Chương 2
Dư Tễ Đan quay người lại, là một bóng người cao lớn lướt qua.
Cô lập tức đá cái thùng rác bằng sắt sát tường về phía người nọ.
Cái bóng trước mặt nhanh chóng chạy trốn, thùng rác sượt qua thân thể hắn, nện thật mạnh xuống mặt đất, tạo thành tầng tầng lớp lớp âm thanh vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Thừa dịp đối phương ngây người trong giây lát, Dư Tễ Đan nhanh chóng tặng thêm một cú đá.
Dám chơi trò theo dõi rồi cướp bóc liên hoàn lúc nửa đêm, chắc hẳn phải có chút tài năng nhỉ.
Đối phương lập tức túm lấy cổ chân Dư Tễ Đan.
Sau đó, Dư Tễ Đan cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của đối phương du ngoạn quanh làn da ở cổ chân cô, không cần nói rõ cũng biết là khiêu khích.
“Con mẹ nó lưu manh!”
Dư Tễ Đan tá lực đả lực*, nâng chân khác lên, đá lùi đối phương về phía sau một bước.
*tá lực đả lực: một thuật ngữ võ thuật, có nghĩa là mượn sức đánh sức.
Kể từ lúc đó, Dư Tễ Đan chiếm thế thượng phong.
Nhưng cô không ngờ được, đối phương thất thế không những không sợ hãi mà còn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp phiêu đãng trong đêm tối.
Dư Tễ Đan vung cánh tay lên tung ra một cú đấm thật mạnh, khiến đối phương lảo đảo lùi về sau, đồng thờ cũng “A….” lên một tiếng.
Dư Tễ Đan thống khổ rên.
Cô ngã ngồi xuống đất, ôm thật chặt lấy tay phải của chính mình.
Cô đã quên mất một việc, trước đây không lâu, cánh tay của cô từng trúng đạn.
Đối phương tuy rằng bị Dư Tễ Đan ra sức đánh lảo đảo ngã xuống nhưng lập tức có thể đứng lên.
Thân ảnh mông lung kia quỳ một gối trước người cô:
“Em ổn không?” Giọng nam trầm thấp, mang theo hơi thở đặc trưng của nam giới vang lên…
Anh tự nhiên mà ôm thân thể Dư Tễ Đan vào trong lòng, thậm chí còn để cô ngồi trên đùi mình.
“Đưa cánh tay của em cho anh xem.”
Bàn tay anh nóng rực phủ lên tay phải trơn bóng của cô, từng chút một sờ qua sờ lại.
Cùng lúc đó, họng súng lạnh băng áp vào trán anh.
“Tôi là cảnh sát.” Dư Tễ Đan nói “Đề nghị anh dừng lại hành vi của mình!”
Cô là đã bỏ qua hai chữ “lưu manh” – đề nghị anh dừng lại hành vi lưu manh của mình.
Dư Tễ Đan vừa nói vừa cố chấp ôm lấy cánh tay bị thương của mình không buông.
Mà đối phương cũng chẳng hề buông tay, như thể nơi họng súng chĩa vào không phải là trán của anh. Anh giống như không có việc gì vuốt vuốt cánh tay cô, thậm chí còn vỗ nhẹ mông cô như đang trừng phạt.
Anh thấp giọng nói: “Buông súng!”
Dư Tễ Đan “…”
Trong giây lát, cô thế nhưng sững sờ đến cứng đờ cả người….
Cô đã từng điều tr.a biết bao nhiêu vụ án, tiếp xúc với đủ loại người, nhưng chưa từng gặp kẻ nào như vậy…
Trong màn đêm u tối, Dư Tễ Đan không thấy rõ khuôn mặt cùng biểu tình của đối phương, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay của anh đang nhẹ nhàng mát xa cánh tay bị thương của cô, hơi thở nóng rực phun bên tai cô:
“Hiện tại còn đau không? Có cần đi bệnh viện không? Em thử cử động tay cho anh xem.”
Dư Tễ Đan muốn rút cánh tay về, nhưng sức lực của đối phương lại quá lớn, ghì chặt cánh tay phải của cô trong lòng bàn tay.
Từ nòng súng truyền ra một loạt âm thanh kinh động lòng người “Cạch cạch…”
“Tôi là cảnh sát.” Dư Tễ Đan một lần nữa lặp lại, “Đề nghị anh dừng lại hành vi lưu manh của mình.”
Cô rốt cuộc cũng nói ra hai chữ kia.
