Chương 47

Đồng Húc Lãng lại nằm tựa vào ghế salon, sau thắt lưng đột nhiên bị một vật cấn lên, anh rút ra, nhìn, lại là ví da của một người đàn ông. Mở ngăn phía trong ra, lần này lại càng không được, tấm ảnh bà xã tương lai của anh đương nhiên lại bị người khác dấu riêng rồi!


Lâm Sâm Sâm mang nước tới, Đồng Húc Lãng lập tức đem bóp da giấu kỹ, mặt không biến sắc hỏi: "Hôm nay có người đã tới hả?"
Lâm Sâm Sâm liếc nhìn khay trà, cho là mấy gói đồ phía trên kia tiết lộ hành tung, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Lục Tuấn Huy mang đặc sản quê tới đây."


Đồng Húc Lãng ăn dấm mười phần trêu trọc: "Thật ra là anh ta nhớ em chứ sao."
Lâm Sâm Sâm bất mãn giọng điệu của anh, cau mày nói: "Nói chuyện với anh có thể không làm tổn thương người khác hay không, lòng tốt mà bị coi là lòng lừa."


Đồng Húc Lãng bĩu môi, gương mặt giễu cợt: "Chỉ sợ là ‘chồn chúc tết gà’ thôi, không yên lòng."
Lâm Sâm Sâm lườm anh một cái: "Có vài người chỉ thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."


Đồng Húc Lãng nghe vậy cảm thấy tích giận. Lục Tuấn Huy lại công khai đem hình của Lâm Sâm Sâm lưu giữ trong ví tiền, mỗi ngày có thể nhìn vô số lần, anh là một người bạn trai chính thức nhưng ngay cả hình của cô để xem cũng không có. Hết lần này tới lần khác, Lâm Sâm Sâm lại có những câu bảo vệ Lục Tuấn Huy, cái này không khác nào thêm dầu vào lửa, khiến cho anh tức giận tới cực điểm. Anh định lấy bóp da ra chất vấn Lâm Sâm Sâm vì sao đưa hình cho Lục Tuấn Huy, nhưng lại chỉ sợ tạo cho bọn họ cơ hội gặp mặt, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đem bóp da cất đi, tự mình đi tìm Lục Tuấn Huy.


Lục Tuấn Huy không ngờ Đồng Húc Lãng sẽ đích thân đem ví tiền tới tận nơi, không khỏi có chút vừa mừng vừa lo, nhưng trong lòng anh cũng có suy tính, ‘không có việc thì không đến tòa tam bảo’.


available on google playdownload on app store


Đồng Húc Lãng không khách khí quan sát chỗ ở của anh, minh tinh nhất định có tiền, phòng ốc rộng, vị trí tốt, khó trách nhiều người mặc kệ giá cao đều liều mạng muốn chen chân vào giới này như vậy. Chỉ là ngược lại Lục Tuấn Huy không có tầm thường như vậy, trang bị nội thất đơn giản trang nhã, không trưng bày khoe khoang giống một số minh tinh vậy.


"Phòng ốc khá tốt đấy chứ." Đồng Húc Lãng thuận miệng khen, rồi đàng hoàng ngồi xuống ghế sofa.
Lục Tuấn Huy thấy điệu bộ anh như có vẻ có chuyện muốn nói, không thể làm gì khác hơn là cùng tới hỏi: "Anh muốn uống gì? Chỗ tôi chỉ có bia ướp lạnh và nước suối thôi."


"Nước suối là được, cám ơn." Đồng Húc Lãng móc thẳng ví tiền ra đưa cho anh: "Lần sau để ý một chút, không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy."
Lục Tuấn Huy cố ý coi thường hàm ý trong lời nói của anh, nhận lấy cảm ơn: "Còn làm phiền anh tới một chuyến."


Đồng Húc Lãng khoát tay chặn lại: "Xì, chuyện nhỏ, tôi thuận đường tới đây thăm một chút. Anh chọn được chỗ này thật tốt, ngay trung tâm lại yên tĩnh."
Lục Tuấn Huy đi lấy nước cho anh, tùy ý hỏi "Anh không uống rượu bia à?"


