Chương 20: Chương 20
Biệt thự nhà họ Từ.
Tô Cối, Tô Cương, Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên sofa.
Hai bố con Tô Cối vô cùng căng thẳng.
Tô Nhu đứng ngồi không yên.
Chỉ có Lâm Chính vô cùng ung dung, không hề thấy căng thẳng, thậm chí còn cầm trà được giúp việc pha lên, thưởng thức một cách tao nhã.
“Đồ ngốc, ch.ết đến nơi rồi còn không tự biết”, Tô Cương trừng Lâm Chính, thầm mắng trong lòng.
Từ Thiên ngồi trên sofa đối diện sắc mặt lạnh lẽo.
Cậu Mã bên cạnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, liên tục nở nụ cười lạnh lùng.
Tô Cương đã nói hết những gì cần nói, có thêm mắm dặm muối, nhưng đã không quan trọng nữa.
“Tô Cối, ý của nhà họ Tô các ông là quá trình chữa trị không xảy ra vấn đề, là cháu rể này của ông nói dối ông, cho nên mới khiến bố tôi trở thành thế này, có đúng không?”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
“Dù sao đi nữa thì tôi thật sự có lỗi, sếp Từ, dù là xử lý theo pháp luật hay bồi thường xin lỗi, Tô Cối tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm”, có lẽ vì thấy con trai mình cũng đến, Tô Cối trông bình tĩnh đến bất ngờ.
“Có nghĩa là ông muốn chịu trách nhiệm?”
“Đúng”.
“Ông chịu trách nhiệm nổi sao?”, Từ Thiên đột nhiên đập bàn một cái.
Tô Cối run lên, hơi sợ hãi.
Nhưng Từ Thiên lại không hùng hổ nữa mà lạnh lùng nói: “Hừ, các người chỉ là một đám người nhỏ bé, Từ Thiên tôi không có tâm trạng so đo với các người, lần này coi như các người gặp may mắn, cụ Tần quen biết một bác sĩ giỏi, chắc hẳn bệnh của bố tôi có thể ổn định được.
Nếu bố tôi đã không sao thì tôi cũng sẽ khoan dung độ lượng, Tô Cối, tôi muốn ông quỳ trước giường cụ ông nhận lỗi, khoảng thời gian này phải phụ trách sinh hoạt và ăn uống của cụ ông, chăm sóc ông ấy đàng hoàng đến khi nào ông ấy khỏe thì thôi, hiểu không?”
Tô Cối nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức xin nghỉ ở bệnh viện!”
“Ừm”.
Từ Thiên nhìn sang Lâm Chính, lại nhìn Tô Nhu, im lặng một lát mới nói.
“Chàng trai trẻ, cậu xin lỗi cụ ông xong thì lập tức ly hôn với vợ mình, sau đó tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa”.
Nghe thấy lời này, Tô Cối, Tô Cương đều sửng sốt.
Tô Nhu cũng ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn thấu mọi chuyện.
“Là Mã Phong yêu cầu ông nói thế à?”, Lâm Chính đặt tách trà xuống.
“Bác sĩ chữa bệnh cho cụ ông là nhà họ Mã mời đến, con người tôi ân oán rõ ràng.
“Chẳng trách muốn gọi tôi đến, thì ra là vì chuyện này”, Lâm Chính lắc đầu cười nhạt: “Nhưng có lẽ các người phải thất vọng rồi, vì tôi từ chối”.
Từ Thiên nhíu mày.
“Lâm Chính, cậu đang nói gì đấy? Cậu muốn ch.ết sao, muốn ch.ết cũng đừng kéo chúng tôi theo!”
Tô Cương sốt ruột đến mức không quan tâm đây là đâu, lập tức la to.
“Tiểu Cương”, Tô Cối quát khẽ một tiếng.
Tô Cương im lặng.
Tô Cối vội nói: “Lâm Chính, Tiểu Cương cũng nói rồi, người trong nhà đều hy vọng hai người ly hôn, cậu chắc chắn phải ly hôn.
Bây giờ sếp Từ không truy cứu trách nhiệm của cậu, chỉ muốn cậu làm một chuyện nhỏ như thế, sao cậu còn từ chối, chẳng lẽ nhất định phải làm lớn chuyện đến mức không dàn xếp được cậu mới vừa lòng?”
“Tôi không nợ nhà họ Tô các người, người tôi nợ chỉ có Tô Nhu, trừ khi cô ấy chủ động ly hôn tôi, nếu không, tôi sẽ không chủ động ly hôn với cô ấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Khá có cá tính đấy!”
Mã Phong ở bên cạnh giận đến mức bật cười: “Lâm Chính, cậu thật sự cho rằng chúng tôi không làm gì được cậu sao?”
“Các người còn muốn giết tôi à?”, Lâm Chính đặt tách trà xuống nhìn anh ta một cái.
Mã Phong tiến lên mấy bước, hạ giọng cười khẩy: “Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi cũng không có lá gan này, nhưng nhà họ Từ thì khác! Cậu tưởng bọn họ chỉ đơn giản là một doanh nghiệp tài chính ư? Bọn họ liên quan đến nhiều thứ lắm, ví dụ như khu vực xám của Nam Thành, muốn giết ch.ết một nhân vật nhỏ như cậu thật sự đơn giản như bóp ch.ết một con kiến vậy”.
Uy hϊế͙p͙ một cách trần trụi.
Nhưng Lâm Chính không sợ.
“Tôi ở Giáng Thành”.
“Giết ch.ết một con kiến còn quan tâm nó ở dưới đất hay trên tường à?”, Mã Phong cười lạnh nói.
“Tôi vẫn câu nói cũ, tôi sẽ không ly hôn!”
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Mã Phong nổi giận.
Anh ta quay đầu nhìn Từ Thiên.
Từ Thiên cũng nhíu mày!
Thật ra ông ta khá thích Lâm Chính.
Nếu là người bình thường đã đồng ý từ lâu rồi, nhưng Lâm Chính chẳng những sắc mặt không thay đổi mà cả nhịp thở cũng vững vàng.
Như một người làm chuyện lớn vậy.
Nhưng “như” chứ không phải “là”!
Huống hồ lần này không có Mã Phong thì cụ ông cũng toi đời rồi.
Từ Thiên không muốn nợ nhà họ Mã quá nhiều.
“Lôi xuống!”, Từ Thiên vẫy tay, mặt không chút cảm xúc nói.
“Vâng, chú Thiên!”
Hai người đàn ông mặc vest bên cạnh lập tức tiến lên.
“Hai người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Đánh gãy chân cậu cho cậu một bài học trước, yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đưa cậu đến bệnh viện, nên bồi thường bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ không thiếu, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp thì không chỉ mỗi thế thôi đâu, dù sao trên đời này một cái mạng cũng có giá công khai mà”, Từ Phấn ở bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng.
Chuyện như vậy Từ Phấn đã thấy nhiều, cũng làm nhiều rồi.
Cụ Từ có hai đứa con trai, con trai lớn là Từ Nam Đống, con trai út là Từ Thiên, Từ Nam Đống quản lý việc kinh doanh, Từ Thiên quản lý khu vực xám.
Thấy Từ Thiên lịch sự là thế, nhưng ở Nam Thành, ông ta lại là người khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật.
Tô Nhu nghe thấy câu này thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng… cô lại đứng ra trước mặt Lâm Chính, dang hai tay ra muốn bảo vệ anh.