Chương 47
Dư Tễ Đan quyết tâm không cho Lý Mính Hưu đuổi theo, mà Lý Mính Hưu lại quyết tâm muốn đuổi theo cô.
Vì thế hai người liền trong trời đêm gió lạnh trình diễn một vở “kẻ chạy người đuổi”.
Nhiều năm làm cảnh sát, trải qua bao nhiêu cuộc truy bắt làm Dư Tễ Đan đối với việc truy đuổi có cũng đủ kinh nghiệm, nhưng đàn ông cùng phụ nữ trời sinh thể chất vốn khác biệt, làm cô sau khi chạy qua mấy cái giao lộ, rốt cuộc cũng bị Lý Mính Hưu bắt được.
Tại giây phút kia Bị Lý Mính Hưu bắt được, Dư Tễ Đan thế nhưng lại nở nụ cười sau đó cười thành tiếng. Tiếng cười nghe thật chua chát, cũng thật giễu cợt…
Lý Mính Hưu chặt chẽ mà ôm lấy cô, không ngừng nhìn chăm chăm bộ dáng cô cười lớn.
“Anh đừng đụng vào tôi!” Dư Tễ Đan đem Lý Mính Hưu đẩy ra, cô cười lớn hỏi anh, “Anh vì cái gì không cười? Vì cái gì lại không cười?!”
Lý Mính Hưu lại một lần nữa ôm lấy Dư Tễ Đan.
Hai người trên đường lôi lôi kéo kéo.
“…………” Lý Mính Hưu muốn trấn an cảm xúc Tễ Đan, nhẹ nhàng mà gọi tên cô: “Đan Đan……”
“Không cần gọi tôi! Vì sao không cười?! Anh không cảm thấy hiện tại tôi đặc biệt buồn cười sao?” Dư Tễ Đan rốt cuộc không cười nổi nữa, gào lên, “Tôi là cảnh sát! Nhưng lại là một cảnh sát bị người truy đuổi ở trên đường giống như bệnh tâm thần chạy loạn, vì cái gì muốn đuổi theo tôi?! Hả? Anh vì cái gì muốn đuổi theo tôi?! Anh đi đi, anh lăn đi ‘ kim toa’ của anh đi——”
Dư Tễ Đan một bên gào một bên đẩy Lý Mính Hưu: “Anh lăn về nơi phồn hoa của anh đi, lăn đi làm ông chủ Lý của anh đi, lăn đi kim toa đánh bài của anh đi, anh còn đuổi theo tôi làm gì?! Anh lăn đi! Mau lăn đi!”
Cô chỉ tay về phía xa: “Anh mau cút đi cho tôi——”
“Anh không đi.” Lý Mính Hưu lại giang tay ôm Tễ Đan, anh gào lại với cô, “em còn hỏi anh đuổi theo em làm gì? Chẳng lẽ em không biết lý do sao? Em là vợ của anh, bởi vì em là vợ của anh!”
“Lý Mính Hưu! Tôi đã nói với anh rồi đúng không?!” Dư Tễ Đan không ngừng đấm đánh Lý Mính Hưu, “Không cần gọi tôi là vợ! Không cần lại gọi tôi là vợ!”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng hôn gương mặt cô, ăn nói khép nép: “Nhưng em chính là vợ anh mà, đây là sự thật, cho dù trời cùng đất tận cũng không thay đổi được……”
“Không phải! tôi không phải!” Dư Tễ Đan lại đem Lý Mính Hưu đẩy ra xa, “Không được gọi tôi là vợ! Để tôi trịnh trọng nói cho anh biết, Lý Mính Hưu, tên lừa đảo nhà anh! Hai chúng ta kết thúc rồi!”
Kết thúc rồi……
Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn Dư Tễ Đan.
Anh phảng phất có thể nghe thấy âm thanh mọi thứ trên thế giới này sụp đổ.
Kết thúc rồi……
Cô nói bọn họ kết thúc rồi……
Lý Mính Hưu muốn trấn định, nhưng anh vẫn nghe được thanh âm run rẩy của chính mình: “……em nói kết thúc rồi là có ý tứ gì?”
“Chính là nghĩa trên mặt chữ!”
Ném ra một câu lạnh như băng, Dư Tễ Đan liền xoay người, bắt đầu băng qua đường.
Lý Mính Hưu sửng sốt vài giây, vẫn như cũ đuổi theo.
Anh mới vừa giữ chặt tay cô, liền bị đối phương vô tình mà ném ra.
Tình huống suy sụp này đối với Lý Mính Hưu mà nói quả thực không đáng nhắc tới, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên tuyệt vọng như thế, anh mặt dày mày dạn mà tiếp tục đi kéo tay cô lại.
Dư Tễ Đan dùng sức hất tay anh ra, thời điểm lần thứ ba anh muốn kéo cô lại, cô chỉ vào dòng xe cộ trên đường, quát: “Anh còn dám chạm vào tôi, tôi liền băng qua cho anh xem!”
