Chương 52: 52: Không Phải Độc Mà Là Thuốc
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 52: Không phải độc, mà là thuốc.
P/s: đừng đọc lúc ăn cơm
Con người lúc ở trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ đến nỗi không thể phát ra âm thanh, trường hợp cụ thể có thể tham khảo Hoa Nhất Đường...!hắn ngã ngồi trên mặt đất, mắt trợn miệng há to, chỉ thấy hít vào, không thấy thở ra, ước chừng không khác gì với mấy con cá chép mắc cạn.
Lâm Tùy An ban đầu cũng bị dọa sợ, chân tóc dựng thẳng, trái tim đập thình thịch, phản ứng đầu tiên là cầm Thiên Tịnh lên...!xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay giúp cô bình tĩnh vài phần.
Cô cầm kịch bản trinh thám, sao có thể có ma được chứ?!
"Thế giới đều là vật chất, không có vật chất sẽ không có ý thức, vật chất tạo ra ý thức, vật chất quyết định ý thức!" Lâm Tùy An cố đọc thuộc lòng một tràng, lạnh lẽo cười nói: "Chắc ta tin ngươi!"
Lời còn chưa dứt, người đã đạp gió bay lên, lưỡi đao Thiên Tịnh phá vỏ, giống như mở ra mắt quỷ làm cả trời đất trở nên sáng ngời, mấy ngọn lửa quỷ kia yếu ớt kia không chịu nổi một kích bị lưỡi đao đánh vỡ vụn, Lâm Tùy An thân khoác áo đen, chớp mắt đã bổ tới, đao quang như sấm chớp lóe lên đánh về phía bóng đen kia, ai ngờ đúng lúc này, bóng đen đột nhiên xoay người, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, Lâm Tùy An kinh hãi, tay trái đánh vào cánh tay phải, rút mạnh đao lại, lực quán tính cực lớn túm lấy thân thể cô xoay người rơi xuống đất, loạng choạng lùi về sau mấy bước mới có thể ổn định thân thể.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần thì đã nghe một loạt tiếng bước chân đang đến gần, ống tay áo có mùi hoa quả thảo mộc lướt qua, Hoa Nhất Đường giơ quạt ra chắn trước mặt Lâm Tùy An, tư thế cực kỳ uy vũ, đáng tiếc hai mắt nhắm nghiền và giọng nói thì run rẩy:
"Mau mau mau mau chạy đi, ta, ta, ta ngăn phía sau!"
Lâm Tùy An: "..."
Cô chọt chọt vào bả vai Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường: "Không không không cần quan tâm ta, ta ta mệnh phạm thiên sát, cho dù Diêm La dưới địa ngục thấy ta cũng phải đi đường vòng!"
"Ngươi mở mắt ra xem trước đã." Lâm Tùy An bất lực: "Nhìn cho rõ, đó không phải là ma, là con người."
"Hả?" Ánh mắt Hoa Nhất Đường khẽ hé ra: "Ấy ấy ấy!!"
Người trước mắt này quả thực không phải ma, mà là một nam nhân, nhưng khí chất và dáng vẻ còn giống ma hơn cả ma.
Lần đầu tiên nhìn thấy, thì chỉ có thể dùng một chữ "gầy" đề hình dung, nhìn lần hai thì thêm một chữ "trắng"...!làn da của hắn tái nhợt, cần cổ thon dài, đồng tử đen kịt, mỏng manh như con hạc giấy màu trắng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió vậy.
Nam nhân buộc khăn trùm đầu và khăn che mặt màu đen, hoàn mỹ hòa vào màu sắc của bóng đêm xung quanh, cho nên lúc đầu hoàn toàn không nhìn thấy đầu hắn, đôi lông mày dưới làn da tái nhợt của hắn càng trở nên nổi bật, tựa như dùng một thứ mực thượng hạng để vẽ lên, lông mày cau chặt, khăn che mặt hơi phập phồng, nói ra một chữ: "Cút!"