Đồng Húc Lãng khinh thường cười: "Uống bia giống như uống nước ngọt vậy, không có ý nghĩa."
Lục Tuấn Huy mang một chai nước để xuống bên cạnh anh. Đồng Húc Lãng uống vài ngụm, rồi chỉ vào ví tiền trong tay của anh: "Kiểm tr.a lại xem có mất gì không?"


Lục Tuấn Huy định muốn nói không cần, ngẫm nghĩ lại cảm thấy trong lời nói của anh có ý gì, mở bóp da ra nhìn, quả nhiên hình bên trong đã không thấy. Dù sao trong album, hình cũng còn nhiều mà, anh không để ý gập bóp da lại, ném qua một bên.


Đồng Húc Lãng lén quan sát người trước mặt, nét bình thản trên mặt Lục Tuấn Huy nằm ngoài sự dự đoán của anh. Nếu đối phương án binh bất động, không thể làm gì khác hơn là anh sẽ đánh đòn phủ đầu: "Tấm hình trong ví tiền của anh ở đâu ra vậy?" Anh vẫn như cũ không muốn tin Lâm Sâm Sâm sẽ chủ động đưa tấm hình cho đàn ông.


Lục Tuấn Huy lại đưa cho anh một đáp án không tưởng tượng được."Tấm hình là tôi chụp."
Xem thần thái trong hình, không giống như là hình chụp. Chẳng lẽ bọn họ đã từng rất thân cận? Lửa ghen ở trong lòng Đồng Húc Lãng dần dần bốc lên.


Đối mặt với sắc mặt xám ngoét của Đồng Húc Lãng, Lục Tuấn Huy lại cả gan tăng thêm câu: "Có lần đi núi Phong Tử chơi, tôi chụp cho cô ấy."
Đồng Húc Lãng vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Chuyện khi nào?"


Lục Tuấn Huy thành thực trả lời: "Năm ngoái." Từ khi để cô vào trong tim, Đồng Húc Lãng vì không muốn tăng thêm phiền phức cho cô, anh không hề tùy tiền đến làm phiền cô. Yêu một người chỉ cần đặt người đó ở trong lòng là tốt rồi, cần gì đi cho người ta thêm phiền đây.


Lâm Sâm Sâm có thể đồng ý hẹn đi chơi cũng như đồng ý cho Lục Tuấn Huy chụp hình, chứng minh anh ta ở trong lòng Lâm Sâm Sâm có chút vị trí, có lẽ Lâm Sâm Sâm đã từng suy nghĩ tiếp nhận tình cảm của Lục Tuấn Huy. Về sau, vì nguyên nhân gì khiến Lâm Sâm Sâm cuối cùng lựa chọn mình, Đồng Húc Lãng có chút nhớ không ra. Chẳng lẽ đúng như Thường Tân từng nói, chỉ là da mặt của mình đủ dày sao?


Lục Tuấn Huy không ngờ tới sẽ nhìn thấy một bộ mặt thần sắc ảm đạm của Đồng Húc Lãng, anh luôn luôn là như vậy Phi Dương Bạt Hỗ, hăng hái, giống như trên đời căn bản không có chuyện làm khó được anh, mà giờ khắc này hiện ra ngay trước mắt, cũng là một mê võng bàng hoàng Đồng Húc Lãng. Lục Tuấn Huy chợt cảm thấy không đành lòng, cân nhắc một chút cùng anh giải thích: "Tấm hình để trong bóp da chỉ là ý muốn của tôi thôi, Sâm Sâm không biết, anh đừng hiểu lầm cô ấy."


Đồng Húc Lãng chớp mắt nhìn kỹ anh một hồi, lên tiếng giễu cợt: "Cô ấy tình nguyện để cho anh chụp hình, cũng không đồng nghĩa với việc dung túng cho anh cất giữ tấm hình của cô ấy."


Lục Tuấn Huy cả kinh, vẻ mặt lo âu: "Tóm lại, anh đừng làm khó cô ấy." Giọng điệu từ tốn mang theo ý cẩn thận: "Chuyện kết hôn anh có thể đừng thúc giục cô ấy hay không, cho cô ấy thêm một chút thời gian nữa?"


