Chương 1: Áo trắng…
Áo trắng..
- Quẩy lên anh em ơi
- Lên nóc nhà nào
Ông MC hôm nay khá là có duyên, rất biết moi móc cảm xúc của khách. Hoặc cũng có thể là không khí ngày cuối tuần khiến người ta buông thả, dễ bộc lộ cảm xúc hơn. Chỉ có nó với đám đệ vẫn ngồi đây đảo mắt hướn nhìn tất cả, cảnh giác. Với nó, cái chốn thiên đường này(hoặc cũng có thể là địa ngục), không phải là nơi giải trí, cũng chẳng phải đam mê. Nó là công việc.
- Ôi giời ơi, anh ơi. Nai tơ kìa.
- Đâu đâu? – tiếng mấy thằng khác ồ lên.
- Kinh vãi, đồng phục cơ đấy. Đ..m chúng mày ơi, trường điểm - Một thằng hào hứng.
- Bổ tổ sư, cái loại lớp 9 cô giáo lấy chồng học chưa hết cấp 2 như mày mà cũng biết trường điểm cơ à?
- Mày thì hơn gì tao, hồi xưa tao chăn được con rau trong đấy. Trường này tởm đấy không chạy được đâu. Em này diễn thô quá, đóng giả nữ sinh thì phải chọn trường nào thấp thấp tí. Cái trường ấy toàn bọn đầu to, tóc cận. Lấy đâu ra hotgirl thế này.
- Vãi chưa, gọi cả chai Chivas luôn. Ra đong đưa tí đi anh em ơi. Hàng rồi, hàng rồi. Ra nhanh ko mấy con PR lại tới gây sự thì mất vui.
- Ngồi đấy, đang làm việc, đùng có dọa khách, kệ mẹ nó - Nó gằn tiếng sau khi hít một hơi thuốc dài.
- Uầy chúng mày ơi, anh Kiên hôm nay tử tế này.
- Hay là đến tháng.
- Đại ca, đại ca hôm nay khó ở ạ, sao lại khó chịu thế.
Nó trầm ngâm không trả lời, bar của nó từ xưa đến nay tiếp đủ loại thành phần. Cave, đĩ điếm, đâm chém, nghiện ngập, công chức, giáo viên, sinh viên và dĩ nhiên học sinh cũng không hiếm. Các em học sinh hàng ngày thơ ngây trong màu áo trắng, hồn nhiên phù má phùng mỏ pose hình lên facebook, nhí nhảnh thơ ngây trong lớp học như thế nào. Nó không biết, nhưng đến đây. Khó có thể phân biệt các em với một dancer thực thụ. Áo ngắn, quần đùi, váy hai dây,quẩy, uốn éo và lắc. Cũng khó có thể phân biệt các em với gái PR, cũng rượu, cũng phề phà điếu man trắng như ai (dù có thể sau đó lại khục khặc vài tiếng ho làm duyên) nhẹ hơn thì cũng shisa, cốc-tai. Cũng zô, cũng chúc tụng, cũng ôm ấp, hôn hít, sờ soạng. Lẽ dĩ nhiên, làm gì có ai tới đây để uống cô-ca và ngồi nghe nhạc. Đó là cái mác sành điệu và đôi khi con người ta gán lên người quá sớm. Nhưng cô bé này thì khác, kinh nghiệm hai mươi năm nhìn đời từ đôi mắt cận này khiến nó cảm thấy. Có một chút ánh sáng nhẹ nơi quầy bar chỗ cô bé ngồi. Đôi mắt to, mái tóc dài nửa buông nửa buộc, nó cố nheo mắt nhìn về phía ấy, gương mặt cũng được, có nét thùy mị, hoặc đã phải rất mất công ngồi trang điểm để tạo ra một vẻ thơ ngây, ko mùi sương gió.
- Cho phép anh mời em một ly nhé? – một thằng ku tóc vàng chóe lại gần tay nâng ly rượu vàng sóng sánh tựa mật ong, nở một nụ cười quyến rũ theo phong cách sở khanh.
