Chương 8

Người đàn ông của tôi:
Không có đến chín mươi phần trăm testosterone
Sam đứng trong đường hầm của sân vận động Joe Louis và chờ ra sân băng. Anh ghét chơi ở Detroit. Ghét những ký ức dai dẳng khó chịu.


Anh đứng sau Logan Dumont và trước Blake Conte. Đội trưởng Walker Brooks trượt ra mặt băng đầu tiên, giữa một bức tường đầy những người hâm mộ đội Red Wings đang giễu cợt họ. Sam lúc nào cũng thấy các đám đông la ó thật thú vị. Anh được tiếp thêm sức mạnh nhờ tất cả sự đam mê ấy, và không một ai đam mê thể thao hơn người hâm mộ khúc côn cầu. Khi đến lượt mình bước lên mặt băng, anh nhét găng tay xuống dưới một cánh tay và trượt ra sân, vẫy tay như thể anh là một anh hùng thắng trận. Anh ngước lên nhìn các hàng ghế chật kín và cười lớn. Có thể anh ghét chơi ở Joe Louis, nhưng anh thích chơi khúc côn cầu. Anh đã lên đường thi đấu được hơn một tuần và anh vừa kiệt sức vừa say máy bay, nhưng ngay khoảnh khắc bóng rơi xuống, tất cả chúng đều biến mất. Adrenaline chảy rần rật khắp huyết quản và lao như tên bay dưới da anh. Anh thống trị sau vạch xanh, dùng cơ thể để hăm dọa và chọc giận đối phương. Anh chặn một đường chuyền bóng và ngồi bốn phút trong khu phạt vì dùng gậy đập đối thủ và móc gậy. Lỗi thứ hai hoàn toàn là vớ vẩn. Zetterberg bị mắc vào gậy của anh không phải là lỗi của anh. Hắn ta nên quay về Thụy Điển và học cách trượt băng như một người đàn ông dũng cảm.


Gã ẻo lả.


Các huấn luyện viên thỉnh thoảng lại nhặng xị lên về những lỗi phạt ngu ngốc, nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng đó đơn giản là cách Sam chơi. Đó là cái giá phải trả khi có anh chơi, và khi Chinooks thắng, như khi họ thắng đêm đó trước Red Wings, chẳng ai nói gì. Anh rút séc của mình - và ngày nay đó là một con số lớn, với rất nhiều số không - để đánh đấm mạnh bạo, chặn lại những cơ hội ghi bàn, và tạo đất cho các cầu thủ cánh. Anh sở hữu một trong những cú quất bóng mạnh nhất trong liên đoàn và cũng có một trong những cú móc phải mạnh nhất. Anh thích nghĩ rằng mình dùng cả hai thứ đó một cách khôn ngoan. Nhưng tất nhiên, điều ấy không phải lúc nào cũng đúng. Đa số thời gian anh khơi mào những trò tởm lợm để hăm dọa và cho thấy rõ sự hiện diện của mình. Để khiến đối phương do dự. Để khiến họ phạm sai lầm, nhưng thỉnh thoảng anh khơi mào những trò tởm lợm chỉ để cho vui. Thỉnh thoảng anh đánh nhau trực diện chỉ vì anh thích thế.


Dẫu sao anh cũng chẳng đánh đấm nhiều bằng Andre, tuy nhiên, như Mark Bressler cứ lặp đi lặp lại rằng, Andre là cầu thủ tấn công chủ chốt của cả đội, và đánh nhau là công việc chính của cậu ta.


Sau trận Detroit, Sam và cả đội Chinooks lên máy bay và bay về nhà. Anh dành một tuần ở Seattle trước khi bay đến Phoenix, Nashville, và Pittsburgh. Khi ở trong thành phố, anh chia thời gian giữa công việc, Conner, và vài cô bạn gái. Nhưng khi anh lên máy bay và hướng đến Phoenix, các cô bạn gái không phải là người anh nghĩ đến. Đến khi anh đặt chân xuống Pittsburgh một tuần sau, sự bầu bạn của phái nữ không phải thứ anh nhớ. Anh nhớ con trai anh dù đã nói chuyện với con vài lần trên điện thoại. Hồi xưa, anh vẫn luôn gọi điện cho Conner khi anh đi du đấu. Luôn nhớ thằng bé và cố gắng gặp thằng bé, nhưng lần này anh cảm nhận được nỗi nhớ lớn hơn nhiều. Dành thêm nhiều thời gian với thằng bé khiến anh nhớ tới những câu chuyện đùa cộc-cộc ngờ nghệch và những bức tranh của Conner. Anh nhớ những câu hỏi về tất thảy mọi thứ và mọi chuyện của con, và anh cũng nhớ cả những vòng ôm bé xíu nữa.


available on google playdownload on app store


Đêm hôm ấy, trận đấu trước Penguins bắt đầu một cách tồi tệ rồi đi thẳng tới địa ngục. Mọi thứ thật kỳ lạ, bắt đầu với việc quả bóng xúi quẩy đầu tiên được thả xuống. Pittsburgh thống trị khoảng giữa, và số tám mươi bảy, Sidney Crosby, rất xông xáo. Thằng nhóc từ Nova Scotia ghi được một điểm và góp phần đẩy bóng khỏi gậy của Sam. Anh tức giận đến mức đã trả miếng và ra khu chịu phạt ngồi vì bị lỗi phạt đôi. Trong thời gian anh ngồi ở khu chịu phạt, đội Penguins ghi bàn khi năm đối bốn và thắng với tỷ số 4 - 3.