Đồng Húc Lãng nhướng mày, không kiên nhẫn nói: "Chuyện của chúng tôi không tới phiên anh nhúng tay, trước hết quản tốt chính anh đi." Anh nói xong đứng dậy định rời đi. Vốn ý định ban đầu là muốn đánh tan đi ảo tưởng đơn phương này của Lục Tuấn Huy, vô ý lại bị anh ta phản kháng một bàn, làm cho mình tâm hoảng ý loạn.


Lục Tuấn Huy không yên lòng theo đuôi ra tới cửa: "Cô ấy xem ra không tốt lắm, nếu anh thúc ép cô ấy nữa hậu quả có thể hoàn toàn ngược lại."


Thân thể Đồng Húc Lãng rung động, rốt cuộc không nhịn được xoay đầu lại tức giận tương hướng: "Khốn kiếp, anh bớt thái độ tự cho mình là người bảo hộ đi, tôi mới có tư cách, anh không có!"


Nhìn anh đi xa, Lục Tuấn Huy thở dài, đóng cửa lại. Khi Lâm Sâm Sâm mới bắt đầu nghiêng về Đồng Húc Lãng, Lục Tuấn Huy đã từng nghĩ tới cố gắng tranh thủ, nhưng về sau cảm thấy làm khó cho cô, anh lại dứt khoát lựa chọn lui về nhìn từ xa, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. Vậy mà hôm nay gặp mặt, thái độ bảo thủ của Đồng Húc Lãng lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu của anh, có lẽ Lâm Sâm Sâm cùng Đồng Húc Lãng ở chung một chỗ chưa chắc hạnh phúc, mình vẫn còn có cơ hội sao? Trong lòng có một nỗi khát vọng đang rục rịch ngóc đầu dậy.


Cùng lúc đó, nội tâm Đồng Húc Lãng cũng đang sinh ra dao động. Anh nhớ tới phản ứng quá khích lúc Lâm Sâm Sâm biết anh âm thầm chuẩn bị hôn sự, không khỏi khổ sở khó nhịn. Cô không chịu đồng ý kết hôn, có liên quan đối với tình cảm không đủ kiên định của anh hay không, còn có mấy phần do dự? Cô có tình cảm đối với Thường Tân hoặc Lục Tuấn Huy hơn, có thể hoàn toàn từ bỏ hay không? Anh càng ngày càng không thể xác định tâm ý của cô. Lần này anh không có ý tưởng gì mạnh mẽ, chỉ có tâm tư lạnh nhạt. Lục Tuấn Huy có được sự chân thành tin tưởng của cô, Thường Tân có được khắc cốt ghi tâm của cô, còn anh thì có được gì ở cô đây? Nửa trái tim hay là một cái hôn? Anh khốn khổ động lên gương mặt bắp thịt, phát ra một tiếng cười lạnh tự giễu.


Lâm Sâm Sâm nhận được điện thoại của đồng nghiệp ở Nhà Xuất Bản, đi liên hoan. Vì không để cho Đồng Húc Lãng làm khó ở trước mặt người thân bạn bè, cô không thể tiếp tục cuộc sống giam cầm giống như trước đây, tách rời với thế giới bên ngoài. Cô đang học cách giao tiếp, cố gắng để cho mình thích ứng với đám đông. Nếu quyết định cùng anh sinh sống, thì không thể bôi nhọ lên mặt anh, cô hi vọng trong miệng người khác vợ của Đồng Húc Lãng là một cô gái thân thiết tự nhiên, mà không phải một quái nhân lạnh lùng cao ngạo. Vì vậy, đối với ý mời tốt của bạn bè đồng nghiệp, cô không hề kiên quyết từ chối nữa, lúc rảnh rỗi cũng sẽ qua lại lẫn nhau.


Khó có được cơ hội liên hoan lần này, có lẽ tất cả đồng nghiệp đều tham gia, vừa hay cô không có việc gì, vì vậy cũng hớn hở tham gia. Vậy mà lúc khai tiệc thì cô nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc đó đang đi về phía cô, cô chợt sinh lòng hối hận. Sớm biết anh ta sẽ tới, có đánh ch.ết cô cũng không tham gia.