“…………” Lý Mính Hưu sợ tới mức lập tức giơ hai tay lên, làm động tác “Đầu hàng”, nhẹ giọng nói: “Được, anh không chạm vào em, em ngàn vạn lần phải bình tĩnh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, em ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc nghếch……”
“Anh nằm mơ đi! Ai muốn cùng anh từ từ nói chuyện!”
Dư Tễ Đan hung hăng mà trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, qua đường, tiếp tục đi về nhà.
Tuy rằng Lý Mính Hưu đáp ứng Dư Tễ Đan không hề chạm vào cô, nhưng anh không đáp ứng không hề đi theo cô.
Vì thế liền hình thành một hình ảnh hết sức quỷ dị —— Dư Tễ Đan ở phía trước, Lý Mính Hưu ở phía sau, hai người cách nhau hai mét, cô đi một bước, anh cũng đi một bước, cô dừng lại bước chân, anh cũng dừng lại bước chân.
Trừ bỏ đi đi dừng dừng, Dư Tễ Đan còn thường ở ven đường, ngồi trên bồn hoa trong chốc lát, ánh mắt cô dại ra mà nhìn xe cộ lui tới trên đường, ven đường từng cặp tình nhân tay trong tay, sóng vai ân ái đi lướt qua.
Thần sắc Tễ Đan cô đơn, ngẫu nhiên sẽ dùng tay dụi dụi mắt.
Đứng cách đó không xa, anh thu hết nhất cử nhất động của cô vào trong mắt, anh hận không thể băm nát chính mình ——
Thời điểm cầu hôn cô, anh hứa sẽ cho cô cả đời hạnh phúc vui sướng, anh sẽ sủng ái cô cả đời, nhưng hiện tại…… sao anh có thể làm cô thương tâm đến vậy được chứ……
Anh thật đúng là đáng ch.ết! Không! Là nên hồn phi phách tán cũng không đủ tạ tội với cô…
Hối hận, đau lòng, tự trách —— đủ loại cảm xúc đem cả người Lý Mính Hưu hoàn toàn bao phủ, anh thật muốn nổi điên chạy tới mà ôm cô, hôn cô, an ủi cô, nói với cô nỗi khổ của mình, kể cô nghe anh yêu cô đến nhường nào ……
Nhưng giờ phút này anh cái gì cũng không thể làm.
Dư Tễ Đan hiện tại quá mức kich động, nếu anh tùy tiện xông lên, cô thật sự sẽ thương tổn chính mình, làm điều ngốc ngếch với bản thân để tr.a tấn anh, trừng phạt anh.
Cô biết anh có thể làm nghiêng trời lệch đất, nhưng duy chỉ có cô, anh không dám thử. Anh thực sự không dám thử…
Cho nên anh chỉ có thể nhìn cô không chớp mắt, khắc sâu hình ảnh của cô để rồi cảm nhận thế nào gọi là bất lực, còn có, thế nào là đau tận tâm can.
***
Dư Tễ Đan đương nhiên biết Lý Mính Hưu theo cô suốt một đường, nhưng hiện tại cô thật sự không có tâm tình đi để ý anh.
Loại chuyện này anh không phải lần đầu tiên làm, cô cũng không phải lần đầu tiên trải qua.
Tựa hồ đối với bọn họ mà nói, sớm đã thấy tuyệt vọng. Chỉ là lần lượt nhắm mắt cho qua mà thôi…
Đầu óc cô đều là một bóng dáng mơ hồ lúc hư lúc thật—— tựa hồ thật lâu thật lâu trước đây, anh cũng đã đi theo phía sau cô như thế, cô đi, anh đi, cô dừng, anh cũng dừng. Tựa hồ…… Không biết khi nào, anh cũng đã xuất hiện trong sinh mệnh của cô, cùng cô trải qua cô rất nhiều chuyện, thấy qua rất nhiều phong cảnh.
Trong một đông đêm gió lạnh cô đần độn mà trở về tiểu khu, lảo đảo lên lầu, lảo đảo đến cửa nhà.
Cô móc ra chìa khóa, đang chuẩn bị mở cửa, cô nghe được tiếng bước chân của anh đi theo phía sau.
Cô quay đầu lại, từ bậc thang chậm rãi đi lên một người, đúng là Lý Mính Hưu.
Dư Tễ Đan đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa, lại không mở, cửa cũng vẫn duy trì trạng thái đóng, cô nhướng mày, lạnh lùng, trong giọng nói không nghe ra bất luận cảm xúc gì: “Anh còn trở về làm gì?”
Rốt cuộc đã đến nơi an toàn, Lý Mính Hưu tạm thời không cần sợ Dư Tễ Đan làm ra chuyện ngốc nghếch gì nữa, anh liền mặc kệ tất cả, đi lên phía trước giữ chặt tay cô: “Anh không trở lại nơi này thì đi nơi nào? Đây là nhà của chúng ta.”
Dư Tễ Đan ném tay anh ra, nghiêm khắc mà nói: “Không phải! Anh không cần chất vấn tôi! Ông chủ Lý, nhà của anh hẳn nên là biệt thự to lớn, sao có thể là căn phòng nhỏ bé này, đã thế còn dùng khoản vay chưa trả xong để mua chứ?”