- Một ly đây không uống đâu, nếu là đàn ông có bản lĩnh ngồi đây uống hết cả chai xem nào? - Con bé hếch cái mũi cao lên thách thức.
- À được, em ơi, lấy anh chai Chivas 18 anh kí gửi lần trước. Thẻ đây - Thằng ku rút ví ném ra cái thẻ rượu lên bàn bar. Rồi lại quay sang cười với con bé- Được, để xem bé có bản lĩnh gì nào.
Nó lắc đầu thất vọng, hóa ra cũng chả sáng sủa gì cho lắm, nó đã tự huyễn hoặc mình bởi lẽ cái chỗ con bé ngồi là quầy bar, đèn có sáng hơn một chút cho nhân viên đếm tiền và pha rượu dễ hơn. Tuy nhiên nó cũng phải công nhận, con bé hóa trang khéo, hoặc cũng có thể nó là học sinh thật. Thêm việc nữa là nó rất khôn, lấy cả một chai rượu và dĩ nhiên sẽ có thẻ gửi rượu lại, điều đó khiến nó ngang nhiên thành khách VIP và việc nó có đong đưa ai ở đây, là quyền của khách, không một con PR nào ở đây dám tỏ thái độ. Dù chai rượu kia, chút nữa chắc nó không phải bỏ ra một xu. Nó ngoảnh mặt đi chán chẳng buồn để ý đến cái hiện tượng có hơi chút lạ lạ này nữa, sau lưng vọng lại tiếng zô, zô liên tục, giọng non choẹt. Mấy thằng đệ tiếc rẻ
- Phí của chưa, có thằng hốt mất hàng rồi.
- Phí cái bí, mẹ mày nữa, hàng này cỡ mày có tiền bao đủ không? Nhẹ thì đêm nay cũng mất cả tháng lương con ạ.
- Trời đâu thương kẻ nghèo hèn, đau xót làm sao. Nào em tự phạt mình một ly. Anh em, uống. Hai ba... zô... Hai ba... zô... hai ba uống...
Nó lại quay trở lại với đám đệ. Vị rượu ngọt ngọt cay cay, trôi qua cổ họng. Và tự cười về cái sự lơ đãng khi nãy của mình.
- Quẩy đi em ơi, lên đi em.lên nóc nhà nào
Tiếng thằng MC làm cả quán bar giật mình chú ý. Cả đám trố mắt ra nhìn. Con bé áo trắng đang lắc như điên bên cạnh thằng tóc vàng. Bàn tay thằng kia uốn éo, nhưng dù mắt kém đến mấy nó cũng nhận ra là thằng khốn ấy đang lợi dụng để cởi cái áo sơ mi kia ra. Đám đông ở dưới hò reo phấn khích. Mẹ chúng nó chứ, có vài đứa ngấm cỏ mẹ nó rồi. Hai ba con khác lên tụt mẹ nó áo hai dây ra, thực ra thì chúng nó có tụt áo ra hay không thì cũng thế, chẳng bớt được bao nhiêu là vải. Nhưng tất cả phấn khích lắm. Nhạc đang chùng bỗng bốc lên hẳn. Tất cả đã bỏ bàn đứng dậy, vài đứa còn ngáo ngơ không hiểu chuyện gì cũng nhảy cồ cồ lên như phải thuốc cố xem chuyện gì đang xảy ra trên sàn. Nó tự dưng thấy ngứa mắt, có một cái gì đó đ’ ổn ở đây chút nào. Nó đang... đ’ biết ra làm sao nữa. Nó gào lên trong át tiếng nhạc đang đập rung cả áo sơ mi
- Lôi con bé ấy xuống, lôi nó xuống
- Cái gì cơ, đang vui mà anh - Mấy thằng đệ cực kì phấn khích vừa lắc vừa trả lời nó.
