? Hắn đứng lên, ôm cô gái trong lòng đi vào một căn phòng nhỏ, trong phòng làm việc của hắn có một gian phòng nhỏ, đôi khi công việc quá nhiều, hắn sẽ nghỉ ngơi tại đây, đương nhiên cũng có tác dụng ột số chuyện khác, nhưng hắn không thích trên giương mình có mùi hương của phụ nữ, cho nên đôi khi hắn đều giải quyết ở ngoài, có khi ngay trên bàn làm việc. Hắn không nghĩ sẽ ôm Tô Lạc đặt lên giường của mình, còn giúp cô đắp chăn cẩn thận, Tô Lạc cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm ra. “Em còn có công việc chưa làm xong,” cô muốn ngồi dậy, lại bị Duệ Húc ấn nằm xuống. “Công việc của em chính là nghỉ ngơi… Hiểu chưa?” Duệ Húc ra lệnh cho cô, “Em là người làm việc cho anh, bây giờ ông chủ nói, không cần em.” Hắn lãnh đạm nhíu mày, cô gái này có phải thích đối địch anh? Hắn hừ một tiếng, đứng lên. Lại bị Tô Lạc kéo lại. “Xin lỗi.” Tô Lạc nhỏ giọng nói, cô giống như lại chọc tức người này. “Ừ…” Lê Duệ Húc nhìn tay cô, sau đó đưa tay nắm lấy tay cô, “Nghỉ ngơi cho tốt, anh ở bên ngoài,” Hắn còn đặt tay cô vào trong chăn, không nhịn được lại hôn đôi môi cô, hòa vào cô, không thể không nói, nụ hôn của cô thật tuyệt, thực sự rất ngọt. “Gọi tên anh, Tô Lạc,” cuối cùng Duệ Húc cũng rời khỏi môi cô, cảm nhận hơi thở dồn dập của cô, ánh mắt mơ màng, hắn thực sự muốn bắt nạt cô ngay tại đây, nhưng tương lại còn dài, hắn có nhiều thời gian để làm như thế. “Lê Duệ Húc…” Tô Lac thất thần gọi. Lại bị Duệ Húc nắm lấy cằm, “Bã xã, ai bảo em gọi tên của anh? Mau gọi ông xã…” Đột nhiên hắn có chút chờ mong, từ chồng do chính cô nói ra. Cực kì ngọt ngào, hắn rất hưởng thụ… Tô Tử Lạc nhìn hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng nói. “Ông xã…” Lê Duệ Húc giúp cô đắp chăn, trong mắt thể hiện sự vui vẻ, “Sau này hãy gọi anh như vậy, hiểu chưa? Bà xã….” Tô Lạc khẽ gật đầu, nhìn Duệ Húc đi ra ngoài, tâm tình hắn ngày hôm nay hình như rất tốt. “Ông xã, thực sự có thể sao? Gọi cả đời có được không?” Cô xoay người, khóe miệng khẽ cong lên, chiếc chăn này có mùi hương của hắn, có lẽ vì quá mệt mỏi, rất nhanh cô liền thiếp đi. Đây là thế giới của Duệ Húc, mà cô là người phụ nữ đầu tiên có thể lại gần hắn. Lê Duệ Húc quay trở lại bàn làm việc, bắt đầu mở xem giấy tờ, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn qua màn hình máy tính để tr.a tài liệu, ngày hôm nay công việc khá là nhiều, đừng tưởng hắn là tổng tài có thể thoải mái hơn người khác, quá sai lầm, cái chức tổng tài này, người khác không thể hiểu được áp lực của nó, đây chính là trách nhiệm cũng như nghĩa vụ hắn phải làm. Từ cửa truyền lại tiếng đập, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói mời vào, sau đó một mùi hương truyền tới, khiến mũi hắn cảm thấy khó chịu, hắn không thích mùi nước hoa đậm như vậy. Hắn nhăn mặt lại, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang tiến lại gần hắn. “Lê tổng, em tới rồi,” Cô gái này vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt liền sáng ngời, khóe môi xinh đẹp cong lên, dường như trước mắt là con mồi ngon.