Dư Tễ Đan đi vòng quanh Lý Mính Hưu một vòng, cười lạnh hỏi: “Như thế nào? Đại thiếu gia? Hiện tại có thể nói cho tôi biết anh rốt cuộc đang muốn diễn vở kịch nào chưa? Chẳng lẽ cậu ấm nhà có tiền nào cũng đều giống anh như vậy sao? Thích giả người nghèo, lại làm luôn loại người nghèo đến cặn bã, muốn biến mình nên thấp kém nhất vô năng nhất luôn sao? Cho nên các người làm như vậy mục đích là cái gì? Khảo nghiệm tôi sao? Khảo nghiệm tôi đối với anh có bao nhiêu thiệt tình sao? Khảo nghiệm tôi là thích anh hay là tiền của anh sao? Sau đó thì sao? Tôi hiện tại thông qua thí nghiệm của anh rồi sao? Lý tổng? Lý đại thiếu gia?”
“Anh có phải đang nói với những kẻ có tiền ngoài kia rằng: Xem người phụ nữ tên gọi Dư Tễ Đan kia ngốc nghếch không? Tôi làm bộ một phân tiền đều không có, cô ta cũng ngây ngốc gả cho tôi, còn tự cho là đúng cảm thấy có thể nỗ lực làm việc nuôi cả gia đình, các người xem cô ta rốt cuộc có bao nhiêu ngốc nghếch chứ?”
“Đan Đan!” Lý Mính Hưu nhẹ giọng gọi tên cô, giang hai tay, đem cả người cô gắt gao mà ôm vào lòng, một bên hôn bên tai cô, một bên thống khổ mà nói: “Còn không bằng em giết anh đi! Em giết anh ngay bây giờ đi…… Chỉ cần có thể làm cho em hả giận, có thể làm em thôi không thương tâm nữa, được không? Ngàn vạn lần đừng nói như thế nữa, thật sự so với giết anh, còn làm anh khổ sở hơn……”
“Anh khổ sở?!” Dư Tễ Đan ở trong lòng Lý Mính Hưu giãy giụa, gào to, “Anh tự biên tự diễn hay như vậy, còn khổ sở? Như thế nào? Là bởi vì tôi hiện tại không cảm động rơi nước mắt, không có cảm ơn chính mình trong lúc không có chút tri giác nào gả cho một kẻ có tiền, gả vào hào môn sao? Như vậy thật khiến cho anh khổ sở sao?”
“Con mẹ nó kẻ có tiền gì chứ! hào môn là cái gì chứ!” Lý Mính Hưu ôm lấy Tễ Đan, anh đem thân mình tựa trên cửa, dùng lực đạo hai chân và eo cố định Tễ Đan đang cố giãy dụa, đầu ngón tay anj nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt cô, cuối cùng yêu thương mà nâng mặt cô lên, thanh âm trầm thấp mềm nhẹ mà nói: “Vài thứ kia xứng cùng em đánh đồng sao? đời này điều duy nhất chân chính anh muốn chỉ có em, vì thế anh đã phải trả giá quá nhiều quá nhiều, thật vất vả rốt cuộc cũng đến được bên em, em còn muốn đem anh đánh trở về nơi bắt đầu sao? Được thôi, nếu em hiện tại muốn đem anh đánh trở về mười tám tầng địa ngục kia, vậy em cũng phải cho anh một mốc thời gian chứ, khi nào anh lại được ‘mãn hình phóng thích ’…… em không thể để anh vĩnh thế không được giải thoát đi?”
“Lý Mính Hưu……”
Hành lang tuy rằng có đèn cảm ứng, nhưng ánh sáng vẫn như cũ không quá sáng ngời.
Dư Tễ Đan ở khoảng cách gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào đôi mắt Lý Mính Hưu, cô nhấp môi: “Anh vẫn luôn cảm thấy tài ăn nói của mình thực tốt sao? Anh cảm thấy chỉ bằng mấy câu như vậy tôi nên cho anh một cái gọi là thời gian ‘mãn hình phóng thích ’ sao? Tôi sẽ không tiếp tục tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của anh nữa, anh là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! kẻ đại lừa đảo! Anh xem tôi là kẻ ngốc sao? Còn muốn đùa cợt tôi đến khi nào nữa?——”
Đang lúc Tễ Đan còn thao thao bất tuyệt, Lý Mính Hưu đem môi mình ấn lên!
Một chuỗi dài lời chỉ trích đột nhiên bị anh nuốt vào.
Lần hôn này tuyệt không giống trước kia, nếu trước kia là nhẹ nhàng, vậy lần này chính là mưa rền gió dữ.
Mang theo tính chất xâm lược cùng chiếm giữ thật lớn——
Thậm chí còn mang theo dục vọng……
“uhm…hmmm..hmmm……”
Dư Tễ Đan phát ra thanh âm, cô từ kháng cự, đến mê mang, đến thuận theo, lại đến một nỗi niềm trầm luân rất nhỏ ……
Thời điểm nụ hôn này kết thúc, ánh mắt Tễ Đan thậm chí đều bắt đầu tan rã ……
Lý Mính Hưu duỗi tay về lỗ khóa phía sau Tễ Đan.
“Cạch——” một tiếng, khoá cửa mở ra.