Nó rút bộ đàm ra, gầm lên như thú dữ
- An ninh đâu, an ninh đâu. Lôi con bé áo trắng trên bar xuống.
- An ninh nghe rõ - Tiếng đáp trả lạnh lung trong tai nghe.
Một hai con dancer lên sàn bắt đầu uốn éo, thực ra lúc nào nhạc phải xuống rồi, gần 12h đêm. Phải mất 30 phút nhạc mới xuống dần để khách không bị chững. Nhưng đây là cách chúng nó gây sự chú ý để hướng khán giả về phía trung tâm khi mà trong góc tối nào đó một hai thằng an ninh đang dần ch.ết một đứa ăn trộm điện thoại hoặc quỵt tiền. Tiếng nhạc bay cả quần áo này (theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng) khiến cho khổ chủ, dù có gào thét đau đớn thế nào cũng sẽ bị xử lí đẹp ngay ở trong quán bar trước khi được dẫn lên buồng kín nói chuyện.
- Nó là con nào thế này? - Chị vừa cài lại mấy chiếc khuy bung ra trên ngực con bé, vừa lấy khăn lạnh lau trán nó.
- Em đ’ biết, nhưng chậm một tí là thành hàng free cho thằng kia rồi. em ghét cái chuyện không công bằng. Chơi gái là phải trả tiền - Nó làu bàu.
- Xem chừng chưa đủ 16 tuổi.
- Đồng phục cấp 3, đêm nay mà có chuyện, bố mẹ nó mà làm loạn lên thì sập cụ nó bar mất. Chúng mày nữa, đứng đấy mà cổ vũ, Sư cụ chúng mày- Nó quay sang chửi bậy cả mấy thằng bảo vệ.
- Mai bọn mày không được lên đây nữa, bảo vệ là phụ trách ở sảnh. Sao lại kéo hết lên đây thế này?
Được bà chị quát thị uy theo, bọn bảo vệ sợ co rúm lại. Vâng vâng dạ dạ rối rít.
- Giờ tống cái của nợ này đi đâu bây giờ nữa. Mày có mò được cái điện thoại của nó không?
- Trong túi này chị. Con dở hơi này tưởng rượu tây là trà sữa chắc. Trong túi còn vài trăm. Tịch thu cái điện thoại rồi tống cổ nó về nhà đi - Nó ném bịch cái túi về phía chị. Miệng chửi rủa cái con dở người này lên bar với chỗ tiền chẳng đủ đi vào quán hát, định chăn giai đêm nay ở đây chắc.
- Đưa máy đây.
Chị cầm lấy con IPhone từ đời cụ tổ mò mẫm vào danh bạ, phúc bảy mươi đời nhà cái con dở hơi này là nó không đặt pass. Không chắc phải đợi phụ mẫu nhà nó đêm nay gọi thì mới tha được nó về mất.
- alo, bác ạ. Bác là mẹ của... à, của bạn cháu ạ (khốn khổ, bà ấy ít ra cũng mò xem nó có cái thẻ học sinh nào trong đấy không để tìm tên chứ)... vâng vâng bác ơi, bạn ấy đi sinh nhật với lớp, bị mấy thằng con trai chuốc hơi nhiều rượu. Bác cho cháu xin địa chỉ để cháu mang bạn ấy về được không ạ... Vâng vâng, cháu cảm ơn.
- Này, cầm lấy. Mang nó về Thanh Xuân, tới Bách Hóa Thanh Xuân thì gọi bố mẹ nó ra đón. Bà ấy đòi tới tận nơi đón cơ. Mấy thằng kia, à nhầm. Thằng Nam mày nghỉ sớm lấy xe máy đưa nó về.
- Thôi, cái bị thịt này thì ngồi sau xe làm sao được. Chị nghỉ sớm đi, em với chị đưa nó về.
Nó hất hàm nói với chị bằng vẻ mặt tự nhiên nhất có thể, bà ấy nhìn nó ngớ người ra một lúc rồi chặc lưỡi
- Mày lắm lúc cũng khó hiểu lắm cơ Kiên ạ, đợi tao đi thay cái quần áo nào nó tử tế tí đã.
