Chương 15
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nam Sơ muốn hỏi anh rằng đừng mặc giống như lần trước là mặc loại nào, nhưng nghĩ lại, với tính tình của anh, anh sẽ không nói ra mấy chữ “váy đen trễ ngực” đâu. Do đó, cô quyết định không để ý nữa mà chỉ đáp lại một câu.
【 Thứ sáu tuần sau em sẽ cho anh địa chỉ, chúng ta gặp nhau vào tối thứ bảy nhé.】
Lâm Lục Kiêu vui lên, khóe miệng hơi lệch. Anh ném di động qua một bên, hai tay chống đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ trên bàn.
Lúc này, di động chợt vang lên. Lâm Lục Kiêu quay đầu liếc sang thì phát hiện ra dãy số rất quen thuộc của cơ quan. Anh ra khỏi buổi huấn luyện trước một tuần, người ta vừa dùng số này để gọi anh vào chi đội huấn luyện. Nói đi nói lại một hồi, người ta còn phát chồng sách kia để anh xem trước khi vào kỳ thi sát hạch.
Mấy lãnh đạo đều nhìn thấu biểu hiện của Lâm Lục Kiêu ở trung đội Đặc Cần, họ biết cậu nhóc này thường ngày sẽ ngẫu nhiên không đứng đắn, khi nói chuyện còn cợt nhả trêu cười, nhưng khi đứng ở trong đám cháy, hiện trường cứu viện, anh tuyệt đối là người đáng tin, do đó mới khiến cho người ta thay nhau oanh tạc (ý nói thay nhau mời gọi níu kéo thì phải).
Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm dãy số dài, im lặng một hồi lâu rồi mới nhận điện thoại.
Trong điện thoại là giọng nói ồm ồm của một người, điển hình cho đàn ông phương Bắc. Đó là lão bí thư lúc trước ở đội Đặc Cần của Lâm Lục Kiêu, họ Trương.
"Khi nào kết thúc buổi huấn luyện.”
Lâm Lục Kiêu nắm chặt điện thoại: "Còn ba tuần nữa."
Người bên đầu dây kia nói: “Được, đến lúc đó hãy tới chỗ tôi một chuyến.”
"... Không cho người ta con đường sống nữa à?”
"Chẳng lẽ cậu muốn cả đời ngây ngốc trong cái đội đó? Cả đời đi từ ngoài gió đến trong lửa? Đợi đến lúc cậu cưới vợ đi, cậu sẽ hối hận đấy!”
"..."
"Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ nghĩ đến, mấy lão lãnh đạo tìm tôi nói chuyện nhiều lần lắm rồi, tất cả bọn họ đều muốn nhờ tôi nói vài câu.” Bí thư Trương ngừng lại một chút rồi bắt đầu rầm rì rì rầm, bắt chước giọng điệu của lãnh đạo: “Tôi dẫn theo nhiều người trong quân như vậy! Nhưng chưa từng thấy một thằng nhóc nào đã xấu lại còn cứng đầu như nó! Đáng giận nhất là mỗi lần nói ra còn bị nó oán hận, tôi còn chưa gắt lên đấy!”
Lâm Lục Kiêu kẹp di động vào cổ, xoay người lại lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm một điếu, bỏ vào miệng rồi nói: “Đâu có giống đâu, mỗi lần thấy bọn họ, bọn họ đều hận không thể lấy gạt tàn đập ch.ết cháu đấy.”
Bí thư Trương cười ha ha: “Đừng có chiếm được chỗ tốt mà còn khoe mẽ, lão đội trưởng nói hết với tôi rồi.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, vừa vỗ túi quần tìm bật lửa vừa hỏi: “Nói gì thế?”
"Năm ấy, trong trận động đất ở Bình Lâm, cậu đã phát hiện ra một bé trai, nhưng lại không thể cứu nó ra được. Cậu tự trách mình rất lâu, chúng tôi đều biết cả, nhưng ai nấy đều hiểu rõ tình huống lúc bấy giờ. Thép xuyên qua ngực, cho dù khi ấy cậu đào đất để cứu đứa bé ra, nhưng điều kiện cứu hộ không đủ, nó cũng khó mà sống sót được”.
Tự bản thân Lâm Lục Kiêu biết rõ điều đấy, đừng nói đến việc vốn dĩ không thể cứu đứa bé, cho dù cứu được nó, với dụng cụ chữa bệnh đương thời và tình trạng khẩn trương như vậy, nó cũng khó mà sống được, do đó cả đội đã quyết định từ bỏ để tiết kiệm thời gian, triển khai công tác cứu viện những người khác. Dù sao đi nữa, ai cũng chẳng thể tưởng tượng được dư chấn* sẽ ập đến vào lúc nào.
*Dư chấn là các trận động đất có quy mô nhỏ hơn xuất hiện ở những khu vực vừa xảy ra động đất chính.
Ngay trước khi dư chấn ập đến khoảng một khắc khiến cho đống đất kia đổ sụp xuống.
Ánh mắt của đứa bé trai ấy... cho dù nhiều năm qua đi, chỉ cần nhắm mắt lại, Lâm Lục Kiêu đều tưởng như mình lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Bí thư Trương hỏi: “Ánh mắt gì?”