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đều không nhúc nhích, ánh mắt của hai người đều bị đồ vật trong tay nam tử hấp dẫn, hắn đeo một đôi găng tay vải trắng, trong tay cầm một thanh đao nhỏ có tạo hình kỳ dị, giống như đao lại giống như thìa, trên lưỡi đao dính vết máu, "tí tách tí tách tí tách" từng giọt nước nước chảy xuống đất...!trên mặt đất có một cái hố lớn, trong hố là một người mập mạp, một vết thương đáng sợ từ ngực nứt đến bụng, lộ ra nội tạng nhầy nhụa rực rỡ.
"Ọe!" Hoa Nhất Đường quay đầu bắt đầu nôn mật xanh mật vàng.
Lâm Tùy An cắn răng nín thở, cầm đao chắn trước người Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ chẳng lẽ cô và Hoa Nhất Đường thật sự xui xẻo như thế, lại gặp phải tên cuồng giết người bầm thây ở bãi tha ma?!
Nam nhân kia hình như cũng không có ý định đối chiến với Lâm Tùy An, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người một cái, nói: "Nôn xa một chút."
Nói xong thì nhảy ngay xuống hố, ngồi xổm xuống dùng con dao nhỏ trong tay rạch chiếc bụng của người mập trong hố, đêm đen gió lộng, lửa quỷ màu huỳnh quang, tiếng lưỡi đao cắt vào gân thịt rõ ràng đáng sợ chui vào lỗ tai Lâm Tùy An, kèm theo với âm thanh đó là một mùi hôi thối nồng nặc.
Không đúng! Thứ hắn đang rạch ra...!Lâm Tùy An run rẩy mí mắt liếc mắt một cái, chân tóc dựng thẳng...!đó căn bản không phải là tên mập nào cả, mà là một thi thể đã phình lên...!lại còn là một người quen.
"Đó là thi thể của Lỗ Thời!" Lâm Tùy An nói.
"Gì cơ?!" Hoa Nhất Đường quay đầu lại, nhìn thoáng qua, sau đó...!tiếp tục nôn.
Lâm Tùy An cảm thấy cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thi thể rõ ràng là vừa mới được đào lên, bên cạnh hố cắm một thanh xẻng, chiếu cỏ bọc thi thể bị ném ở bên cạnh, bên kia trải một tấm vải trắng dài ba thước, trên vải trắng đặt bốn bình sứ trắng, rất giống bình tro cốt miệng rộng, bên ngoài đặt một rương gỗ sơn đen, trong rương hình như có rất nhiều thứ, chỉ là đêm đen quá tối nên không thể nhìn rõ được.
Người đàn ông giơ ngọn nến trắng lên, mượn ánh nến đưa tay vào lồng ngực của cơ thể kéo nội tạng ra, trước tiên móc ra một khối thịt nhão, nhìn tạo hình ước chừng là trái tim, cắt ra nhìn lại, lại lấy ra hai lá phổi, lật qua lật lại nhìn, nhét vào bình sứ thứ hai, moi dạ dày ra, đổ dịch dạ dày vào bình sứ thứ ba, moi ra một đống ruột, cẩn thận vuốt thẳng, cắt một đoạn bỏ vào bình sứ thứ tư.
Lâm Tùy An bại trận: "Ọe!"
Hoa Nhất Đường: "Ọe ọe ọe!"
"Nôn ra xa một chút!" Người đàn ông hét lên.
Lâm Tùy An nôn đến đầu váng mắt hoa, Hoa Nhất Đường cũng không khá hơn bao nhiêu, hai người dĩu đỡ lẫn nhau, cho đến khi nôn hết nước chua trong dạ dày thì mới yên tĩnh lại.
"Các ngươi đến bãi tha ma làm gì?" Người đàn ông hỏi.
Hoa Nhất Đường lấy ra hai cái khăn lụa, một cái đưa cho Lâm Tùy An, một cái bịt miệng mũi mình: "Những lời này chúng ta hỏi ngươi mới phải? Hơn nửa đêm chạy tới bãi tha ma cắt vụn thi thể, ngươi muốn làm gì?!"