Cô không ngờ được rằng đối phương lại chụp súng của cô hạ xuống, giống như cố ý trêu chọc cô: “Buông súng, đừng bướng bỉnh nữa!”
Dư Tễ Đan: “…”
Cùng lúc đó, đèn xe chói mắt từ ngã ba đối diện vội vã tràn vào trong hẻm nhỏ, âm thanh chói tai của của còi cảnh sát từ dưới đất mọc lên, lan tràn khắp không gian, xé tan màn đêm yên tĩnh.
Hóa ra đã có vài chiếc xe cảnh sát đậu sẵn ở đây, ôm cây đợi thỏ.
Xe cảnh sát chạy đến phía trước, đường đường chính chính dừng bên cạnh đèn đường, hoàn toàn phá hỏng con đường chạy trốn của đối tượng bị tình nghi.
Nương theo ánh đèn của xe cảnh sát, Dư Tễ Đan rốt cuộc cũng thấy rõ người bên cạnh.
Anh hơi nâng mắt, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên cánh tay cô, ánh mắt cùng khuôn mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Cô ngây người.
Từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai đến thế!
Bất kỳ minh tinh nào so với anh cũng chỉ có thể kém hơn.
Dư Tễ Đan đã gặp qua rất nhiều người, kẻ bị tình nghi đa dạng phong phú, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa thấy qua kẻ nào giống người đàn ông trước mặt. Phong thái “nguy hiểm” cùng “thương hại” đồng thời xuất hiện trên người anh.
Họng súng của cô dường như ngay lập tức lại chống lên trán anh.
Anh đã là tội phạm nguy hiểm, sao lại thương hại cảnh sát?
Nhóm cảnh sát từ trên xe chạy đến, đèn chiếu đầy trời, tiếng còng tay lách cách vang lên.
Dư Tễ Đan vẫn còn ngồi trên đùi anh.
Vài giây sau, anh chậm rãi nâng mắt lên.
Tính cả ánh đèn phía sau lưng anh, dường như trong khoảnh khắc đồng loạt hướng về phía cô.
“6 năm, anh rốt cuộc cũng gặp được em.”
Đêm đã khuya, trong cục cảnh sát đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Cục hình sự nghênh đón hoa khôi của bọn họ trở lại, mọi người tạm thời dừng lại tất cả công việc của mình, một đám người lập tức vây quanh cô.
“Tễ Đan của chúng ta đúng là bảo đao chưa mòn nha! Lấy thân làm mồi nhử, vừa ra tay đã bắt được nghi phạm.”
“Đi đi đi, cậu còn không biết xấu hổ à? Nhìn lại xem lúc trước cậu điều tr.a vụ án này thế nào! Mặt mũi cục hình sự đều bị cậu làm mất hết. Nếu không phải Tễ Đan mạnh mẽ cứu vớt lại tôn nghiêm của cục, cậu cứ ở đó chờ bị phạt đi!”
“Đội trưởng! Lãnh đạo nói thương thế của cô không còn khả năng tiếp tục làm cảnh sát hình sự nữa, nhưng tôi thấy cô vẫn rất ưu tú!”
Dư Tễ Đan vẫn luôn cười, cùng các đồng sự hàn huyên vài câu, mọi người cứ thế từng người trở về vị trí công tác.
Dư Tễ Đan ngựa quen đường cũ đi đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Xuyên qua tấm kính phòng thẩm vấn, cô có thể đem diễn biến bên trong thu vào trong mắt.
Ánh sáng bên trong phòng thẩm vấn vẫn luôn mang đến cảm giác áp lực, ba cảnh sát hình sự cùng với nghi phạm Dư Tễ Đan bắt được chia ra ngồi ở hai bên bàn thẩm vấn.
Tên nghi phạm kia an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở ghế thẩm vấn, đôi tay đặt dưới ánh đèn, ánh đèn hóa thành ngòi bút, từng nét bút từ đầu ngón tay, qua khớp xương rồi tới mu bàn tay phác họa ra một đường cong hoàn mỹ. Nhưng đường cong hoàn mỹ ấy lại có chỗ không hoàn mỹ. Bởi vì điểm kết thúc là một cái còng tay lạnh băng.
Dư Tễ Đan cau mày, ánh mắt cô chậm rãi từ tay người nọ chuyển đến mặt anh.
Nét hoàn mỹ cùng với bóng đêm hoàn toàn bất đồng…
Có lẽ đây chính là “khuôn mặt thiên sứ” của “con cưng của Thượng đế” thường có trong đồng thoại đi.
