Chương 12
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lâm Lục Kiêu nhắn tin trả lời xong rồi lại úp di động lên bàn. Anh cầm lấy ly, uống một ngụm rượu. Thẩm Mục liếc mắt nhìn qua, nở nụ cười và rót cho mình một ly, cụng ly với anh, kế đó mới ngửa đầu uống cạn, cảm thán, “Cuối cùng thì anh cũng thấy chú khang khác.”
Lâm Lục Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Anh cúi đầu, mỉm cười, “Không.”
Anh có một thói quen nho nhỏ, đó chính là lúc không kiên nhẫn, anh sẽ đặt tay lên trên bàn, đầu ngón tay bắt đầu gõ trong vô thức.
Thẩm Mục nhìn chằm chằm vào tay anh một lát, thật ra thì anh cũng không có gì gọi là khang khác. Lâm Lục Kiêu vẫn là Lâm Lục Kiêu đấy, ngay thẳng, kiên cường, ngẫu nhiên sẽ hút một điếu thuốc, ngồi bên cạnh để nghe đám người bọn họ kể “hoàng đoạn tử”*, có thể bất chợt nối tiếp cho liền mạch.
*”Hoàng đoạn tử” là sự kết hợp giữa ngôn ngữ trí tuệ và ȶìиɦ ɖu͙ƈ được dân gian hóa, còn được gọi là “Truyện ngắn vị mặn”
Nhưng mà khi nhìn lại anh, tóm lại là mặt mày anh có gì đó khang khác, cụ thể ra sao lại không thể nói nên lời rằng ở chỗ nào.
Trong lúc Thẩm Mục đang đỡ cằm, đánh giá cẩn thận, di động bị úp trên bàn của Lâm Lục Kiêu đột nhiên sáng lên, khe hở giữa màn hình và mặt bàn phát ra tia sáng mỏng manh.
Lâm Lục Kiêu cầm lên, nhìn nhìn, khóe miệng anh nở nụ cười châm chọc, sau đó anh lại úp di động xuống bàn, ngửa đầu uống rượu.
Thẩm Mục hỏi, “Là cô bé ấy?”
Môi của Lâm Lục Kiêu còn chạm vào ly. Anh liếc xéo Thẩm Mục, cười nhạt, “Trước kia quả là không phát hiện anh thích hóng chuyện bà tám như vậy.”
Thẩm Mục nhún vai, từ chối cho ý kiến, “Anh chỉ quan tâm đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của chú thôi. Chú nhìn đi, chú sắp 30 rồi mà vẫn chưa có bạn gái, không bệnh nhưng cũng có thể kìm nén* thành bệnh đấy.”
*Kìm nén ở đây là kiềm nén “chuyện đó”
Lâm Lục Kiêu khẽ nhíu mày, hỏi lại, “Anh nói giống như anh có bạn gái thật ấy nhỉ? Kìm nén thành bệnh, ngay cả anh cũng không biết sao?”
“...”
Thẩm Mục ngượng ngùng, “Nói chuyện này với chú làm gì không biết.”
Lâm Lục Kiêu im lặng hút thuốc, không nói chuyện.
Thẩm Mục còn nói, “Còn chuyện này nữa là do chú nói với anh nhá, chú bảo ‘EQ của Đại Lưu và Tôn Minh Dương cộng lại vẫn chưa cao bằng anh đâu’.”
*Phần trong ‘...’ là trích lại lời của Lâm Lục Kiêu
Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu giống như “anh đừng có đùa”, “EQ của anh cao? Anh tu hay sao mà được EQ cao?”
Không dám nói là EQ cao, nhưng so với Đại Lưu và Tôn Minh Dương thì có vẻ đáng tin hơn.
“Tin nhắn nói gì vậy hả? Hả?”
Lâm Lục Kiêu bỏ ly xuống, hai tay anh ôm ngực, tựa người vào ghế, thản nhiên nói, “Mời em ăn cơm.”
Thẩm Mục hơi đăm chiêu, gật đầu, “Chú đồng ý rồi?”
