Chương 29: Sự hi sinh của em (1)
Khuôn mặt cô đen dần. Đôi mắt đỏ sáng lên, lại là nụ cười đó.
“A..Ali..ce……dừ……ng…l..ại…!”
Giọng nói của Kou thều thào. Anh gần như không nói ra tiếng nữa. Cô nhìn anh. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Nụ cười lúc đó lại hiện lên trên gương mặt dính đầy máu.
“Haha… Giết! GIẾT HẾT!!!”
Cô trên tay cầm cây kiếm của anh, chém bay đầu từng con quái vật một, rồi đến từng người một. Chiến trường đã sớm kết thúc.
Khi con quái vật nó không còn ai để giết nữa, nó sẽ bắt đầu quậy phá. Các thị trấn lớn nhỏ dần bị cô phá nát.
“Alice! Dừng lại đi!”
Sora mất bình tĩnh.
“Sora, anh và Ren hãy làm một đòn ngay lưng nó.”
“Như vậy sẽ làm em ấy bị thương.”
Ren khó hiểu.
“Trong một cuốn sách, nếu như người sở hữu ma thuật có thể dùng được linh hồn quỷ, khiếm khuyết là nếu ta làm một đòn ngay lưng họ, họ sẽ bình thường trở lại…”
“Vậy…chúng ta cần…”
“Em sẽ dùng máu của mình trói em ấy lại”
Yuki xung phong. Thật chỉ còn cách này.
“Vậy được rồi, nhớ cẩn thận!”
Sora xoa đầu Yuki.
Yuki dùng hết máu của mình hòa vào máu của Alice, ngưng đọng dòng chảy của máu của Alice.
“Đông máu!”
“Yuki! Làm vậy em ch.ết mất!!!”
“Không sao! Nhanh lên!”
Sora và Ren bắt đầu dùng băng và sức mạnh của quỷ để tấn công. Alice đã trúng đòn và trở lại bình thường.
“Yuki!!!”
Yuki đã trụ không nổi nữa rồi. Cô ngất xỉu. Khóe môi chảy ra một dòng máu đỏ.
“Yuki, anh truyền máu cho em, há miệng ra!”
Anh cắn môi mình cho chảy máu, rồi truyền máu mình cho Yuki bằng cách…hôn.
…
Yuki đã nghỉ ngơi trong lâu đài cùng Alice.
“Lục cục…”
“Alice? Em dậy rồi sao? Em nghỉ thêm chút nữa đi!”
Ren ngồi cạnh đỡ cô.
“Kou? Kou đâu?!”
“Thằng nhóc đã….”
“…”
Cô không ngạc nhiên. Ngay từ đầu, anh đã bị chảy máu rất nhiều, việc ch.ết đi cũng không là việc gì.
“Em sẽ hi sinh!”
…
Kou nằm trong quan tài màu đen, khuôn mặt anh lạnh quá. Đôi môi trắng bệch.
“Hỡi quyền năng của Đôi mắt thánh thần, ta ra lệnh cho ngươi hãy làm cho Kou sống lại!”
Một con quỷ dần hiện ra trước mắt cô. Nó có mái tóc dài màu trắng với hai cái sừng. Đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn cô. Tay phải nó cầm một cây rìu to và sắc, màu đen. Bên trái cầm một cuốn sách cổ dày cộm và trông rất cũ kĩ.
“Ngươi là người triệu hồi ta?”
“Đúng vậy! Ta muốn ngươi làm cho Kou sống lại!”
“Muốn triệu hồi người ch.ết sống lại, chắc hẳn ngươi đã quá tự tin?”
“Không hề! Ta đã chuẩn bị một cái giá để trao đổi!”
“Ồ, ngươi đã chuẩn bị rồi sao?”
“Đúng. Đôi mắt của thánh thần!”
“Thật sao? Chà, quả là một cái giá khá là cao để trao đổi một linh hồn người ch.ết.”
“Vậy là thành công rồi sao?”
“Ngươi đừng vội mừng. Hắn ta là một linh hồn có vẻ khá là ngon đối với Diêm vương, hắn ta sẽ không trả lại cho ngươi một linh hồn ngon đến vậy đâu!”
“Vậy bây giờ…?”
“Theo ta xuống Âm phủ! Còn nếu ngươi sợ ch.ết, cuộc trao đổi đến đây là kết thúc!”
“Được rồi..”
“Không được!”
Sora ngăn cản.
“Sao lại không?”
“Một khi con người xuống đó, sẽ không bao giờ sống sót trở về!”
“Ngươi thật rắc rối! Chỉ cần con nhỏ ấy không ăn phải đồ ăn của Âm phủ là được mà! Quyết định thuộc về cô!”
“Thôi được, ta theo ngươi. Không sao đâu Sora!”
“Vậy hãy cẩn thận!”
Alice theo con quỷ ấy đi xuống Âm phủ….