Chương 11: Những mảng kí ức bị lãng quên – con quỷ!
“Con ơi, xin bác sĩ hay cứu nó, nó chính là đứa con gái mà tôi yêu quý!”
Hoàng hậu run lẩy bẩy, quỳ xuống cầu xin những vị bác sĩ.
“Nhưng xin lỗi, chúng tôi không đủ trình độ, cơ thể con bé quá yếu, mọi người chuẩn bị tinh thần là vừa..”
Vị bác sĩ cúi đầu rồi đi mất. Hoàng hậu khóc trong vòng tay của đức vua.
“Nàng đừng khóc, rồi sẽ có cách cứu nó.”
“Nhưng thiếp không còn nghĩ ra được cách nào khác nữa!!”
“Mẹ ơi, cha ơi, có phải em ấy sẽ ch.ết không?”
“Đúng đó, chị con nói đúng, có phải không ạ?”
“Các con đừng lo, em các con sẽ không ch.ết đâu.. Đúng rồi, tên ma vương Enma sẽ giúp chúng ta…”
“Không được, dẫu cho đến bước đường cùng cũng không được sờ đến cái thỏa thuận ngu xuẩn đó!!!”
“Nhưng anh nghĩ xem còn cách nào khác để cứu con chúng ta hay không?”
“Cái tên ch.ết tiệt, là ba ruột của đứa bé tại sao lại không đến đây chứ?”
“Thôi, tạm gác chuyện này qua cái đã, anh đưa hai đứa nhỏ về phòng đi, gần nửa đêm rồi, không nên để tụi nhỏ thức khuya lâu quá.”
“Được.”
…
Hoàng hậu ngồi lại trong căn phòng màu lam, nơi cơ thể của đứa bé gái yêu ớt nằm thoi thóp trên chiếc giường. Người mẹ nắm chặt lòng bàn tay của đứa con, rơi nước mắt.
“Mẹ sẽ không để con ch.ết dễ dàng vậy được, dù gì cũng phải nghĩ cách mới được. Liều thôi!!”
Bà chạy đến thư phòng tìm cuốn sách Hắc thuật, nhưng xui thay, đã có người báo lại cho Đức vua và người đã chạy đến thư phòng kịp lúc.
“Nàng đang làm gì vậy? Nhỡ đâu..”
“Nhỡ em ch.ết thì sao? Đúng chứ? Nhưng còn tính mạng con gái của chúng ta? Anh không quan tâm sao?”
“Anh xin lỗi. Lúc nãy anh đã nhờ đức vua láng giềng đưa bác sĩ giỏi nhất qua đây cứu chữa cho con gái mình.”
“May mắn thật!”
Nhưng rồi bác sĩ cũng bó tay, Đức vua vì sợ bà buồn lòng nên ông đành giữ kín, không ngờ Hoàng hậu đã vô tình nghe được, chạy vụt vào phòng. Một lát sau, bà nắm chặt chìa khóa vàng trong tay, mở hộc tủ của mình ra, lấy vội cuốn sách Hắc thuật khác mà lúc trước bà kịp dấu được.
Dịch chuyển ra sảnh được một hồi, dùng pháp thuật cách âm và làm bà vô hình, sau đó bà liền triệu hồi Ma vương quyền lực nhất Địa ngục – Enma.
“Xin chào hoàng hậu, có vẻ như bà muốn nói điều gì với tôi thì phải?”
“Làm ơn hãy cứu sống con bé, làm ơn..”
“Nhưng đổi lại, vào đúng ngày sinh nhật tròn 18.000 tuổi của nó, phải gả cho con trai ta.”
“Chuyện này…được!”
“Thỏa thuận được chấp thuận!”
Tia ánh sáng màu tím cuối cùng đã biến mất, để lại người phụ nữ kiệt quệ, nằm xỉu gần khóm hoa hồng.
Sau khi ngất xỉu, đương nhiên phép thuật của bà cũng mất tác dụng. Người hầu đã tìm thấy bà và báo lại với đức vua. Ông chạy xuống bế hoàng hậu, không hiểu nguyên nhân bà ngất xỉu, cho đến khi nhìn thấy hạt sáng màu tím trên đôi tay của bà, ông đã nhận ra là bà đã vừa triệu hồi Ma vương. Lo lắng cho người gọi bác sĩ. Một lát sau, bà đã tỉnh dậy, đức vua đã bớt lo lắng hơn và chuyển sang đứa con gái của người đàn ông ch.ết tiệt.
Con gái của ông sau 9 đêm đã thức dậy, mở mắt nhìn mẹ và cha của nó. Đôi má đã hồng hơn, sắc mặt cũng đỡ dần đi, nhưng cái thất vọng nhất của một người cha, người mẹ khi thấy đứa con của mình…không chấp nhận cha mẹ nó.
“Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Mau biến đi!!!”
“Là mẹ đây con!”
“Không phải.. Các người không phải là cha mẹ t_”
Thế rồi cô bé ngất đi.
