Chương 61: Chương 61
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng bước nhanh vào.
Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc, bước chân thoăn thoắt, dường như có chuyện gì gấp.
“Cục trưởng Hác, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo nói rõ chân tướng sự cố điều trị ngày hôm nay cho dân chúng trong xã hội, ông không cần phải lo lắng”, Lạc Bắc Minh nói.
“Ông cụ Lạc quá lời rồi, Chính Tùng đêm hôm tới đây không phải để nói chuyện này”, Hác Chính Tùng nghiêm túc nói.
“Ồ?”, Lạc Bắc Minh hơi bất ngờ: “Vậy thì vì chuyện gì?”.
Hác Chính Tùng lấy điện thoại trong túi ra, bấm vài cái, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà ở bên cạnh Lạc Bắc Minh.
Màn hình điện thoại hiển thị một tin tức.
“Tháng trước, một nhóm đại biểu giới y học Hàn Thành đến Hoa Quốc chúng ta khiêu chiến khắp nơi, bây giờ bọn họ đã đánh bại những đại biểu Đông y ở mấy tỉnh lớn như tỉnh Hồ Đông, tỉnh Thái Lâm,… Bọn họ đã công bố hành trình ở trên mạng, vài ngày tới, bọn họ sẽ đến Giang Thành ở tỉnh Giang Nam chúng ta, chính thức khiêu chiến với ông, dùng y học Hàn Thành… khiêu chiến với giới Đông y!”.
“Cái gì?”.
Lạc Bắc Minh đứng bật dậy.
Chú Trung và những người khác ở bên cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Hác Chính Tùng cúi người thật sâu trước Lạc Bắc Minh.
“Ông cụ, Đông y của Hoa Quốc chúng ta đã thua liên tiếp năm trận, bây giờ trên thế giới đều đang cười chúng ta.
Những người bên phía y học Hàn Thành thắng thêm một lần nữa thì sẽ trở về Hàn Thành, đến lúc đó, Đông y chúng ta sẽ thật sự xếp sau y học Hàn Thành.
Ông cụ, giới Đông y chúng ta đã đến giờ phút sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể để những tên hề đó tiếp tục nhảy múa được.
Mong ông cụ, dù có thế nào cũng phải đánh bại bọn họ! Cứu vãn nền Đông y của Hoa Quốc! Cầu xin ông! Cầu xin ông!”.
Hác Chính Tùng nghiến chặt răng, cúi người chín mươi độ, kiên định hét lớn.
Vẻ mặt của Lạc Bắc Minh trở nên nghiêm túc hơn nhiều, mắt mở to.
Đây chắc chắn không phải là cuộc tranh đua bình thường.
Đây chắc chắn cũng không phải chỉ đại diện cho lợi ích và danh dự cá nhân.
Đây là một cuộc khiêu chiến trước nay chưa từng có!
Dù là ai cũng biết chuyện này đại diện cho cái gì…
Lạc Bắc Minh không nói gì, chỉ quay người, nhìn bức tranh thủy mặc tùng bách trong đại sảnh.
Một lúc lâu sau mới trả lời một chữ.
“Được!”.
…
Lúc về nhà thì đã hơn mười hai giờ, Lâm Chính đỗ xe ở dưới lầu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Nào ngờ trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Tô Nhu đang ngồi ở cạnh bàn, tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Chưa ngủ à?”, Lâm Chính cười cười.
“Không biết là tiếng động cơ xe của ai to như vậy, đang định ngủ thì lại bị làm ồn thức giấc”.
“À… cái đó…”.
“Sao anh về muộn vậy?”.
“Y quán xảy ra chuyện”.
“Nghiêm trọng không?”.
“Tới độ phải đăng báo, ngày mai em sẽ biết”.
“Ồ…”.
Tô Nhu khẽ đáp lại một tiếng, sau đó xoay người về phòng.
“Trời nóng rồi, phòng khách nhiều muỗi”, Lâm Chính hét lên một tiếng.
Chốc lát sau, cửa mở ra, một khoanh hương muỗi đặt ở dưới đất, sau đó cửa đóng trở lại.
“Thôi vậy”.
Lâm Chính lắc đầu, đốt hương muỗi lên, sau đó nằm xuống ghế sofa ngủ khò khò.
Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu đi làm từ sớm.
Điều khiến anh ngạc nhiên là Trương Tinh Vũ cũng đi theo đến công ty nhà họ Tô.
Có lẽ vì đã biết chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, thái độ của Trương Tinh Vũ với Lâm Chính cũng tốt hơn một chút.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Chính tính xem bây giờ nên làm gì, bỗng Lạc Thiên lại gọi tới.
“Cô ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi không sao”, giọng Lạc Thiên có chút khàn khàn: “Lâm Chính… thật sự xin lỗi”.
“Tôi nói rồi, không phải lỗi của cô… Đúng rồi, hôm nay tôi không cần đi làm nữa nhỉ?”, Lâm Chính cười nói.
“Không cần, y quán chắc là sẽ đóng cửa”.
“Đóng cửa? Đang yên đang lành đóng cửa làm gì?”, Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Lạc Thiên do dự một lúc, trả lời: “Y quán này là ông nội bỏ tiền vốn để mở, tôi không muốn dựa dẫm vào ông ấy nữa.
Lâm Chính, hay là chúng ta hùn vốn với nhau mở một y quán, thế nào?”.
Dứt lời, Lâm Chính sửng sốt.
Chốc lát sau, anh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.
“Vậy tôi tự mở y quán, sau đó tuyển anh vào làm, thế nào?”.
“Cái này tôi có thể suy nghĩ, nhưng tôi chỉ làm tạp vụ, khám bệnh gì đó đừng tìm tôi.
Tôi không có giấy phép, không được hành y phi pháp!”.
“Được được được! Cứ quyết định vậy nhé!”, Lạc Thiên đột nhiên vui lên: “Đợi tôi tìm bạn tôi mượn ít tiền, biến chuyện này thành sự thật nhanh thôi!”.
“Nhà họ Lạc cô cũng không giống thiếu tiền, cô mở y quán còn phải mượn tiền sao?”.
“Tôi sẽ không dùng một đồng nào của nhà họ Lạc nữa!”.
“Hơ… được thôi… Vậy ngày khai trương gọi tôi, tôi sẽ đi ủng hộ cô!”.
“Được!”.
Lạc Thiên cười đáp.
Dường như cô ta bỗng nhớ đến gì đó, vội hỏi: “Lâm Chính, anh biết cuộc so tài y thuật Hoa Quốc - Hàn Thành ba ngày sau không?”.