“Em từ chối rồi.”
“...” Thẩm Mục nói, “Cũng được, khiến con bé bớt hứng thú một chút. Nó có nói gì nữa không?”
Lâm Lục Kiêu nghĩ đến tin nhắn chỉ có một chữ ngắn gọn vừa rồi, anh híp mắt lại.
“Cô ấy nói ‘ờ’.”
“...”
Thẩm Mục hơi giật mình, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Con bé này, hoặc là “sáo lộ thâm”, hoặc là không có thành ý, nhưng nếu không có thành ý sẽ không chạy tới nhà chú nửa đêm để chúc mừng sinh nhật, hẳn là “sáo lộ thâm*” rồi...”
*Sáo lộ thâm – Ý nói người có tâm kế, có lòng dạ, rất biết cách tính kế người khác.
Anh ta cân nhắc, vuốt cằm rồi yên lặng đánh giá Lâm Lục Kiêu, một hồi lâu sau còn nói thêm, “Hẳn là chú chơi đùa với con bé ấy thôi, trước mắt cứ thờ ơ nhìn xem sao.”
Lâm Lục Kiêu chỉ cười nhẹ, trông có vẻ khinh thường.
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, em và cô ấy... thật ra không có khả năng. Em từ chối chứ không thờ ơ, lạnh nhạt. Quả thật là không còn thời gian, sắp tới em phải ra ngoài huấn luyện cả tháng, hơn nữa, kỳ nghỉ trong tháng này đã kết thúc rồi.”
Thẩm Mục cắt lời anh, “Huấn luyện, không nghỉ đúng không? Được, anh sẽ giúp chú nói với ông già nhà chú một tiếng, để ông ấy cho phép chú nghỉ một ngày trước khi đi huấn luyện, nguyên nhân là chú đi tìm nàng dâu nhỏ, chắc chắn ông ấy sẽ lập tức bảo thư ký đến giúp chú đóng gói đồ đạc kỹ càng.”
Lâm Lục Kiêu cầm chiếc ly kề sát miệng, chuyển ánh nhìn không đứng đắn về phía Thẩm Mục, vừa cười vừa mắng, “Cút đi!”
...
Ở bên này, lúc nhận được tin nhắn ‘không rảnh’ của Lâm Lục Kiêu, Nam Sơ đang lướt Weibo. Tuy cô đóng bình luận nhưng tin nhắn riêng vẫn không ngừng gửi tới, nội dung cơ bản không hề vượt quá ý nghĩa của đề tài đang hot -- - -
*Trang mạng xã hội Trung Quốc
“Nam Sơ cút khỏi làng giải trí.”
Năm mười sáu tuổi, Nam Sơ từng hợp tác cùng Nhiễm Đông Dương trong một bộ phim điện ảnh. Bởi vì giá thành sản xuất ít, chế tác sơ sài, hơn nữa khi đó, bên phía sản xuất còn nêu ra đủ nguyên nhân nên hai năm sau, bộ phim mới được công chiếu. Lúc ấy, kỹ thuật diễn xuất của hai người rất tự nhiên, biết tròn biết méo*. Sau khi phim điện ảnh bước vào giai đoạn tuyên truyền, phía chế tác tung ra bằng chứng scandal tình ái giữa Nam Sơ và Nhiễm Đông Dương để tăng thêm nhiệt hot. Kết quả là mới tuyên truyền được mấy ngày, một tạp chí bát quái (tạp chí lá cải) truyền ra tin tức: Ngày trước, lúc còn học ở Học viện Điện ảnh thì Nhiễm Đông Dương đã có bạn gái rồi, người đó cũng là bạn học cùng lớp của anh ta – Nghiêm Đại.
*Biết tròn biết méo – biểu hiện tốt, được khẳng định hoặc tán dương. Ý của thành ngữ trong trường hợp này là hai người diễn rất hay, cái nào ra cái đó.