Người đàn ông liếc Hoa Nhất Đường một cái: "Thi thể tốt thế này, vụn chỗ nào hả?"
"Vừa rồi ngươi rõ ràng..." Hoa Nhất Đường nói nửa câu, đợi đến khi thấy rõ thi thể nam nhân xử lý xong, chợt như mất đi âm thanh.
Vết dao trên thi thể đã bị khâu lại, mũi kim ngay ngắn tỉ mỉ, nhìn ra được là làm bằng tay, lúc này nam nhân đang dùng một miếng vải trắng tỉ mỉ lau sạch mặt ngoài thi thể, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí có thể gọi là vuốt ve.
Hoa Nhất Đường điên cuồng túm tay áo Lâm Tùy An: "Hắn, hắn hắn đang làm gì vậy?!"
Khăn tay của Hoa Nhất Đường có mùi trái cây thanh đạm, có tác dụng định thần thanh tỉnh, Lâm Tùy An hít hai hơi ổn định tâm thần đối chiếu đặc điểm hình thể của nam tử và ký ức ban ngày vài lần, kết luận, hắn chính là quái nhân đứng dưới tàng cây liễu màn thầu sáng nay mà cô nhìn thấy trước nhà Lỗ Thời: "Ta từng thấy ngươi rồi, hôm nay ngươi đã tới nhà Lỗ Thời."
Nam nhân vẫn không trả lời, chuyên tâm lau sạch thi thể xong, lấy vải trắng từ trong rương gỗ ra đắp lên người Lỗ Thời, lại đắp chiếu cỏ lên vải trắng, bò ra khỏi mộ, chậm rãi xúc đất chôn xác lại, dùng thời gian một nén nhang mới đắp xong, nhìn về phía Lâm Tùy An nói: "Ta cũng từng gặp ngươi, bị Lỗ Cửu lừa một lá vàng."
Lâm Tùy An: "......"
Người này có thể nói chuyện bình thường được không đây?!
"Hắn, hắn hắn hắn hắn lại đang làm gì thế?" Hoa Nhất Đường căng thẳng đến nổi da kéo đứt ống tay áo Lâm Tùy An.
Nhưng thấy nam nhân lần lượt bỏ bốn cái bình sứ trắng vào hòm gỗ, lấy trong ngực ra một tờ giấy vàng và găng tay rồi đốt cùng nhau, sau đó rắc lên mộ phần, chắp tay bái lạy.
Lâm Tùy An bình tĩnh: "Hắn là một ngỗ tác."
Hoa Nhất Đường ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không phải là đồ tể sao?"
"Ta không phải là ngỗ tác." Nam nhân tháo khăn che mặt xuống, để lộ gương mặt gầy sọp tái nhợt, nói: "Ta là Phương Khắc, là đại phu."
(thú dị rồi đây)
*
Phương Khắc thế mà lại là một đại phu.
Lâm Tùy An đứng ở phố Nam Thập, phường Trung Nhạc, nhìn tấm biển đen kịt của y quán Phương thị, cảm thấy mình còn quá trẻ, kiến thức quá ít.
Thành Hà Nhạc không thể so sánh với thành Dương Đô, nơi đây vẫn chấp hành chế độ giới nghiêm, vào ban đêm sau khi cửa thành đóng lại, dân chúng bình thường không được ra vào, nhưng Phương Khắc rõ ràng không phải là "người bình thường", lúc vào thành chẳng những không bị hạn chế, mà binh lính thủ thành còn tươi cười nghênh đón hắn, thậm chí thái độ của họ đối với hai người Lâm, Hoa đi theo cũng rất tốt.
Trọng điểm là, Phương Khắc không hề nhét một đồng tiền nào cho lính giữ thành, hoàn toàn là quét mặt đi vào thành.
"Chẳng lẽ người này có bối cảnh gì ghê gớm lắm?" Thần sắc Hoa Nhất Đường trở nên cảnh giác, thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận có bẫy."