Thường Tân nhận được điện thoại của lãnh đạo Nhà Xuất Bản, mời anh tham gia dạ tiệc. Trước đây, lãnh đạo Nhà Xuất Bản đã từng nhiều lần tỏ ý định muốn mời anh, anh lường trước Lâm Sâm Sâm sẽ không tham gia, luôn quả quyết từ chối. Lần này nghe nói tất cả mọi người tham gia, anh cũng không khách khí nữa, đi về phía Lâm Sâm Sâm. Trước khi xuất phát, anh còn đặc biệt đem mũi "hóa trang" một chút, cố ý thể hiện dáng vẻ bị thương không nhẹ. Soi gương hài lòng cười lạnh hai tiếng, vì muốn nắm được trái tim lần nữa, kể cả hình tượng cũng không đoái hoài tới.


Đây là khổ nhục kế anh đã sớm coi là tốt, khi Đồng Húc Lãng tìm tới, lời anh nói cố ý kích thích, để ép anh ta ra tay. Cứ như vậy mà có thể danh chính ngôn thuận làm cho đối phương tiền mất tật mang, cả tình yêu sự nghiệp đều không được như ý. Khi quả đấm vung tới, anh đã chuẩn bị cho sống mũi bị đánh nát, gãy xương. Đáng tiếc Đồng Húc Lãng cũng không phải lỗ mãng như trong tưởng tượng của anh, mặc dù bị anh kích thích vẫn không quên xuống tay lưu tình, chỉ khéo léo cho anh một đấm cảnh cáo, vị trí và sức lực cũng nắm trong tay, để cho anh căn bản không tạo thành tàn tật, không thể nào tố cáo. Kế này tính sai, Thường Tân không thể làm gì khác hơn là dựa vào ngụy trang tranh thủ phiếu đồng tình.


Trong buổi tiệc, Lâm Sâm Sâm không được tự nhiên liếc nhìn Thường Tân ngồi xuống bên cạnh cô, trên mũi băng bó rất có công dụng hài hước, cô nghĩ đến Đồng Húc Lãng đã nói đem mũi anh ta đánh lệch, ở trong đầu phác họa tình cảnh kia, buồn cười lại không dám cười. Người này ghen thật ch.ết người, xuống tay nhẹ như vậy, Thường Tân nên âm thầm may mắn.


Phó Tổng Biên tập cùng một bàn với bọn họ nhìn thấy, vội vàng ân cần hỏi Thường Tân chuyện gì xảy ra. Thường Tân liếc Lâm Sâm Sâm đang dùng sức nén cười một cái, cười khổ nói: "Không cẩn thận đụng phải."


Buổi liên hoan biên tập cùng tác giả Nhà Xuất Bản, mời anh ta tới làm gì. Lâm Sâm Sâm cảm thấy buồn bực, Phó Tổng Biên tập làm như nhìn thấu ý định của cô, đứng dậy hướng mọi người giới thiệu Thường Tân, cũng mượn cơ hội này gửi lời cảm ơn tới anh ta. Thường Tân cũng đứng lên đáp lễ với mọi người, mọi người khai tiệc và hàn huyên với nhau.


Suốt buổi liên hoan, Thường Tân đều biểu hiện niềm nở gấp bội, thỉnh thoảng múc canh gắp đồ ăn cho Lâm Sâm Sâm, cũng nhỏ giọng hỏi han ân cần. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra thái độ của Thường Tân đối với Lâm Sâm Sâm không bình thường. Phó Tổng Biên tập cũng cố tình tác hợp, ở trước mặt cô không ngừng khoe Thường Tân xuất sắc thế nào, có triển vọng như thế nào.


Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, cả buổi tối chân mày chưa hề giãn ra. Đến khi tiệc tan thấy thật dễ chịu, cô lập tức nói lời từ biệt với mọi người, bước nhanh rời đi. Thường Tân lại nhìn chằm chằm cô không buông, nối gót theo sau. Tới nơi taxi đậu, Lâm Sâm Sâm rốt cuộc không kiên nhẫn quay đầu lại khuyên nhủ: "Không còn sớm, sư huynh cũng trở về đi."


Thường Tân khoát tay cười nói: "Không có gì đáng ngại, anh đưa em về trước. Hôm nay anh không lái xe, cùng đi taxi đi."
Lâm Sâm Sâm lập tức cự tuyệt: "Không cần, không thuận đường." Tay đã đưa tới mở cửa chỗ ngồi phía sau một chiếc taxi ra.