Chờ đến khi Lý Mính Hưu đem cô bế ngang đi vào nhà, đồng thời dùng chân đóng cửa, Dư Tễ Đan mới tìm được lý trí vừa rồi không biết đã bay đi đâu trở về.
Cô hé miệng, cắn vào cánh tay Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu đau đến nhíu mày.
Nhưng anh vẫn như cũ không có buông cô.
“Lý Mính Hưu! Rõ ràng là anh làm sai! Có thể bày ra thái độ của người phạm sai lầm không vậy? Anh có thể thể hiện một chút hối cải không?!”
Lý Mính Hưu hơi hơi cúi đầu, cọ cọ mặt cô: “Nếu so việc anh muốn giữ mặt mũi, với việc em có thể tha thứ cho anh mà nói ——”
Dư Tễ Đan mắng to nói: “Anh con mẹ nó nằm mơ đi!”
“Cho nên ~” Lý Mính Hưu lại cọ cọ khuôn mặt người trong lòng, quả thực đem câu “Không biết xấu hổ” phát huy đến mức tận cùng mà nói ra lý luận:
“Anh muốn giữ mặt mũi, em cũng sẽ không tha thứ, anh đây còn cần mặt mũi làm gì? Bán sắc sao? Anh lại không thiếu tiền, còn không bằng trực tiếp không biết xấu hổ, nói không chừng còn có thể làm cho vợ anh suy nghĩ lại~”
“Lý Mính Hưu! Anh …… Anh không biết xấu hổ! Đồ không biết xấu hổ!”
Cho dù là phụ nữ, Dư Tễ Đan tốt xấu gì cũng là cảnh sát, năng lực chuyên nghiệp không thể nghi ngờ, cô cùng Lý Mính Hưu so qua vài chiêu, rốt cuộc từ trong ngực anh thoát được ra.
Dư Tễ Đan đem Lý Mính Hưu đẩy ra ngoài cửa lớn, chỉ vào mũi hắn: “Anh! Cái tên lừa đảo này, cho rằng nói vài câu hay ho tôi liền tha thứ cho anh?! Đương nhiên, anh thì hay rồi, phụ nữ chờ gả cho anh không chừng còn đang xếp hàng dài đến tận Thiên An, anh thấy ai tốt thì cứ lấy người ta đi, tôi sẽ không ……”
Cô càng nói càng tức giận, chỉ tay ra ngoài: “Anh mau cút đi! Hiện tại đã là tháng chạp, cũng không phải tháng tám để anh có thể hạ tuyết, cho nên ông trời sẽ không tha thứ cho kẻ đi lừa đảo tình yêu, lừa đảo hôn nhân của người khác như anh, vậy cũng không cần trông cậy vào tôi sẽ tha thứ cho anh!Tôi! Sẽ! Không! Tha! Thứ! Cho! Anh!”
Nói xong, cô dùng sức đóng cửa, trực tiếp đem Lý Mính Hưu nhốt ở ngoài cửa.
Sau đó Dư Tễ Đan liền tựa vào cửa lớn trượt ngồi xuống sàn nhà.
Cô lớn tiếng mà khóc.
Mỗi một tiếng khóc tựa như hàng ngàn hàng vạn kim châm xuyên qua nơi mềm mại nhất trong lòng Lý Mính Hưu.
Cảm giác nóng rát sinh ra đau đớn.
Đau đến hô hấp khó khăn, đau đến nỗi anh cảm giác mình không thể gượng dậy được nữa.
Anh rốt cuộc đang làm những gì? Anh sao có thể làm vợ mình khóc? Anh sao lại có thể để vợ mình khóc thương tâm đến vậy?
Dư Tễ Đan một bên khóc thút thít một bên hùng hùng hổ hổ: “Kẻ lừa đảo…… Lý Mính Hưu, anh là kẻ lừa đảo…… anh lừa tôi……”
Cô khóc là bởi vì tức giận.
Một nửa là bởi vì Lý Mính Hưu, một nửa kia lại là bởi vì chính mình.
Cô giận bản thân mình ——
Lý Mính Hưu rõ ràng là kẻ lừa đảo tội ác tày trời, cô cũng hạ quyết tâm muốn cùng hắn “kết thúc rồi”, nhưng một khắc kia cô bị anh hôn, liền mất đi lý trí.
Cô thật đúng là không tiền đồ!
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng mà gõ cửa: “Đan Đan…… Đan Đan em đừng khóc, đều là anh sai, đều là anh sai, em đánh anh cho hết giận đi được không……”
Dư Tễ Đan không để ý tới Lý Mính Hưu, vẫn như cũ khóc lớn.
Qua hồi lâu, Lý Mính Hưu ngồi tựa vào cửa, cùng Dư Tễ Đan một trong một ngoài cùng tựa cửa: “Đan Đan, nếu ông trời tha thứ cho anh, em sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Cách ——”
Đang khóc lớn Dư Tễ Đan bị sặc đến mức đánh một tiếng cách.
Lại lại lại…… Lại muốn làm ra chuyện xấu gì?