Lâm Tùy An cũng cho là đúng, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phương Khắc, nhưng thấy hắn mở khóa đẩy cửa ra, sau đó quay đầu lại, gương mặt nổi bật trong bóng đêm giống như một cái mặt nạ tái nhợt: "Ta chỉ hay giúp mấy tên lính canh thành kia khám bệnh mà thôi, nếu luận bối cảnh, ta còn xa mới bằng Hoa gia Tứ Lang."
Hoa Nhất Đường híp mắt: "Ngươi biết ta?"
Con ngươi đen nhánh của Phương Khắc không có chút tia sáng nào: "Đưa mắt nhìn cả nước Đường này, người ăn mặc lòe loẹt lộng lẫy, hoa lệ rực rỡ như vậy thì còn có thể là ai nữa?"
"..."
"Nếu muốn biết nguyên nhân cái ch.ết của Lỗ Thời." Phương Khắc xoay người vào cửa: "Thì vào trong đi."
Tay Hoa Nhất Đường nắm chặt chuôi quạt đến nổi gân xanh: "Hắn dám cười nhạo cách ăn mặc của ta? Bản thân hắn mặc đồ đen như quạ thế kia mà dám cười nhạo ta?!"
Lâm Tùy An vỗ vỗ bả vai hắn: "Hoa gia Tứ Lang rộng lượng, cần gì chấp với hắn."
"..."
Bố cục tổng thể của y quán bình thường đều giống nhau, đại thể là chia hai phần tiền đường và hậu trạch, hỏi ra thì biết tiền đường là chỗ bắt thuốc chữa bệnh, hậu trạch là chỗ ở thường ngày, y quán Phương thị cũng là như thế, chỉ là phong cách trang trí có hơi mới lạ: quầy, tủ thuốc, án gỗ đều là màu đen, bình phong và màn che đều là màu trắng, nếu bày thêm bài vị, lư hương, lại thắp ba nén hương, rắc hai tờ tiền giấy vàng, thì rõ ràng chính là một linh đường hàng thật giá thật.
Hoa Nhất Đường dùng quạt che mũi, cực kỳ ghét bỏ: "Nơi quỷ quái này cũng có người đến khám bệnh mới gặp ma á!"
Lâm Tùy An nhìn lướt qua vài lần, ngăn kéo tủ thuốc đã trống rỗng, đang đáng thương há to miệng chờ cho ăn, bàn tính và sổ sách trên quầy bị phủ một lớp bụi thật dày, bút lông khô đến mức xù lên, góc trên bên phải bình phong kết đầy mạng nhện, mạng nhện rách nát, ngay cả thi thể một con sâu cũng không tìm được, hẳn là ngay cả nhện cũng chịu không nổi sự tiêu điều của nơi này nên cuốn gói bỏ chạy rồi.
Phương Khắc cầm ngọn đuốc đi vòng qua bình phong vào hậu trạch, mái hiên màu đen ở phía sau hắn kéo ra một cái bóng thật dài, nhìn giống như quỷ dạ hành, Hoa Nhất Đường lại túm lấy tay áo Lâm Tùy An, đến thở cũng không dám thở mạnh, Lâm Tùy An im lặng đi theo sau Phương Khắc xuyên qua trạch viện, vòng đến sau sương phòng chính, chui vào một cánh cửa nhỏ thấp bé, bước vào trong một gian sảnh phụ.
Vừa mới vào cửa, lập tức ngửi thấy một mùi hăng mũi, Hoa Nhất Đường vội vàng lấy khăn lụa thơm ngào ngạt phủ lên mũi hai người, còn kéo Lâm Tùy An sang bên cạnh.
Gian phòng này rất thấp, giống như là tạm thời dựng lên, với chiều cao của Hoa Nhất Đường thì đỉnh đầu gần như muốn đụng vào xà nhà, không có cửa sổ, chỉ đào một hàng lỗ thông hơi ở trên cao, trong phòng cực kỳ lạnh lẽo âm u.
Lâm Tùy An chợt nghĩ đến liễm thi đường.