Mấy ngày sau, khuê mật* của Nghiêm Đại làm sáng tỏ mọi việc ở trên mạng bằng cách tung ra video clip cô ta đau lòng rơi nước mắt, ngay lập tức đã dẫn tới việc một lượng lớn fan của cô ta công kích Nam Sơ, thậm chí còn có người tìm được địa chỉ của Nam Sơ rồi gửi không ít hình ảnh máu me và thư đe dọa, khiến cho Nam Sơ không dám ra ngoài, bởi vì vừa ra khỏi cửa, cô liền có cảm giác ai đó theo dõi mình.
*Bạn rất thân
Nam Sơ bắt đầu mất ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới có một hôm ngủ được, nhưng đêm đến cô lại nằm mơ, mơ thấy cả người mình mọc đầy những cái miệng, nhưng bên cạnh lại không có một ai chịu tin lời cô nói.
Mọi người rất ác độc, họ chỉ trỏ khắp người cô, chửi cô, mắng cô là đồ con hoang.
Khi đó, đoàn đội* của Nam Sơ còn đang trù tính. Bọn họ không có thực lực, nói lời thanh minh liền bị phản bác, Weibo cũng bị người ta xóa bỏ nhiều lần, truyền thông viết báo loạn hết cả lên, nói Nam Sơ dụ dỗ Nhiễm Đông Dương, viết rằng cô cố tình thả tin cho tuần san bát quái biết để tuyên truyền tình cảm lưu luyến,... viết đến mức loạn thất bát tao, lung tung cả đống.
*Từ này hay được dùng trên mấy trang “hóng hớt – tám chuyện Cbiz”, ý nói êkíp làm việc riêng
Người đại diện hiện tại bất đắc dĩ hỏi thăm hồi lâu rồi mới nói cho Nam Sơ, nói thẳng ra thì chuyện này vốn nhắm về phía cô, trên Weibo đều là thủy quân* đồng loạt mắng cô, ngay cả mấy bài báo trên tạp chí cũng hướng mũi nhọn đến cô. Người đại diện hỏi Nam Sơ rằng gần đây cô có đắc tội người nào hay không.
*Thủy quân – ý nói một đám người làm việc cho một tổ chức nào đó, ẩn danh để thực hiện một việc. Trong giới giải trí, các ngôi sao sẽ thuê thủy quân để tạo nhiệt cho đề tài được hot, hoặc dùng thủy quân nhục mạ, hạ thấp ai đó
Năm ấy, Nam Sơ còn chưa được tính là diễn viên tuyến 18*. Tuy rằng hồi nhỏ, cô từng chụp rất nhiều quảng cáo thời trang trẻ em, nhưng mãi đến 16 tuổi mà cô vẫn chưa nhận được một thông báo nào (ý nói thông báo về lời mời đóng phim/ca hát), bình thường không có việc gì thì cô chỉ làm người mẫu cho tạp chí. Ngoại trừ thông qua tầng tầng lớp lớp mối quan hệ của Nam Nguyệt Như, trong phạm vi quen biết của cô chỉ có mấy người. Hơn nữa năm ấy, Nam Nguyệt Như đã dự định “tức ảnh” (tức là quy ẩn – Baidu), tiếng tăm nhạt dần, cho dù đi đường bình thường cũng hầu như không có mấy ai nhận ra bà.
*Trong giới diễn viên (tiểu hoa/tiểu thịt tươi) phân ra các tuyến, tuyến 1 thường rất nổi tiếng, nhân khí cao, thường xuyên được giao vai đóng chính, hợp đồng lẫn show quảng cáo thường được các nhà sản xuất/tập đoàn/công ty ưu tiên hàng đầu. Lúc trước, Nam Sơ chỉ ở tuyến 18, có thể thấy cô chỉ diễn những vai phụ mờ nhạt, rất nhỏ, danh tiếng hoàn toàn không cao
Thật ra thì đâu cần phải đắc tội hay không, đứng trước danh vọng và lợi ích, Nam Sơ quả thực đã bị đoàn phim đẩy ra để hứng chịu tiếng xấu.
Kết cục của sự việc lần này --
Nhiễm Đông Dương đứng ra thanh minh, hơn nữa còn tuyên bố chia tay Nghiêm Đại.