Nó xốc con bé kia lên tay, bế xuống tầng một. Nặng mùi rượu, nhưng phảng phất chút mùi thơm của con gái. Không phải nước hoa, mùi dầu gội đầu thì phải.Rât quen. Nhưng nó không nặn óc ra để nhớ được là mùi gì. Mẹ, lại nghĩ lung tung rồi, nếu không phải vì hai tay đang bận nâng cái của nợ này, nó sẽ tự cốc đầu mình một cái vì cái suy nghĩ không đâu đấy. Nói cho cùng, cũng chỉ là một con ranh tập tành ăn chơi đua đòi đú đởn nhưng trong ví đ’ có nổi lấy một đồng.
- Mày đang nghĩ gì thế? - chị nhìn nó chằm chằm.
- Ơ, nghĩ gì, em buồn ngủ quá.
Nó ngáp một cái rõ to nhưng quá dễ để nhận thấy là một cái ngáp giả tạo và vô duyên không thể đỡ được. Con bé vẫn dựa vai nó ngủ ngon lành, đã mấy lần nó cố hất cái đầu nó ra, nhưng rồi được một lúc nó lại đổ oặt vào vai nó. Mà sao nó không đổ sang phía chị chứ, hy vọng là vì nó thuận bên phải, logic thì là thế nhưng nó cứ ngại ngại khi nghĩ về chuyện này. Mùi tóc thoang thoảng, tự dưng tim nó đập mạnh. Đang quay lại ngắm, khuôn mặt tròn, hai má bầu bĩnh, môi hồng chứ không đỏ... thì chị nó nói một câu như tát thẳng vào mặt khiến nó bối rối chỉ biết cãi chống chế và cười trừ.
- này chị bảo - Chị nó lại cười bí hiểm
- Sao?
- Nhìn đ’ giống đâu?
- Giống cái gì? - Nó chột dạ.
- Cái mày đang nghĩ ý, bớt mơ mộng đi em ạ. Thật đấy.
- Lung tung, đến nơi rồi này. Chị dìu nó ra nhé, em đ’ bế được đâu, nặng lắm lôi cổ nó ra dựng vào chỗ nào thì dựng.
- Gớm, thích bỏ mẹ còn lắm chuyện - Chị nó nháy mắt trêu.
- Kệ chị- Nó mở cửa ra trước rồi đóng sầm lại.
Bà ấy hỳ hục loay hoay mãi mới lôi được con bé ra khỏi xe nhờ sự trợ giúp của ông tài xế taxi. Miệng bà ấy chửi ông ổng
- Sư cụ mày, bà trêu tí mà mày định bỏ mặc bà mày thật à?
Bất ngờ con Lexus đỗ đằng xa bật đèn pha rọi thẳng về phía nó rồi lao vội như thể sắp đâm vào chúng nó tới nơi, một người đàn bà vội vàng bước ra khỏi xe, nước mắt rơm rớm
- Con ơi, con làm sao thế này? Ôi giời ơi, con tôi.
- Bạn ấy đi hát với lớp, cả lớp cháu đều say hết cô ạ, Cô đừng mắng bạn ấy nhé.
- Giời ơi, đã bao giờ nó như thế này đâu, say như ch.ết thế này, có biết rượu chè là gì đâu chứ, sao các cháu chuốc rượu bạn say thế.
Nó định đá đểu một hai câu, nhưng lại thôi. Nhiều bố mẹ mải mê kiếm tiền, chẳng biết con mình là cái loại gì nữa, em nó tu hết nửa chai Chivas nhà cháu đấy cô ạ, đợi khi cô biết con mình nó uống được rượu thì nó phải nát như tương bần rồi. Bất chợt bà ấy quay lên nhìn nó, run run hỏi
- Các cháu, có làm gì em không? Có cho em uống thuốc gì không?