Chỉ là nơi này cũng không có thi thể, chỉ có một cái án gỗ lớn dày hơn ba tấc, bên cạnh bày một dãy giá gỗ và một cái rương gỗ sơn đen, trên giá gỗ bày một phần ba bình sứ lớn nhỏ màu sắc khác nhau, đều lấy sáp niêm phong, một phần ba ở giữa bày ra những công cụ kỳ quái, giống như búa rìu móc xoa, dưới cùng một phần ba là một loại bình sứ trắng, ước chừng ba bốn cái, giống như bình dùng trong đêm nay.
Phương Khắc đốt sáp trắng đặt ở trên bàn, tháo hộp gỗ trên vai, lấy bốn bình sứ trắng ra, xếp gọn gàng trên kệ, còn viết thêm ghi chú: "Lỗ Thời một", "Lỗ Thời hai", "Lỗ Thời ba", "Lỗ Thời bốn".
"Chẳng lẽ trong mấy cái bình kia đều là..." Hoa Nhất Đường nói không nổi nữa, nhìn biểu cảm giống như lại muốn nôn.
Lâm Tùy An lại cực kỳ bình tĩnh, cô cố gắng phân biệt mùi hương tràn ngập trong không khí, lần đầu kích thích giống như trứng thối, đắng như canh thuốc, sau đó thì hơi thoang thoảng mùi rượu, là mùi mà Lâm Tùy An chưa bao giờ ngửi, nhưng lại khiến cho cô liên tưởng đến Formarin và mẫu vật trong phòng thí nghiệm.
Ôi, ôi! Thú vị ghê.
Lâm Tùy An nghĩ, chẳng lẽ hào quang nhân vật chính của Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng đại phát thần uy, gặp được một nhân tài kỹ thuật thích xen vào việc của người khác và còn có thể khám nghiệm tử thi?
"Nguyên nhân cái ch.ết trực tiếp của Lỗ Thời rất rõ ràng." Phương Khắc lấy giấy trắng từ trong hòm gỗ ra, vừa viết vừa nói: "Co giật, nôn mửa làm tắc nghẽn cổ họng, hít thở không thông mà ch.ết.
Điểm này, Kỷ Cao Dương nói không sai, cũng không giấu diếm gì."
Hoa Nhất Đường híp mắt: "Nghe ngữ khí của ngươi, chẳng lẽ cho rằng Kỷ đại phu giấu diếm điều gì?"
Phương Khắc vẫn viết không ngừng: "Hắn che giấu nguyên nhân dẫn đến co giật."
Lâm Tùy An: "Không phải do bệnh ho lâu năm gây ra sao?"
Phương Khắc dừng bút, thổi mực trên giấy, đôi đồng tử hiện lên một tia u ám: "Là trúng độc."
Một chốc tĩnh mịch.
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, họ nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của chính mình trong mắt đối phương, gần như đồng thanh hỏi: "Độc gì?!"
Phương Khắc khẽ nhíu mày: "Ta không biết."
"..."
Người anh em, anh bị gì thế?! Nội tâm Lâm Tùy An dường như muốn phát điên, anh đốt đèn phí sáp mất cả nửa đêm, kết quả lại nói không kiểm tr.a ra là độc gì? Đùa hả?!
Phản ứng của Hoa Nhất Đường còn rõ ràng hơn Lâm Tùy An nhiều, hắn trợn trắng bĩu môi "xí..." một tiếng, biểu đạt sự khinh bỉ đến cực điểm.
Phương Khắc lại như không nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, tiếp tục nói: "Lúc phát độc, tim đập nhanh hơn, khó thở, rất giống với bệnh ho lâu năm, cuối cùng dẫn đến động kinh."
"Ngay cả là độc gì cũng không tr.a ra, sao có thể xác định là trúng độc?" Hoa Nhất Đường nói: "Chẳng lẽ là ngươi nói bừa?"
Phương Khắc liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, lần lượt chuyển bốn cái bình sứ trắng đến trên mộc án: "Đây là trái tim lỗ thời, lá phổi, dịch dạ dày và đại tràng, đều có thể chứng minh luận đoán của ta, cần ta giải thích giống như vậy cho ngươi nghe sao?"
Hoa Nhất Đường: "Ọe...!không cần! ọe!"