Nếu là trước đây, có người cùng cô nói như vậy, cô sẽ cảm thấy người nọ đang nói mê sảng, nhưng hiện tại là Lý Mính Hưu nói ——
Cô chính mắt gặp qua Lý Mính Hưu đã làm cái gọi là “Ông trời sẽ tha thứ anh” …… mỗi một lần đều là một việc kinh thiên động địa.
Dư Tễ Đan giọng mũi, nói qua kẹt cửa: “Anh …… Anh muốn làm cái gì?”
“…………” Lý Mính Hưu không có trả lời.
Dư Tễ Đan càng nghĩ càng cảm thấy đây là bình yên trước giông bão, cô từ trên sàn nhà đứng lên, chạy vào phòng tắm tùy tiện tắm rửa giặt giũ, sau lại nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Lý Mính Hưu……
Lý Mính Hưu……
Cô tín nhiệm anh như vậy, lại bao dung anh như vậy ……
Vì cùng anh ở bên nhau, cô từ một đứa luôn ngoan ngoãn, lại cùng trưởng bối trong nhà chiến tranh rất nhiều lần.
Vì không muốn anh vất vả, cô thậm chí cảm thấy “Nữ chủ ngoại, nam chủ nội” cũng không có gì vấn đề, cô có thể nuôi gia đình mình.
Mặc dù anh không có tiền, mặc dù anh trừ vẻ đẹp bên ngoài, anh chẳng còn gì cả, cô vẫn như cũ cảm thấy tương lai bọn họ thật tươi sáng, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng mà, kết quả là, cô vừa biết được, hết thảy đều là cô một bên tình nguyện mà thôi.
chồng cô, người bên gối của cô, tựa như cảm giác của cô khi trước—— anh vẫn luôn mang theo mặt nạ, anh trước nay cũng chưa dùng gương mặt thật tới đối mặt với cô.
Anh sao có thể đối với cô luôn nói dối như vậy chứ?
Vở kịch này, rốt cuộc thú vị chỗ nào vậy?
Chẳng lẽ như cô trong lúc nổi nóng mắng anh nói?
Ngụy trang thân phận là vì thử cô?
Vì thử xem cô thích anh, hay là vật ngoài thân của anh?
Nhưng cô đã cùng anh kết hôn rồi! vào lúc anh hai bàn tay trắng! Vì cái gì kết hôn lâu như vậy, lúc cô không ngừng ép hỏi không dưới một lần, anh đều chưa từng cùng cô nói qua một câu chân thật?
Tuy rằng hiện tại cô đối với Lý Mính Hưu đã hoàn toàn không thể hiểu cũng chẳng thể biết, nhưng bọn họ xác xác thật thật là vợ chồng hợp pháp, bọn họ xác xác thật thật là người bên gối thân cận nhất, lấy ấn tượng của cô đối với anh—— Lý Mính Hưu tuyệt đối không phải bởi vì thử cô……
Cho nên……
Hành động của Lý Mính Hưu đến tột cùng là vì cái gì?
Dư Tễ Đan vừa mới khóc quá mức lợi hại, đôi mắt không chỉ có đau, còn càng ngày càng không mở ra được, cuối cùng cô chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, cô có thể nghe được có tiếng người đẩy cửa phòng ngủ, tiếng bước chân quen thuộc đi đến, anh giống như từ trong ngăn tủ tìm kiếm ra một hòm thuốc, lại cầm đồ vật bên trong, nhẹ nhàng mà ngồi vào mép giường.
Dư Tễ Đan liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng lại bất lực.
Cô có thể cảm giác được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà đặt sau đầu cô, sau đó nâng đầu cô lên một chút, giây tiếp theo cô liền thoải mái dễ chịu mà gối lên một cái gì đó mềm mại——
Đại khái là đùi hắn đi, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi hương thuộc về đàn ông.
Lại qua vài giây, tay chân đối phương nhẹ nhàng mà đem thuốc mỡ hơi lạnh trong tay bôi lên mi mắt đang sưng của cô.
Là ai?
Là Lý Mính Hưu sao?
Trừ bỏ anh, còn có người thứ hai có chìa khóa sao? Có thể tự do ra vào nhà cùng phòng ngủ cô sao?
Chờ đến khi đối phương xoa thuốc cho cô xong, liền đem đầu cô nhẹ nhàng thả lại xuống gối.
“hmm……”
Cô bất mãn mà rầm rì một tiếng.
Hiển nhiên cùng gối so sánh, cô càng thích gối lên chân anh……
Một tiếng cười khẽ.
Tuy rằng ngắn ngủi, lại đủ khả năng làm lòng cô dao động.
Trong lúc ngủ mơ Dư Tễ Đan: “uhm……”
Cùng lúc đó, “Tách” một tiếng, đèn phòng ngủ liền bị đóng lại.
Hai ba giây qua đi, sau đó một người nằm xuống bên người Dư Tễ Đan.
Anh tự nhiên mà xuyên một cánh tay dưới cổ Tễ Đan, làm cô thoải mái mà an ổn nằm trong khuỷu tay của mình, cánh tay kia gắt gao mà đem cô ôm chặt trong lòng ngực.
Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng, cảm giác được bản thân lại được một vòng tay ấm áp mà quen thuộc ôm lấy giống như vô số đêm trước đây, cô gian nan mà vặn vẹo thân mình, tìm một tư thế cùng góc độ thoải mái nhất, ngoan ngoãn mà dùng gương mặt cọ cọ cằm người bên cạnh, mơ hồ gọi tên: “Mính Hưu……”
“Ừ, là anh.” Đối phương nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt cô, “Ngủ đi, chúc em mơ một giấc mơ thật đẹp~”
“Mính Hưu……” Dư Tễ Đan phá lệ lại gọi thêm một tiếng, cô chậm rãi trở mình lại, ở trong lòng Mính Hưu mà chép miệng.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học làm Dư Tễ Đan đúng giờ thanh tỉnh.
Dư Tễ Đan nằm trên giường.
Nghĩ thầm, ngày hôm qua khóc mãnh liệt như vậy, hôm nay đôi mắt khẳng định sưng thành gấu trúc, làm sao đi làm đây?
Cho dù trong lòng trăm ngàn không tình nguyện, cô vẫn phải rời giường đi làm.
Chờ đến khi mở to mắt, cô sửng sốt một chút. Trừ bỏ có chút sáp, thế nhưng không hề cảm thấy có gì khó chịu.
Sao lại thế này?
Trong trí nhớ mơ hồ, đêm qua giống như có người vào phòng……
Dư Tễ Đan đột nhiên nhìn về phía bên cạnh ——giường ngủ trống rỗng, căn bản nhìn không ra dấu vết đêm qua có người ngủ ……
Cô mơ hồ nhớ rõ, người kia còn ôm cô.
Chẳng lẽ là cô đang nằm mơ?
Thật là, ban ngày nghĩ gì ban đêm liền mơ thấy cái đó?
Dư Tễ Đan xoa xoa mặt.
Thanh tỉnh một chút! Làm gì có Lý Mính Hưu nào ở đây? Không có! Căn bản không có!
Dư Tễ Đan vừa xoa mặt vừa ra khỏi phòng ngủ.
Thời điểm Đi ngang qua nhà ăn, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cô chậm rãi buông đôi tay, lăng lăng mà nhìn chằm chằm bàn ăn.
Xác thực trên bàn cơm bày biện đồ ăn phong phú —— hết thảy đều là bữa sáng cô thích ăn.
Hiện tại, Dư Tễ Đan có thể xác định……
Đúng vậy. Lý Mính Hưu đã tới.
Đồ ăn vừa thấy liền biết là anh làm.
Đêm qua hết thảy tất cả sự tình phát sinh căn bản không phải cô nằm mơ!
“Lý Mính Hưu?”
Dư Tễ Đan tìm khắp nơi, cô thậm chí chạy tới phòng tắm, kéo cửa: “Mính Hưu?”
—— rỗng tuếch.
Dư Tễ Đan ấn đường nhíu chặt.
Anh lại chơi trò gì vậy?
Dư Tễ Đan trực tiếp vào phòng tắm rửa mặt, ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng, đứng ở ngưỡng cửa, cô thật sâu hít một hơi.
Dựa theo tính cách của Mính Hưu, tám phần anh sẽ ở cầu thang ngoài cửa, ngồi chờ cô.
Lần trước cô không cho anh vào nhà, anh chính là làm như vậy.
Nhất định đúng vậy!
Dư Tễ Đan cong cong khóe môi, mở cửa.
—— lại rỗng tuếch
Dư Tễ Đan: “…………”
Không ở cầu thang, chẳng lẽ…… ở bồn hoa dưới lầu?
Rốt cuộc thì bồn hoa dưới nhà cô cũng là nơi quen thuộc của anh.
Dư Tễ Đan đi xuống lầu, mở cổng, quét mắt một vòng.
—— vẫn rỗng tuếch
Dư Tễ Đan đứng ở đó thật lâu.
Không biết vì cái gì, không nhìn thấy thân ảnh anh, cô lại có điểm thất vọng.
Dư Tễ Đan xoa xoa thái dương.
vốn dĩ chính cô nói bọn họ “kết thúc rồi”, cho nên Lý Mính Hưu thích đi nơi nào liền đi nơi đó, thích đi nơi phồn hoa liền đi, thích đi tìm phụ nữ nào liền tìm người đó, hiện tại cùng cô đều không có một phân tiền quan hệ!
Không cần lại nhớ anh……
***
Dư Tễ Đan đi vào đơn vị, các đồng sự đều không ngoại lệ dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn cô.
Đúng vậy, đêm qua cô ném lại tất cả đồng sự, cùng Lý Mính Hưu hai người lôi lôi kéo kéo mà chạy khỏi “Kim toa”, xác thật là cô sai.
Hơn nữa Lý Mính Hưu……
Dư Tễ Đan ở trong lòng thở dài.
Có mặt trên ảnh bìa tạp chí thương nghiệp trước kia, hơn nữa ngày hôm qua còn ở “Kim toa” gặp mặt, gương mặt Lý Mính Hưu thật đã được miêu tả thật sinh động. đừng nói ngày hôm qua bọn họ rời khỏi, bạn bè của Lý Mính Hưu, Phương Gia Mai, bạn trai cô ta, cùng các đồng sự của cô sẽ nói gì ……
Đại khái các đồng sự cũng cảm giác được điều ngoài ý muốn.
