Chương 63: Chương 63

“Vậy bọn họ đang…”.
“Người nằm trong đó là cậu Jesse, Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế.
Sáng hôm nay, cậu ta vừa cùng trợ lý đáp máy bay xuống thì được Cục trưởng Hác của Cục Y tế mời đến tham quan vài bệnh viện của Giang Thành chúng ta.
Đây là nhiệm vụ mà phía trên giao cho.


“Nhưng khi đến bệnh viện Nhân Dân tham quan, cậu Jesse đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi kiểm tr.a thì huyết áp, mạch đập của cậu ta đều bất ổn, tứ chi xơ cứng, hơn nữa, hô hấp và ý thức càng lúc càng yếu, gần như sắp rơi vào trạng thái ch.ết lâm sàng.


Chúng tôi chưa từng gặp qua những triệu chứng này, bây giờ bác sĩ trên khắp Giang Thành đều bó tay, cứ để bệnh phát triển như vậy thì e rằng cậu Jesse sẽ không qua khỏi ở đây mất”.
“Cậu ta là Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế, nghe nói cũng có liên quan đến Tổ chức Y tế Thế giới.


Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, chúng tôi chịu trách nhiệm là chuyện nhỏ, danh dự của giới y học Giang Thành, danh dự của Hoa Quốc… e rằng sẽ mất hết!”.
Ông Tề thở dài liên tục, vẻ mặt đầy đau khổ.
Đến trình độ của ông ta, từ lâu đã không còn quan tâm đến danh lợi cá nhân.


Có lẽ y thuật của ông ta không bằng Tần Bách Tùng và Lạc Bắc Minh, nhưng tấm lòng vì nước vì dân của ông ta chắc chắn không thua kém gì bọn họ.
Lâm Chính không nói, sờ cằm suy nghĩ.
Hôn mê? Tứ chi xơ cứng? ch.ết lâm sàng? Triệu chứng kỳ lạ thật…


“Tề! Người ông tìm đã đến chưa? Không đủ thời gian nữa rồi!”.
Lúc này, một người đàn ông tóc vàng mũi nhọn đi tới, dùng tiếng Hoa không lưu loát nói.
“Đã tìm tới rồi, cậu Smith”.
“Ở đâu? Thần y mà ông nhắc tới!”, người đàn ông nhìn quanh.


available on google playdownload on app store


“Cậu Lâm đây chính là thần y mà tôi nói với cậu”, ông Tề nói.
“Cậu ta?”.
Smith ngây người, sau đó càng tức giận thêm.
“Trời ạ, Tề! Đây là lúc nào rồi mà ông còn đùa với tôi? Người này còn nhỏ tuổi hơn em trai tôi nữa!”.
“Cậu Smith, tôi không đùa với cậu!”.


Ông Tề không thèm quan tâm đến gã, kéo Lâm Chính vào thẳng phòng cấp cứu.
“Ông Tề, đây là người mà ông tìm tới sao?”.
Viện trưởng Hồ Dũng của bệnh viện thành phố ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy, viện trưởng!”.
“Nhưng mà…”.


“Viện trưởng, Tề Trọng Quốc tôi sẵn sàng dùng y đức của mình bảo đảm! Bác sĩ Lâm Chính nhất định có thể chữa khỏi cho cậu Jesse!”, không đợi Hồ Dũng nói xong, ông Tề đã lớn giọng nói.
Mọi người xung quanh đều nín thở, thoáng chốc im bặt.


Ai cũng biết ông Tề xem y đức của mình còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Anh còn chưa nói gì đã được ông Tề bảo đảm rồi?
Lỡ như không chữa khỏi thì chẳng phải sẽ toi đời sao?


“Ông Tề, tôi không có ý nghi ngờ ông, nhưng hiện bác sĩ Anna đang tiến hành chữa trị cho cậu Jesse, dường như đã có kết quả không tệ.
Hay là… ông bảo bác sĩ Lâm quay về trước đi…”.
Hồ Dũng do dự nói.
Hiển nhiên, ông ta không thể tin vào Lâm Chính.


Ông Tề tức giận đến mức trợn mắt, thở phù phù bay cả râu.
“Viện trưởng Hồ, ông có ý gì? Là ông nói tôi tìm người đến, tôi tìm được người rồi ông lại bảo cậu ấy về? Ông xem thường lão già này sao?”.
“Ông Tề đừng giận, tôi không có ý đó”.


Viện trưởng Hồ vội vàng giải thích.
Bỗng nhiên!
Tách!
Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, sau đó cửa được mở ra.


Một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp mặc áo blouse, khoác áo vô khuẩn đột ngột kéo cửa lớn ra, nôn nóng gào lên: “Máu! Mau lên! Mau chuẩn bị máu! Anh Jesse mất rất nhiều máu, cần phải truyền máu ngay lập tức!”.
Mọi người kinh hãi.


“Bác sĩ Anna, bác sĩ Jesse xuất hiện suy hô hấp, một phần công năng của đại não cũng đã dừng hoạt động! Bác sĩ Anna, phải làm sao đây?”.
Lúc này, bác sĩ phụ tá ở bên trong gào lên gần như chói tai.
Anna hoảng hốt biến sắc.
Các bác sĩ bên ngoài phòng cấp cứu cũng hoảng hốt.


Lâm Chính sa sầm mặt, đẩy Anna ở trước mặt sang một bên, bước nhanh vào trong.
“Ông Tề, chuẩn bị kim châm cứu!”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ông Tề vui mừng, vội vàng chạy xuống.
“Anh là ai?”.
Anna ngẩn ra, sau đó nổi giận: “Anh mau ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến ca phẫu thuật!”.


Lâm Chính không nói gì, liếc nhìn người ở trên bàn phẫu thuật, liếc thấy máu tươi không ngừng tràn ra từ vết thương mổ.
Anh lập tức đưa tay ấn vào vị trí ba tấc dưới cổ anh ta, hơi dùng sức.


Trong nháy mắt, bệnh nhân đang co giật nhẹ bỗng ngừng co giật, máu tươi chảy ồ ạt giống như được khóa van, dừng phun ra.
“Cái gì?”, Anna hết sức kinh ngạc.






Truyện liên quan