Lâm Tùy An: "Xin hãy nói rõ ràng."
Hoa Nhất Đường suýt nữa thì té xỉu.
Tròng mắt đen nhanh của Phương Khắc chuyển đến trên mặt Lâm Tùy An, dừng một chút lại nói: "Cơ tim bị tổn thương, xanh đen hoại tử, chứng tỏ lúc Lỗ Thời ch.ết có triệu chứng tim đập kịch liệt, lá phổi có đốm đen, là do bệnh phổi nhiều năm và hút thuốc lá gây ra, cũng không phải là nguyên nhân trực tiếp cái ch.ết, dịch dạ dày có mùi hăng, ruột xanh đen sưng lên, thành ruột chảy máu, ngân châm cũng có màu xanh đen, chứng tỏ độc này qua dạ dày vào ruột, căn cứ vào thời gian tiêu hóa của cơ thể mà tính thì lúc phát độc Lỗ Thời đã uống thuốc độc trước đó mấy canh giờ."
Lâm Tùy An: "Ý ngươi là Lỗ Thời uống thuốc độc mấy canh giờ nhưng không phát hiện, cho đến khi phát độc?"
Phương Khắc gật đầu.
Lâm Tùy An nhíu mày: "Nói cách khác, hoặc là Lỗ Thời tự mình uống độc tự sát..."
"Hoặc là Lỗ Thời không biết mình bị hạ độc." Hoa Nhất Đường liều mạng phe phẩy quạt nhỏ, dốc hết sức muốn làm tản cái mùi kỳ lạ trong không khí, thế nhưng hiệu quả cũng không đáng là bao.
Phương Khắc lắc đầu: "Nếu muốn tự sát, thì treo cổ nhảy sông không phải dễ dàng hơn uống thuốc độc sao? Huống chi thứ độc này rất hiếm có, ta thân là y giả còn không biết nó là gì, Lỗ Thời cả đời nghèo khó, tuổi già sức khỏe suy yếu, chỉ dựa vào lão thì tìm đâu ra? Nhưng nếu nói không hề phát hiện thì cũng không hợp lý, sau khi dùng độc này, mặc dù không lập tức phát tác kịch liệt thì hẳn cũng có những phản ứng rất nhỏ, ví dụ như da sưng đỏ, tim đập nhanh, tứ chi không có sức lực, miệng lưỡi khô khan, tuyệt đối không thể có chuyện là mấy canh giờ liền vẫn không phát hiện..."Nói đến đây, Phương Khắc không khỏi khựng lại một chút: "Trừ khi..."
"Trừ khi lão thường xuyên xuất hiện những triệu chứng này, nên mới không chú ý." Lâm Tùy An nói.
ngôn tình hoàn
"Như vậy thì chính là khả năng thứ ba." Đồng tử Hoa Nhất Đường sáng rực: "Lỗ Thời từng dùng loại độc này trong thời gian dài.
Phương Khắc yên lặng một lúc lâu: "Thứ hắn uống không phải là độc, mà là thuốc."
14.8.2022
Tiểu kịch trường:
Cùng thời gian đó ở biệt viện Hoa thị
Y Tháp: "Trư nhân đi, đi giết người rồi?"(đoạn này cho phép em dịch là ảnh nói: chủ nhân đi đâu rồi)
Cận Nhược: "Đúng đúng đúng, Lâm Tùy An rất lợi hại, nàng nhìn không vừa mắt ai là giết hết khỏi nói."
"Trư Nhân và Tứ Lang, ngốc ngốc?"(chắc ảnh hơi hai người đó đi đâu mần gì)
"Hai người bọn họ lanh như khỉ ấy, sao ngươi có thể nói họ ngốc chứ?"
"Bọn họ, cái gì đó?"(thôi em dịch hem nổi)
"Cứu mạng, Lâm Tùy An, họ Hoa kia, các ngươi rốt cuộc đi làm gì thế, ta sắp bị tên nhóc này ép điên rồi."
PS:
Phương Khắc: Ai nói ta là một xác ch.ết, đứng ra bước hai bước.