Rõ ràng cô gả cho một kẻ nghèo hèn, như thế nào bỗng chốc từ kẻ nghèo hèn lại lắc mình biến hoá trở thành một đại nhân vật trong giới thương nhân?
Đến cả cô còn không nghĩ ra, đừng nói người khác……
Phương Gia Mai cũng tốt, La Đông Lỗi cũng được, những ngày này, bọn họ nương theo tiến độ công tác, tới văn phòng cô rất nhiều lần.
Một đám muốn nói lại thôi, lời nói có ẩn ý.
Dư Tễ Đan không cùng bọn họ nhiều lời——không phải bởi vì cô lười phản ứng bọn họ, chủ yếu là bản thân cô cũng không biết từ đâu mà nói.
Hơn nữa, từ thời khắc kia, Lý Mính Hưu phảng phất hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô mỗi ngày cô đơn đi làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ, sinh hoạt……
Mỗi một ngày trôi qua, cô liền càng thêm tức giận Lý Mính Hưu.
Rõ ràng là anh làm sai!
Rõ ràng từ đầu tới đuôi đều là anh sai!
thế nhưng anh lại thật sự đem cô vứt đi……
Anh còn dõng dạc mà nói chính mình không biết xấu hổ, hiện tại xem ra anh thực sự muốn giữ mặt mũi! Đừng nói cái gì mà không biết xấu hổ tới mong cô vãn hồi, tất cả đều là dối trá!
Dư Tễ Đan: “…………”
Cô nghiến răng nghiến lợi.
Lý Mính Hưu, anh cả đời không cần trở lại luôn đi!
***
ngày thứ mười Lý Mính Hưu biến mất, Dư Tễ Đan đã bắt đầu không ngăn được mà nhớ anh.
Cô nhớ anh.
Thực nhớ anh.
Lúc này cô mới rốt cuộc hiểu ra, “quen” là một từ ngữ đáng sợ cỡ nào.
Cô đã quen có anh đối tốt với mình.
Cô đã quen có anh yêu thương cô.
Cô đã quen có anh bên người.
Cô đã quen bên gối có anh.
Cô thậm chí đã quen dành một nơi rộng rãi trong sinh mệnh của mình cho anh…
Nhưng Lý Mính Hưu vẫn mãi là kẻ đi lừa đảo tình yêu của cô, còn là tên bội tình bạc nghĩa!
Anh nhân lúc cô đã quen có anh, nhân lúc cô không thể không có anh, anh lại đem cô ném qua một bên, anh chẳng một chút để tâm, tùy ý cô tự sinh tự diệt……
Vương Phi có một câu ca cũng thật hay—— “Tưởng niệm là một loại cảm xúc vừa thực vừa ảo.”
Cô thậm chí đã bắt đầu hối hận nói với Lý Mính Hưu câu kia “Chúng ta kết thúc rồi”.
Nếu cô không nói, có phải bây giờ sẽ không khổ sở thế này?
Nhớ anh. Nhưng cũng thật hận anh.
Hận anh. Nhưng sao lại nhớ anh đến mỏi mòn.
Càng nghĩ đến càng hận.
Càng hận lại càng muốn nghĩ……
Nhớ quên, yêu hận cứ thế quẩn quanh như một mê cung không lối thoát, cô ở trong đó vòng tới vòng lui, cũng không tìm thấy lối ra.
Lý Mính Hưu biến mất ngày thứ mười một.
Trong không trung của một mùa đông khắc nghiệt rơi xuống biết bao tuyết mịn.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Đương nhiên, nếu tính đợt “tháng tám tuyết bay” thì đây là trận thứ hai.
Bởi vì trận tuyết kia, “tuyết tháng tám” lại một lần nữa trở về thời kì từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo.
Mọi người tiếp tục suy đoán người kia cầu hôn Đan Đan có thành công hay không? Người kia cùng Đan Đan có kết hôn không? Bọn họ hiện tại có phải hay không phi thường hạnh phúc?
Phương Gia Mai cầm đầu nhóm các đồng sự nữ trò chuyện, thanh âm cũng truyền tới tai Tễ Đan.
“—— ai, tôi thấy cô ta thật đáng thương, các cô xem, vốn dĩ, cô ta là một cảnh sát xinh đẹp như vậy, cũng không lo tìm đàn ông tốt? Một hai phải tìm cái tên trừ bỏ đẹp đẽ cũng không có tí nào dáng vẻ của đàn ông nên có, không nghĩ tới sự tình biến hóa khôn lường, người đàn ông hèn kém kia thế nhưng lại là một người thành đạt, cô ta hẳn là đánh cuộc chính mình, còn chưa bắt đầu cao hứng, đã bị người ta ném đi.”
“Cô ta thật sự bị bỏ rơi rồi sao? Trách không được trước kia Lý Mính Hưu hở một tí lại đón đưa cô ta, hai người thoạt nhìn thật ân ái, nhưng hiện tại đã nhiều ngày không xuất hiện không phải sao?”