Nam Sơ lại trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích. Cho dù cô tự biết năm ấy, bản thân cô và Nhiễm Đông Dương hoàn toàn trong sạch như nước, nhưng bây giờ lại giống như cảnh trong giấc mơ mà cô từng có, ngay cả khi miệng mọc đầy mình cũng không có ai chịu tin tưởng một câu cô nói.
Dù sao thì đám người đó, ai nấy đều góp một tay vào, muốn nói với người ta rằng mình không liên quan cũng chẳng có ai chịu tin tưởng.
Một vài người là diễn viên nhỏ, trong vòng xoáy của làng giải trí này, họ chỉ như những ao nước bé trong chiếc hồ rộng lớn, cho dù ném mấy hòn đá nhỏ xuống cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió. Người qua đường lẫn khán giả xem rồi sẽ quên, chỉ có fan chân chính là nhớ kỹ nhất.
Vì thế, ba năm này, Nam Sơ bị hắc* cực kỳ thảm.
*Bị hắc – Ý nói bị bôi đen
Thật ra, số bình luận ở Weibo của cô không nhiều, đại khái chỉ có mấy trăm, nhưng mà vài bình luận trông rất khó coi, thậm chí rất nhiều người lướt mạng đồng loạt kêu gào. Ngoại trừ bấy nhiêu bụi phấn sóng gió* đó, không có bao nhiêu người biết cô. Thẩm Quang Tông muốn để cô bớt phiền lòng, anh ta trực tiếp khóa bình luận lại.
*Ý nói những người đang công kích cô trên mạng
Nam Sơ cũng rất ít khi lên Weibo, hầu như mỗi lúc thật sự rảnh rỗi, không có việc gì cô mới lướt qua xem một hai lần.
Vừa nãy cô đang chờ tin nhắn của Lâm Lục Kiêu, nhàm chán và nhàn rỗi quá nên mới mở ra, nào ngờ “tinh thần tận tụy” của đám bụi phấn màu đen kia quả thực khiến cô khiếp sợ.
Nam Sơ vốn tưởng rằng sau khi nhận được tin nhắn “không rảnh” của Lâm Lục Kiêu, hẳn là sẽ không gặp được anh trong một khoảng thời gian dài sắp tới, không ngờ cả hai lại nhanh chóng gặp nhau.
Hôm đó, Nam Sơ đang ở văn phòng của viện phúc lợi Bắc Tầm thì chợt có một người ở ngoài cửa hốt ha hốt hoảng xông vào, nói với viện trượng, “Có một đứa trẻ bị kẹt đầu vào hàng rào bảo vệ ở lầu 8!”
Nam Sơ chạy theo viện trưởng ra ngoài, cô liền thấy tường gạch ngói đỏ trên cao, nơi lầu 8 có một cái đầu tròn nhỏ bị mắc kẹt vào giữa hai khe hở của hàng rào bảo vệ, mấy đứa trẻ vây quanh khóc òa cả lên.
Đợi đến khi cô và viện trưởng lên đến lầu, cậu bé kia (đứa trẻ bị kẹt đầu) mới òa khóc nức nở.
Nam Sơ nhớ rõ cậu bé này, mái đầu tròn tròn, khỏe mạnh kháu khỉnh, ngày thường rất hoạt bát, tên là Tam Bảo. Hiện tại, Tam Bảo quả thật đã bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng bệch cả đi.
Nam Sơ ngồi xổm xuống nhìn. Năm nọ, viện phúc lợi đã được tu sửa, nhưng khi ấy tài chính không đủ nên vẫn chưa sửa chỗ lầu này, hàng rào hẳn là vẫn dùng inox. Cô vịn tay đứng dậy, thử đẩy hàng rào, Tam Bảo liền khóc lớn, nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, “Chị ơi, có phải cả cuộc đời em đều bị như vậy không?”
Nam Sơ cúi đầu nhìn cậu bé, cố ý nói, “Không chừng là vậy đó.”
Tam Bảo càng khóc nức nở hơn.