Nhưng tất cả những điều này chưa đủ để làm Dư Tễ Đan chấn động. Điều khiến cho cô ngạc nhiên sững sờ là khi anh anh bị cảnh sát hình sự áp giải lên xe bỗng quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Ở một nơi toàn đèn tuần tra, ánh mắt anh nhìn về phía cô.
Nên hình dung như thế nào đây? Giống như thật lại tựa như giả, huyền diệu đến nỗi không thể giải thích được cái cảm giác đó.
Giống như cái cảnh tượng đó đã diễn ra trong sinh mệnh của cô vô số lần, giống như đã từng rất quen thuộc.
Trên đường từ phòng thẩm vấn đi ra, một nam cảnh sát trung niên hướng Dư Tễ Đan vẫy vẫy tay: “Vừa rồi nhận được tin tức, tên kia cùng vụ án lớn chúng ta đang theo có manh mối, tôi phải nhanh chóng mang thêm mấy anh em qua đây, tuy rằng cô không thuộc cục cảnh sát hình sự nữa, nhưng vụ án này cô cũng góp phần.”
Anh ta chỉ phòng thẩm vấn “Cô đi giúp tôi cùng bọn Tiểu Chu tiếp tục thẩm vấn đi!”
Dư Tễ Đan do dự một chút hỏi: “Hỏi lâu như vậy, có được manh mối gì sao? Bằng ca, có phải là hắn không?”
Bằng ca là cảnh sát hình sự lão làng, mỗi ngày đều cùng các loại vụ án và phạm nhân giao tiếp, ngữ điệu anh ta có vẻ bình thường nhưng lời nói ra lại làm người khác nghẹn họng trân trối: “Ở trong ngục giam đã 6 năm, mấy ngày nay vừa được thả liền nửa đêm lén lút theo dõi cô. Nội việc theo lén lén lút lút nửa đêm đi theo cô mấy con đường, còn có thể là người tốt sao?”
Dư Tễ Đan mở to hai mắt, trăm ngàn lần không nghĩ đến!
Anh thế nhưng có tiền án…
Bằng ca hận sắt không rèn được thành thép, nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc này đúng là nhân mô cẩu dạng*, lớn lên đẹp đẽ như vậy, dư sức làm một minh tinh hoặc người mẫu. Nếu thật sự không muốn làm việc, tùy tiện tìm một phú bà, mấy người phụ nữ giàu có đó mà gặp hắn, chỉ sợ tranh nhau mà bao dưỡng hắn! Tuổi còn trẻ, sao cứ nhất định phải đi vào con đường phạm tội! Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát!”
“Nếu hắn vừa mãn hạn tù.” Trong lòng Dư Tễ Đan tuy rằng rất khiế͙p͙ sợ nhưng đầu óc lại phân tích cực kỳ rõ ràng “Cho dù có động cơ gây án, cũng không có thời gian đi gây án không phải sao?”
Bằng ca khinh thường, hỏi ngược lại: “Dù vậy, cô giải thích thế nào về hành động của hắn đêm nay? Cô cũng đừng nói hắn chỉ thuận đường đi ngang qua? Dư Tễ Đan, cô so với tất cả chúng tôi chắc chắn cảm giác được, hắn theo dõi cô.”
Dư Tễ Đan: “…”
Đúng vậy, cô đương nhiên biết! Không chỉ có theo dõi cô, thậm chí còn động tay động chân, giở trò lưu manh…
“Hắn cho rằng cô là phụ nữ độc thân bình thường, vì thế không kiêng nể gì, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì, một phần cũng là do chúng ta chưa cho hắn cơ hội, hắn không nghĩ đến buổi tối hôm nay tất cả đều do chúng ta sắp xếp, hắn đúng là xui xẻo, nhưng tuyệt không vô tội, đặc biệt còn là người từng có tiền án, cô và tôi đều có thể đoán được mục đích của hắn, cho nên mới muốn thẩm vấn!”
Dư Tễ Đan không phủ nhận chuyện Bằng ca nói, bọn họ sẽ không oan uổng người tốt, cũng tuyệt không tha bất kể ai gây nguy hại cho xã hội.
Bằng ca cùng mấy đồng sự thay thường phục, rời khỏi cục cảnh sát.
Dư Tễ Đan cảm thấy mình không nên tham dự vào vụ án của cục Hình sự, nhưng giờ là nửa đêm, dưới tình huống không đủ nhân lực, cô chỉ có thể tạm nhận vị trí này.
***
Từ khi Dư Tễ Đan đi vào phòng thẩm vấn, một loạt ánh mắt như kim châm hướng về phía cô, làm cả người cô không được thoải mái.