Thường Tân tay mắt lanh lẹ, khẽ đẩy cô một cái, ngồi vào theo, ngay sau đó lại nói với tài xế địa chỉ nhà cô, bảo lái xe.


Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ chỉ đành phải cố gắng ngồi nhích sang bên, cách xa anh một chút. Thường Tân thấy thế vẻ mặt khổ sở: "Mỗi lần em gặp anh đều giống như tránh ôn dịch vậy, có đáng sợ vậy sao?"


Lâm Sâm Sâm đôi môi khép chặt tương đương với việc ngầm thừa nhận lời của anh. Trong nháy mắt trên mặt Thường Tân mang theo vẻ đau thương không che giấu được, giống như ở trong lòng tự hỏi: "Chúng ta làm sao lại biến thành như vậy?"


Lâm Sâm Sâm hình như không biết nhìn ngoài cửa sổ, Thường Tân mặc kệ cô có nghe vào hay không, tự lo nói: "Anh biết rõ em còn đang hận anh vì chuyện năm đó, mà anh theo đuổi hạnh phúc thì có lỗi gì, ai mà không muốn cùng người mình thích ở chung một chỗ, anh muốn giảm tổn thương nên đã giấu giếm em, cẩn thận bảo vệ em, sợ em chịu một chút xíu uất ức, lại còn cố gắng ly hôn cưới em, chẳng lẽ cũng sai lầm sao? Mọi người cũng chỉ biết trách anh bạc tình, nhưng mọi người có suy nghĩ qua cảm nhận của anh hay không, xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ anh không khổ sở, không khó chịu sao?"


Lâm Sâm Sâm đột nhiên gọi người lái xe: "Bác tài ơi, phiền bác dừng xe."
Tài xế đạp thắng xe, Thường Tân lập tức xông lên trước phất tay: "Không có việc gì, phiền anh tiếp tục lái đi." Quay đầu lại tới dụ dỗ Lâm Sâm Sâm: "Được được, anh không nói nữa."


Tài xế tò mò, từ kính chiếu hậu nhìn trộm bọn họ, Thường Tân thờ ơ nhìn lại một cái, trải qua khó chịu sáu năm trước, anh đã sớm luyện thành quen đối với ánh mắt quanh mình, bản lĩnh làm như không thấy. Kẻ ngu mới có thể vì lời đáng sợ của người khác mà tìm cái ch.ết, chỉ cần mình sống được là được, quan tâm làm gì người ta nghĩ như thế nào.


Thường Tân im lặng một lúc, mắt thấy sắp đến nơi, không nhịn được lo lắng hỏi: "Anh ta đối với em có tốt không?"
Lâm Sâm Sâm dĩ nhiên biết ý tứ của anh, Lục Tuấn Huy cũng đã hỏi cái vấn đề này. Cô không trả lời mà hỏi lại: "Không tốt em sẽ cùng anh ấy sao?"


"Nếu như anh ta thật sự thương yêu em, anh sẽ nguyện ý buông tay." Thường Tân thì thầm, nhưng ngay sau đó lời nói xoay chuyển: "Anh chỉ sợ tương lai em hối hận. Quân nhân làm cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ, có sức hấp dẫn, nhưng loại người này cũng tồn tại khuynh hướng bạo lực, ngộ nhỡ tương lai anh ta chán nản em, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đối với em thì làm thế nào, em đã nghĩ qua chưa?"


Lâm Sâm Sâm cười: "Anh quá lo lắng rồi, em đã sớm không phải là cô gái ngây thơ dốt nát như trong mắt anh nữa, tốt thật tốt giả em có thể phân biệt được."


Thường Tân giọng điệu không tốt: "Lời này của em có ý gì, chẳng lẽ anh đối với em là tốt giả sao? Anh định không muốn nói, em đã khăng khăng một mực như vậy, đừng trách anh không nhắc nhở qua em, mũi anh đây chính là do anh ta đánh, làm cho anh một tuần lễ không ăn cơm được, nói một câu cũng đau. Anh lại không trêu chọc anh ta, thuần túy nhìn anh không vừa mắt chạy tới Văn phòng Luật ra oai, đi vào cho anh một đấm. Em nói xem, nếu sống cùng nhau như thế, an toàn bản thân có thể được bảo đảm không? Đến lúc đó ngày ngày giày vò em, nghĩ cách tách ra lại không được xem em làm thế nào."