Nam Sơ còn định nhắc nhở cậu bé, sau này nếu không có việc gì thì đừng tự ý chui đầu vào chỗ này chỗ nọ lung tung.
Kết quả là cổ cô bị ai đó xách lên, trực tiếp kéo sang bên cạnh, kèm theo đó là giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng, “Ai cho em hù dọa trẻ con vậy hả?!”
Nam Sơ vừa quay đầu liền nhìn thấy.
Lâm Lục Kiêu mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy màu xanh lá cây đậm, trên vai anh đeo một cuộn dây thừng. Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen thăm thẳm, không có chút cảm xúc nào.
Vừa khéo làm sao.
Nam Sơ còn chưa kịp nói chuyện đã bị anh kéo qua một bên, “Qua bên kia đứng, đừng cản trở bọn anh làm việc.”
Nói xong, Lâm Lục Kiêu cũng không thèm để ý đến cô nữa. Có hai người bước tới từ phía sau anh, anh dẫn họ đi qua, ngồi xổm, quỳ một gối xuống. Sau khi xác định Tam Bảo bị chà xát đến mức xước da đầu, anh chỉ vào mấy chỗ rào chắn rồi quay lại, nói với hai người đồng đội phía sau, “Lấy dụng cụ lại đây, cắt bốn cây (inox) này, kiếm một người đứng bên ngoài để đỡ, phòng ngừa lỡ như có chuyện gì xảy ra.”
Nam Sơ lẳng lặng dựa vào tường, nhìn dáng vẻ nghiêm túc và cẩn thận của Lâm Lục Kiêu.
Dáng vẻ nghiêm túc và cẩn thận của đàn ông quả thật rất hấp dẫn, mê hoặc người khác.
Đám người Lâm Lục Kiêu bàn bạc một hồi.
Lâm Lục Kiêu đứng dậy, cột dây thừng lên người thật chắc. Hai tay anh chống rào chắn, xoay người leo ra bên ngoài tường, hai chân chống lên bức tường. Có người từ từ thả dây xuống, sau đó, anh lại trụ hai chân trên tường, dùng tay che chở đầu của Tam Bảo, không để cậu bé bị rơi ra ngoài.
*Mình giải thích chút nha... Chỗ này nó là cái ban công ở lầu cao, phần che chắn cho người khỏi ngã và phần tường ở nơi cao phía trên được ngăn cách bằng một lớp rào chắn. Anh Kiêu leo qua khe hở giữa trần và phần tường trên cao để ra phía ngoài (nguy hiểm, rơi xuống là ôi thôi), người ta thả dây xuống (ở đây bạn cứ tưởng tượng như mấy người thợ lau kính đu mình trên cao ở mấy tòa nhà cao tầng), anh ôm lấy đầu cậu bé để che chở, do lúc cắt mấy cây inox thì không ít bụi kim loại bay ra, dễ tổn thương mà, phải không nào? ^^
Nam Sơ thấy anh che chở cho mắt của Tam Bảo, không để cậu bé nhìn xuống, thậm chí còn thấp giọng nói, “Ngoan, đừng khóc.”
Tam Bảo nín khóc trong nháy mắt, đầu cọ vào tay anh.
“...”
“...”
“...”
“...”
Mười phút sau, đợi đến khi Tam Bảo được cứu rồi, Lâm Lục Kiêu mới nắm dây thừng leo ngược lại, dùng hai tay chống để phi qua rào chắn. Vừa ngừng lại, có một người đã đứng trước mặt anh. (phi phát xong mặt đối mặt ấy)
Đầu tiên, anh rất sửng sốt, lập tức lùi một bước về phía sau, nhìn từ trên cao xuống, nhìn cô mà có hơi đề phòng, “Làm gì vậy?”
Cô gái nhỏ nhếch môi cười, ánh mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, khuôn mặt thanh thoát, không hề trang điểm. Nam Sơ vươn tay, chỉnh cổ áo anh cho ngay ngắn lại.
“Đội trưởng, bị lệch rồi kìa.”