Cô vừa nâng mắt, quả nhiên, tầm mắt của vị ngồi trên ghế thẩm vấn kia đang dán chặt trên người cô.
Anh rõ ràng dời đi lực chú ý, làm viên cảnh sát quát lớn: “Nhìn đi hướng nào vậy!”
Dư Tễ Đan đi qua, ngồi xuống.
Viên cảnh sát khác khẽ cười nói: “Cô ấy thật xinh đẹp, đúng không?”
Tiếng còng tay va vào nhau ngắn ngủi lại chói tai, tựa như đang thay anh trả lời.
“Dù có đẹp cũng không phải dành cho mày! Mày nên thành thật một chút, vì cái gì mà theo dõi cô ấy? Vụ cướp bóc kia, có quan hệ gì với mày? Phạm nhân kia có phải là bạn tù của mày không? Sau khi ra tù mày liền gia nhập cùng bọn chúng đúng không?”
Dư Tễ Đan mở laptop Bằng ca để lại, một phần ba màn hình là người đàn ông ngồi ở bàn thẩm vấn đối diện.
Anh mặc áo tù.
Ở nơi khác, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Nhưng một khi mang vào còng tay, mặc vào áo tù, tất cả ánh hào quang đều không còn tồn tại nữa, mọi người chỉ còn để ý anh thật kỹ.
Ảnh chụp bên cạnh viết tên anh.
Là một cái họ thật bình thường: Lý.
Tên lại rất lạ: Mính Hưu.
Lý Mính Hưu.
Từ lúc Dư Tễ Đan tiến vào phòng thẩm vấn, Lý Mính Hưu vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên, thanh âm như cát bên trong đồng hồ cát, vừa ám ách lại tinh tế:
“Những gì cần nói, tôi cũng đã thành thật khai rồi.”
Viên cảnh sát thay đổi phương thức dò hỏi: “Mày theo dõi cô ấy phải không?”
Lý Minh Hưu thẳng thắn đáp lại: “Đúng vậy.”
Dư Tễ Đan nâng tầm mắt khỏi màn hình máy tính.
Viên cảnh sát đang thẩm vấn dường như muốn phun ra hai giọt nước bọt: “Vì cái gì? Lý do gì?”
Lý Mính Hưu cũng không thu hồi ánh mắt nhìn Dư Tễ Đan, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi nghĩ tôi có quyền giữ im lặng.”
“Ngồi trong ngục vẫn chưa đủ phải không? Mày muốn trở lại đó ngồi thêm hai năm nữa à?”
Lý Mính Hưu rốt cuộc cũng dời tầm mắt về phía người kia, khí thế không thua chút nào: “Anh không phải thẩm phán, không có khả năng tuyên án tôi.”
“…”
Đừng nói Dư Tễ Đan, ngay cả chuyên viên thẩm vấn cũng nghẹn lời.
Có đôi khi… không sợ phạm nhân ăn gan hùm lớn mật, chỉ sợ gặp người có văn hóa!
Hai bên giằng co qua lại, bỗng cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.
“Cục trưởng!”
“Hồ cục trưởng!”
Hồ cục trưởng đứng ở cửa, nhìn quanh một vòng, sau lại chỉ vào mặt đồng hồ trên tay: “Mấy giờ rồi? Vụ án quan trọng nào khiến các anh trắng đêm thẩm vấn? Cuồng công tác sao? Tôi nói các anh, trong cục không trả thêm một đồng lương nào cả! Huống chi tôi nghe nói, họ Lý này không phải kẻ bị tình nghi các anh muốn bắt. Còn cô nữa, Tễ Đan…”
Vừa nói ông vừa tùy ý chỉ về hướng Dư Tễ Đan, “Không phải đã đem cô điều đi rồi sao? Như thế nào? Luyến tiếc cục Hình sự hả? Mới vừa nhậm chức mới một ngày, liền trở về đây bỏ mạng muốn tăng ca? Không muốn sống nữa đúng không?”
Dư Tễ Đan từ lúc Hồ cục trưởng đẩy cửa bước vào đã đứng lên, nghe đối phương nói, khóe miệng cô rũ xuống “Tôi nghe theo mệnh lệnh cấp trên, nhưng cũng đã công tác ở cục Hình sự nhiều năm như vậy, không có cách nào phớt lờ mọi chuyện.”
“Cô tưởng niệm cũng vô dụng, cục Hình sự đã sớm đóng cửa không chào đón cô nữa rồi.”