“Vì sức mạnh của con bé quá lớn, nhất là lại trái với nguồn ma lực của hoàng hậu và đức vua nên đứa bé đã không nhận ra hai người. Nếu một trong hai người có nguồn ma lực giống cô bé thì..”
“Con bé có nguồn ma lực giống với…”
“Tôi sẽ nuôi nó!”
“..James!?”
“Chào, lâu rồi không gặp, Jonh, cả nàng nữa.”
“Nhưng anh định nuôi nó sao?”
“Đúng!”
“Nhưng nó sẽ không có mẹ?”
“Đừng lo, em cứ tạo ảnh phân thân, thế là xong!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, chào nhé!”
Thế rồi người đàn ông tên James đã đặt tên con gái của mình là Alice và đã nuôi dậy nó từ bé
600 năm sau…
“Cha ơi! Con có thể chơi với người bạn có mái tóc đen tuyệt đẹp này được không?”
“Con ngốc thật! Con chơi với người nào cũng được, đừng để ý ngoại hình của người đó. Có thể cho cha xem người đó chứ?”
“Dạ được, bạn mau vào đây đi!!”
“Cháu chào chú!”
James để ý từ đầu đến cuối của cậu bé: đôi mắt đỏ thẫm và mái tóc đen..là con của Ma vương.
“Được thôi, con có thể chơi chung với bạn ấy, nhớ đừng lạc nhé!”
“Vâng, con chào cha! Đi thôi, Sora!”
“Ừm”
“Sướng thật đấy, cậu được sống trong lâu đài sao?”
“Đúng vậy, cậu có muốn đi tới đó không?”
“Ấy ấy, không được!”
“Tại sao?”
Thằng nhóc ngạc nhiên.
“Tớ chỉ là một đứa con gái nhà quê, không thể đến đó, với lại…”
“Không sao. Dù gì tương lai cậu cũng xuống đó chơi mà.”
Cậu nhóc cười cười.
Sau khi nói chuyện xong, cô bé tung tăng chạy về nhà, cậu bé nhìn theo chiếc bóng của cô tạo thành vết dài trên con đường.
“Đúng vậy, dù gì cậu cũng xuống đó với tớ mà, cậu là của tớ!”
Cho đến 3 năm sau, cậu nhóc này đã bị mù hai mắt.
Trong lúc cậu chữa bệnh, Alice tình cờ gặp được hoàng tử Kou khi anh đi thăm đức vua ở đất nước này với mẹ mình. Nhưng bất ngờ thay, hai đứa lại gặp nhau và bắt đầu chơi thân với nhau.
Thật trớ trêu cho cậu nhóc, khi đã nhìn thấy được mọi người, cậu nghĩ cô là người đầu tiên cậu muốn nhìn thấy và nói chuyện, nhưng không ngờ khi đến nơi lại thấy anh và cô đang chụp hình vui vẻ.
Con tim như đang bị ai lấy dao đâm vào. Cậu quyết không tha cho người con trai đã dám cướp người con gái mà cậu yêu thương. Nhưng không sao, bởi vì dù gì cô cũng là của cậu mà.. Cậu nở nụ cười độc ác.
…
“Lâu đài của ma vương nằm ở phía Tây vùng đất Quỷ Ám, sâu hang động nằm ở trung tâm là lâu đài lớn nhất của ma vương,…”
Anh mặc chiếc áo choàng màu xám, trùm phủ đầu, lao vùn vụt trên khu rừng, nói rõ hơn là con đường đi đến vùng đất Quỷ Ám nhanh nhất.
Cách đây mấy ngày, khi vào thư phòng của Đức Vua, khi đi trên tấm thảm, anh vấp phải cái gì đó khá cứng. Ai ngờ đâu lại là cuốn sách Hắc thuật, trong đó có ghi rõ về nơi trú ẩn của hắn.
“Khu rừng nằm phía Tây, cách ngôi làng của vương quốc Sindria 10 km, là con đường đi đến vùng đất Quỷ Ám nhanh nhất, nhưng lại là con đường nhiều người ch.ết nhất. Xác ch.ết có thể nằm bất kì nơi nào có thể, cái thì còn nguyên hoặc bị thiếu vài cánh tay hay cẳng chân, hoặc thậm chí bị mất đầu hoặc bị mất nửa người…”
“Gì chứ?!”
Anh bàng hoàng nhìn những xác người treo vắt vẻo trên những cành cây, tảng đá hay trên đất. Thật KINH KHỦNG!!!
Anh khẽ bước qua những xác người, tiến về phía trước.
“Và sau những cái xác đó, là một con quỷ, nó chính là kẻ cai quản cổng ra vào, ngoại trừ những người trong hang, một khi con người vào đó sẽ bị nó giết không thương tiếc. Vì nhiều người mang trong mình những tham vọng và sử dụng hắc thuật để thực hiện ước muốn, rồi khi sắp đến hạn trừng phạt lại đi đến đòi lại thứ mình mất…”
“Chào ngươi, lại thêm một con người đến nộp mạng cho ta sao?”
Con quỷ đó to hơn anh gấp ngàn lần, mang một cái chùy đầy gai vác lên người, mỉm cười. Một nụ cười dài đến tận mang tai…