“Ai, kẻ có tiền, các cô đại khái là không biết Lý Mính Hưu kia có bao nhiêu tiền đâu, nói ra sợ sẽ hù ch.ết mọi người mất—— nghe nói hắn là Lý đại thiếu gia! Chính là anh hai Lý Đường Chu, đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, gia đình bên ngoại cũng không phải dạng tầm thường, bản thân hắn cũng vậy, chính là thiên tài trong giới tài chính, nói một câu giàu nứt vách đổ tường cùng không phải là nói quá. Cái loại kẻ có tiền này có cái gì thiệt tình? Cùng Dư Tễ Đan phỏng chừng chính là một dạo vui chơi, thể nghiệm một chút tình yêu của kẻ nghèo khó, chờ đến khi thân phận được đưa ra ánh sáng, sẽ còn phản ứng Dư Tễ Đan sao?”
“Đúng vậy, Dư Tễ Đan công tác tuy không tồi, nhưng cũng chỉ xuất thân trong một gia đình bình dân, sao có thể bước vào cửa nhà họ Lý và họ Hạ đây?”
“Nhưng mà Lý Đường Chu cưới Bùi Hải Âm cũng là gia đình bình dân?”
“Cô ngốc à? Lý Mính Hưu là đại thiếu gia! Con dâu trưởng có thể là một người tầm thường như cô ta?”
“Nghe các cô nói vậy, tôi cũng cảm thấy Dư Tễ Đan thật đáng thương…… vừa đáng thương vừa xui xẻo……”
“…………”
Lần đầu tiên, Dư Tễ Đan nghĩ đến việc vận dụng chức quyền đem các đồng sự ba hoa ngoài kia sa thải một lượt!
Buổi chiều, khi Phương Gia Mai tới đưa tư liệu cho Dư Tễ Đan, thuận tiện thông báo cho cô hôm nay là sinh nhật phó sở, đồng sự toàn sở liên hoan để chúc mừng, mời Dư Tễ Đan tham gia.
Dư Tễ Đan ngẩn người.
Sinh nhật sao……
Nếu là ngày thường, Dư Tễ Đan khẳng định cự tuyệt ——các đồng sự khẳng định phải đi—— nhưng chỉ có hôm nay, cô thật sự rất muốn náo nhiệt một lần: “được.”
Bởi vì là sinh nhật phó sở, cũng không thể quá keo kiệt, bọn họ liền tìm một nơi phồn hoa, đường phố hai bên đều là đủ loại khách sạn xa hoa.
Nhưng phố này tựa hồ đang làm xanh hoá, giữa mùa đông khắc nghiệt vốn nên xuất hiện thân cây trụi lủi, nhưng giờ phút này lại bị miếng vải đen che đi.
Trên phố này xe người lui tới, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen, không cảm thấy có vấn đề gì.
Một đám người tiến vào phòng đã được đặt trước trong một nhà hàng.
Bởi vì chúc mừng sinh nhật phó sở, phòng ăn tràn đầy không khí vui vẻ.
thời điểm cắt bánh kem không khí đạt tới cao trào.
Dư Tễ Đan trừ bỏ câu “Sinh nhật vui vẻ” cũng không nói thêm điều gì, vẫn luôn ngồi một góc nhìn không chớp mắt, yên lặng mà ăn bánh sinh nhật trong tay.
Đột nhiên ——
Phòng ăn đang vui vẻ bị không khí bị bên ngoài ầm ĩ lấn át.
Ngồi cạnh cửa là một nam cảnh sát liền xoay người mở cửa——
Cầu thang nhà hàng chật ních người, đều là các khách ở đây, các đồng sự lập tức vừa mặc áo khoác vừa nhanh chóng đi theo dòng người chạy xuống lầu.
Tựa hồ là bệnh nghề nghiệp, phó sở lập tức hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Một đồng sự khác cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem bỗng hô to một tiếng: “Con mẹ nó!!!”
Kêu xong hắn liền từ trên chỗ ngồi chạy đi, không nói hai lời liền muốn ra bên ngoài.
“Sao lại thế này?!”
nam đồng sự vừa rồi quay đầu lại, hưng phấn mà nhướng mày: “Các cậu còn ngồi ngốc ở đây làm gì? Mau xuống lầu xem đi, trăm năm khó gặp kỳ cảnh, các cậu chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?”
Trăm năm khó gặp……
Kỳ cảnh?
Dư Tễ Đan đang ăn bánh kem ngẩng đầu.
Giống như có thứ gì đó trong lòng cô len lỏi xuất hiện.
Rõ ràng cô không thích xem náo nhiệt cũng đi theo các đồng sự lao xuống.
Hai bên đường có thể nói biển người tấp nập.
Cửa nhà hàng cũng chen đầy thực khách.
Dư Tễ Đan bằng kỹ nghệ cao siêu và chuyên nghiệp, rốt cuộc từ trong đám người len được ra ngoài.
Đương lúc cô nhìn thấy cái gọi là “Trăm năm khó gặp kỳ cảnh” trong miệng đồng sự, nước mắt đã ứa đầy hốc mắt.