Lâm Sâm Sâm nghĩ thầm, cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề chính rồi, sớm đoán được anh ta sẽ tố cáo. Càng ngày càng không hiểu nổi, ban đầu mình làm sao lại yêu người như vậy chứ? Đồng Húc Lãng mặc dù tính khí rất ngang bướng, nhưng cũng không phải kiểu người dễ bị kích động, nếu không phải Thường Tân khích bác, anh như thế nào lại không nhịn được ra tay chứ?


Xe dừng lại ở cửa chung cư, Lâm Sâm Sâm như vớ được cứu tinh, vội vàng mở cửa xe đối với Thường Tân nói: "Cám ơn anh quan tâm, tốt hay xấu đều là lựa chọn của em, em sẽ không oán bất luận kẻ nào, hẹn gặp lại." Nói xong nhanh chóng xuống xe đi vòng qua trước mặt, đưa tiền xe cho tài xế, sau đó vội vã chạy vào chung cư.


Thường Tân vẫn chưa từ bỏ ý định, mở cửa xe nói to về phía cô: "Bây giờ em đang say mê anh ta, tương lai sẽ có nhiều hối hận."


Lâm Sâm Sâm không ngờ, nguyền rủa của Thường Tân ứng nghiệm nhanh như vậy. Ngày đó cũng như mọi ngày, Đồng Húc Lãng vừa vào nhà liền ôm lấy cô hôn triền miên. Lúc tình cảm lưu luyến, thói quen khó tránh khỏi là sẽ âu yếm vuốt ve trên người cô. Mặc dù anh cam kết không sẽ vượt quá giới hạn trước hôn nhân, nhưng anh là một người đàn ông trưởng thành, tràn trề sinh lực, không thể nào đối với thân thể mê người phái nữ lại như có mắt không tròng, khó tránh khỏi việc mượn tay nghiện thỏa mãn ngứa ngáy trong lòng. Anh một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay từ dưới vạt áo chui vào, dọc theo da thịt mịn màng từ từ đi lên, cuối cùng ở trước ngực lưu luyến không thôi. Vừa bắt đầu, Lâm Sâm Sâm đắm chìm trong sự chơi đùa của môi lưỡi, đối với tay làm chuyện xấu của anh cũng không chú ý quá nhiều. Nhưng lúc tay của anh bắt đầu vuốt ve mạnh mẽ, cô không cách nào bỏ qua được, cau mày đối với sức lực anh, rốt cuộc ra tay ngăn cản.


Lần nào cũng vậy, kích tình vừa đi lên, anh sẽ cuồng nhiệt gần như thô lỗ, cô vừa định mở miệng nhắc nhở anh lần sau dịu dàng một chút, anh liền tự giác lui ra, từng hồi thở dốc bình phục, kích tình rất nhanh trở nên nguội lạnh, ngay cả ánh mắt của anh đang cháy hừng hực cũng chuyển thành lạnh lẽo.


Mỗi lần kích tình vừa đi lên cô liền muốn trốn tránh, ngày trước anh không nghi ngờ gì nhận định là xấu hổ, thế nhưng lúc này anh lại không khỏi cảm thấy châm chọc. Thay vì nói là xấu hổ chẳng bằng nói là bài xích. Cô kháng cự anh tiến một bước vuốt ve, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, cô yêu anh không đủ. Ít nhất, không yêu đến quên hết tất cả mọi thứ.


Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Lúc chìm vào trạng thái thân thiết, còn có thể lý trí đẩy anh ra, nói rõ cô một mực do dự bên cạnh bồi hồi. Khi anh thần hồn điên đảo vì cô, trong lòng của cô đang suy nghĩ gì, nghĩ tới ai? Tình cảm của cô có một lòng hay không, hay là có một phần ở trên người Thường Tân, một phần ở trên người Lục Tuấn Huy, mà anh chỉ có thể là một phần ba! Có cái nhận thức bi ai này, Đồng Húc Lãng nheo mắt lại, cười đến khinh miệt và khinh thường.






Truyện liên quan