Chị nó ngớ người ra một chút rồi như chợt hiểu ra. Mẹ kiếp, bạn bè cùng lớp gì mà một bà mặt đầy phấn, tóc đỏ lòm mặt già hơn tới cả chục tuổi, còn một thằng một tay xăm Quan Công, một tay xăm cá chép hóa rồng, bấm chi chit khuyên tai thế này chứ. Chị chưa kịp nói gì thì nó nói cắt mẹ nó lời
- Cháu nói thật với cô, bọn cháu là nhân viên của quán hát. Bạn bè em ấy về hết rồi, em ấy ngủ lại một mình, cháu sợ có chuyện gì mới đưa em ấy về đây. Chúng cháu không phải bạn cùng lớp nó đâu.
Bà ấy vẫn nhìn hai đứa ánh mắt nghi ngờ, chị nhỏ nhẹ
- Đồ của em, chúng cháu vẫn giữ. Có gì mai cô bảo em lên đấy mà lấy.
- Thế cháu vẫn cầm điện thoại của em phải không,cô vừa thấy cháu gọi cô mà. cho cô xin lại. Mai cô bảo em lên lấy đồ sau.
Bà chị đang định rút điện thoại ra đưa cho bà kia, nó cáu tiết, ngăn mẹ nó lại. Không hiểu cái thể loại người tử tế này, họ nghĩ cái gì nữa, đưa con nhà họ về giao tận tay. Chưa thấy một câu cảm ơn nào. Đã bị nhìn như mấy đứa cave trộm cắp đầu đường xó chợ.
- Cháu nói thật với cô, em nó đi hát giờ chưa trả tiền, giờ bọn cháu giữ điện thoại với giấy tờ làm tin.Cô bảo em nó mai khi nào tỉnh thì lên chỗ cháu làm việc, không chúng cháu báo thẳng về trường luôn.
Bà kia shock há cả mồm ra. Một ông nữa trong xe chạy vội ra liên mồm quát ầm ĩ
- Làm sao? Làm sao? Có chuyện gì thế này? Con Dương làm sao thế này?
- Hoặc giờ cô đưa đủ tiền đây chúng cháu sẽ trả lại đồ cho em - Chị nó bắt đầu bình tĩnh lại và nhận ra vấn đề này cần phải nói chuyện thế nào cho đúng, chúng nó, chính chúng nó mới có quyền quát tháo ở đây.
- Bao nhiêu? – Ông kia rút ví định đếm tiền đưa luôn - Chúng mày giờ định làm tiền chứ gì.
- Hai triệu cả tiền công và taxi đưa về - Nó thẳng thừng nói.
- Anh không phải đưa tiền cho chúng nó - Bà kia quát- đưa chúng nó lên công an giải quyết - quay sang nói với hai chị em mình- Nếu con tao bà mất một sợi tóc nào, chúng mày đi tù mọt gông.
Chị quay sang mình lắc đầu, mình cười gằn, đúng là không thể nói chuyện với dân trí thức loại này được. Nhổ toẹt một bãi nước bọt dưới đất. Nó gằn giọng từng tiếng
- Xin lỗi, công an với tù với thằng này là nhà rồi nhé. Thôi mang con gái rượu về đi kẻo nó trúng gió lăn ra cảm ch.ết mẹ nó luôn ở đây đấy. Mai nó tỉnh tự khác nó dẫn ông bà lên. Nhớ. Chào bọn này về đi ngủ.
- Đứng lại, ai cho chúng mày đi - Ông kia lao ra giữ tay nó lại.
- Này lão già, bỏ tay ra không mất mạng đấy - Nó trừng mắt nhìn tóe lửa, hai tròng mắt lúc ấy có lẽ hằn lên từng tia máu - Buông ra.
Hai ông bà đứng như trời trồng trợn mắt nhìn. Nó hằn học cùng chị lên xe, sập cửa tới rầm một cái. Chiếc taxi lao đi vun vút trong đêm. Mẹ kiếp, đêm lạnh thật.