Nói xong, Hồ cục trưởng vung tay lên: “Đều ra ngoài hết cho tôi!”
Ngoài Dư Tễ Đan, bên trong còn ba cảnh sát khác ngây ngốc nhìn nhau, nhưng cục trưởng đã lên tiếng, bọn họ chỉ có thể tạm thời rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cửa phòng lại lần nữa được đóng lại.
Hồ cục trưởng đi đến bàn thẩm vấn, từ trên xuống dưới đánh giá Lý Mính Hưu một chút, vài giây qua đi, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải vừa rồi Lý nhị thiếu gọi cho tôi, tôi cũng không biết anh đã mãn hạn.”
Lý Mính Hưu mặt vô cảm, liếc mắt nhìn Hồ cục trưởng, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra bốn chữ “Ông nhận sai người.”
Hồ cục trưởng cười cười, không nói gì nữa, tự mình tháo bỏ còng tay cho Lý Mính Hưu, “Coi như tôi nhận sai người, tôi biết anh vô tội, anh đi đi.”
***
Lúc Lý Minh Hưu ra khỏi phòng thẩm vấn, thì thấy một đoàn cảnh sát hùng hổ tiến vào, bọn họ áp giải một nam nhân quần áo luộm thuộm trông thật chật vật đi vào.
Giống như chính anh 3 giờ trước vậy.
“Thằng nhóc này, bị chúng tôi bắt được rồi!”
Lý Mính Hưu lại tùy tiện nghe hai câu, đã có thể xác định nhóm cảnh sát đang bắt người bị tình nghi.
Án nào thì anh không rõ lắm, cũng chẳng liên quan tới anh. Nhưng đối với nhóm cảnh sát hình sự, anh thật sự coi thường, anh đại khái đoán ra được chính là vụ cướp bóc liên hoàn.
Đi theo vị thẩm vấn viên tới phía trước làm hồ sơ, lại trở lại đại sảnh lần nữa…
Lý Mính Hưu đã không tìm thấy bóng dáng Dư Tễ Đan.
***
Ban đêm bỗng có sương mù, khiến cho đường phố trở nên ẩm ướt lại có vẻ mông lung thần bí.
Một đêm đi qua, trời đang dần tảng sáng.
Lý Mính Hưu ra khỏi cửa chính cục cảnh sát, bỗng thấy một chiếc xe màu đen băng qua rồi dừng lại bên cạnh đèn đường cách đó không xa.
Lý Mính Hưu đến gần vài bước.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi như ẩn như hiện xuất hiện trong màn sương.
Lý Minh Hưu dừng chân tại chỗ.
Người kia đứng cạnh cửa xe không lạnh không nhạt nói: “Mới ra tù, lại suýt chút nữa muốn đem mình nộp lại? Người phụ nữ kia đúng là khắc tinh của anh. Lần đầu tiên, anh vì cô ta mà hủy hoại cuộc đời chính mình, lúc này thì sao? Anh chuẩn bị đem mạng mình ra giao nộp luôn à? Anh hai, đáng giá sao?”
Lý Minh Hưu bỗng nhiên cười: “Đàn ông đã kết hôn không có tư cách hỏi anh ‘đáng giá sao’, bởi vì chính cậu đã sớm có đáp án rồi.”
Lý Đường Chu: “…”
Vừa nhớ tới vợ mình, trái tim cậu liền nóng lên.
Đáng giá sao?
Đúng là không cần hỏi nhiều.
“Mấy năm nay còn phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ cô ấy.”
Năm đó theo phía sau anh có rất nhiều anh em, từ lâu đã trưởng thành, đã có thể tự mình tạo lập một chân trời. Lúc anh hãm sâu trong vũng bùn nghèo túng, nếu không có cậu em này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“…” Lý Đường Chu không nghĩ tới Lý Mính Hưu lại nói ra những lời buồn nôn như vậy, cậu còn đang vội vã về nhà chăm vợ đây. Cậu trực tiếp vứt cho Lý Minh Hưu một cái điện thoại: “Đã giúp anh lưu số của cô ấy, chuyện sau này, anh tự giải quyết lấy!”
Lý Mính Hưu ở trong nhà giam nhiều năm như vậy chưa động qua điện thoại, nhưng tay vẫn thật mau lẹ, anh tùy tiện ấn ấn vài cái, liền tr.a ra được thông tin.
Danh bạ chỉ có hai người.
Trừ bỏ Lý Đường Chu, một người khác… chính là người mà anh ngày ngày ở sau song sắt trằn trọc nhớ về. Mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm gọi tên: Dư Tễ Đan.