Anh không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ánh mắt của đứa bé, nhưng đúng là ánh mắt ấy giống như có lời muốn nói.
Lâm Lục Kiêu không có tâm trạng. Anh rút điếu thuốc khỏi miệng rồi ném lên bàn, dựa vào đầu giường, nói hờ hững: “Khổ.”
Bất đắc dĩ, cực kỳ bi thương, khổ sở.
Người như anh, đôi khi đúng là chịu khổ, nhịn khổ, nhưng lại không thể nhìn người ta khổ được.
"Thật ra cậu ở đại đội rất tốt, ít nhất từ đó về sau sẽ không nhìn thấy mấy cảnh tượng ấy nữa, làm việc cũng thoải mái. Tôi biết như vậy sẽ khiến cậu có cảm giác thời kỳ huấn luyện của mấy năm trước bị bỏ không, nhưng đôi khi cứu người không nhất thiết phải ra tiền tuyến, phòng cháy chữa cháy. Một bên xử lý, một bên phòng bị. Chúng cố gắng làm tốt công tác phòng thì công tác xử lý sẽ ít đi, cậu nói xem có phải không?”
Bí thư Trương tiếp tục nói: “Vài năm nay, tôi nghe loáng thoáng rằng mấy chiến sĩ oán giận không ít. Chúng tôi không ngừng tận tâm tận lực cứu người qua ngày qua đêm, vậy mà người dân họ còn nghĩ chúng tôi lấy không tiền thuế mà họ nộp. Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới hiện trường, nhưng người ta còn nghĩ chưa đủ mau lẹ, kiểu như muốn vừa cúp điện thoại xong là phải lập tức xuất hiện vậy. Chắc chúng tôi là King Kong, Spider Man, hội xuyên tường, hội tay, hội leo nhà cao tầng chọc trời hay gì ấy! Ở hiện trường cứu viện, bọn họ hận không thể đẩy hết chúng tôi vào đó, dùng mạng đổi mạng để cứu người thân bạn bè của họ ra, thậm chí còn nói mấy câu liên tiếp, quả là tổn thương tấm lòng người ta mà! Cậu nói xem, mấy chiến sĩ ấy cũng do cha sinh mẹ đẻ, vài người chỉ mới mười mấy tuổi, khắp người đầy vết thương vết sẹo nhưng vẫn âm thầm nhịn đắng nuốt cay vào lòng. Người dân không biết chúng tôi đã đợi lệnh suốt 24 tiếng đồng hồ, nhận cảnh báo bất thình lình, cho dù đang ở trong toilet cũng phải “ngắt phân” mà lao đi. Bọn họ thấy bề ngoài chúng tôi ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, nhưng bọn họ đâu biết mấy anh em chúng tôi, có người chỉ mặc một tấm áo trong mỏng manh trong ngày đông lạnh giá rét nhưng vẫn luôn trong tư thế vội vàng chuẩn bị tiến về phía trước để chiến đấu.”
Đau nhất... không phải chỉ có bấy nhiêu đó.
Đau nhất là khi trông thấy đồng đội ở trong đám cháy, đứng từ xa nhìn họ bị đủ loại sóng xung kích oanh tạc mà vẫn không thể quay về, chỉ có thể ôm vết thương tiến lên phía trước.
Nhưng có thể làm sao hơn chứ?
Việc này, luôn cần có người làm.
Bí thư Trương lại thở dài, nói: “Lúc trước tôi đi thăm lão đội trưởng, bây giờ ông ấy rất khỏe, ống ấy trồng hoa, đủ loại cây cỏ, thậm chí còn nhắc đến cậu nữa. Người già rồi, tuổi cũng cao, dễ dàng nhớ đến chuyện trước kia, những chuyện nhỏ lẻ vụn vặt. Ông ấy cứ lải nhải với tôi, tôi nghe cũng cảm thấy không sai. Đội trưởng nói, dẫn binh nhiều năm như vậy, chúc cậu trở thành người “bớt nhạt nhẽo”, ông ấy còn nói cho cậu vào đại đội để sửa đổi tính tình! À phải Lục Kiêu à, có một số việc nhỏ, cậu lo sao cho ổn đi, liên quan đến sự nghiệp và tương lai cậu đó.”
Lâm Lục Kiêu im lặng. Hồi lâu sau, anh khẽ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
...
Lão Đội trưởng là sĩ quan đã già, ông đi theo trung đội cơ sở mười mấy năm, đủ tài nhậm chức chỉ huy trung đội Đặc Cần. Ông là người Nam Sơn, nhà ở khu vực gần với chỗ huấn luyện của Lâm Lục Kiêu.
Lúc Lâm Lục Kiêu nhìn qua, lão đội trưởng đang xách lồng chim, chắp một tay sau lưng, đi dạo trong công viên, sống lưng vươn thẳng như cán bút. Anh ngừng xe, xách hai bình Lão Bạch ở ghế sau qua.
Lão Đội trưởng thấy anh thì rất kinh ngạc và vui mừng, vừa cúi đầu lại thấy thêm rượu Lão Bạch, đôi mắt ông tỏa sáng như hai quả chuông đồng: "Thằng nhóc kia, sao cậu lại đến đây?"