Đêm hôm ấy, Sam lên máy bay, chuyển Ipod sang chế độ tự chỉnh bài và đeo tai nghe vào. Anh muốn quên tiệt trận đấu tối hôm đó. Anh không muốn nghĩ về những quả bóng nảy và lỗi penalty ngu ngốc. Anh thật sự không muốn nghĩ về bất kỳ điều gì hết. Đời anh dễ dàng hơn theo cách đó.


Nhưng anh vẫn luôn nghĩ về em gái anh, Ella, gần như cả tuần vừa rồi. Nhiều hơn thường lệ. Có lẽ vì anh đang nỗ lực dành nhiều thời gian hơn cho Conner. Nhận thêm trách nhiệm với con trai anh. Gánh nặng của trách nhiệm ấy làm anh sợ hãi. Đó không phải một gánh nặng gì mới mẻ. Chỉ là một thứ mà đã lâu lắm rồi anh không mang trên vai.


Sau khi bố mất, anh đã trở thành người đàn ông của gia đình. Chịu trách nhiệm cho mẹ và em gái anh, Ella. Không phải về mặt tài chính, lúc ấy thì chưa, nhưng phải chịu trách nhiệm. Anh đã nhận công việc ấy một cách nghiêm túc, hay ít nhất cũng nghiêm túc hết mức một đứa trẻ có thể. Mẹ anh hồi ấy là một phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang. Giờ cũng vẫn vậy, nhưng Ella... Ella bị mất phương hướng khi không có bố. Mất phương hướng và trống rỗng, và Sam đã lấp vào chỗ trống ấy vì cô. Anh đã chăm nom cô và bảo đảm rằng không bao giờ có chuyện gì tồi tệ xảy ra. Khi có thể, anh sẽ đưa cô tới các khu vui chơi. Vào mùa hè, cái đuôi tóc bóng mượt của cô sẽ không bao giờ nằm ngoài tầm mắt của anh. Và trong năm học, anh bảo đảm cô làm đầy đủ bài tập về nhà và đi chơi với lũ trẻ ngoan.


Năm mười chín tuổi, anh được chọn ngay vòng tuyển chọn đầu tiên và rời nhà gần năm trăm dặm tới Edmonton. Anh đã về thăm nhà nhiều hết mức có thể, và gần như ngày nào anh cũng nói chuyện với cô. Khi cô lên mười sáu, anh đã mua cho cô một chiếc xe ô-tô, và khi cô tốt nghiệp trung học, anh đưa cô tới Cancun để ăn mừng. Cùng mùa hè ấy, anh được chuyển nhượng tới Maple Leafs, và Ella cùng anh chuyển tới Toronto. Cô đã vào đại học York và tốt nghiệp với bằng cử nhân giáo dục. Anh đã rất tự hào về cô. Cô xinh đẹp, thông minh, hài hước, và tương lai của cô thật rộng mở.


Rồi sau đó cô gặp Ivan, và cô thay đổi. Không lâu sau khi hai đứa bắt đầu hẹn hò, cô trở nên xa cách, sưng sỉa, và hay giấu giếm. Lần đầu tiên thấy một vết bầm trên mặt cô, anh liền đến chỗ công trình xây dựng nơi Ivan làm. Anh đã đánh hắn bầm tím, giẫm chiếc giày cỡ mười bốn của anh lên ngực hắn ta và nói rằng anh sẽ giết hắn nếu anh còn thấy một vết bầm nào nữa trên người Ella. Hậu quả của sự can thiệp đó là, anh ngày càng ít gặp em gái mình hơn. Nhưng sau một năm rưỡi trong mối quan hệ tàu lượn cao tốc của Ella và Ivan, cuối cùng cô cũng rời bỏ hắn ta. Sam đưa cô quay về Regina, và cô sống trong một căn hộ nhỏ không xa nhà mẹ bọn họ. Sam thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Ella nối lại tình bạn với những người bạn cũ và dần dần trở lại là chính bản thân mình. Lần cuối cùng anh thấy cô, Ella của ngày xưa, hạnh phúc, lạc quan, tỏa sáng rực rỡ trong đôi mắt xanh to tròn của cô.


Anh đang ở nhà ở Toronto khi nhận được cuộc gọi đã thay đổi cuộc đời anh mãi mãi. Hôm ấy là ngày mười ba tháng sáu, anh vừa chơi xong một trận golf với vài cầu thủ và đang ngồi ở bàn ăn bữa tối gồm một cái bánh sandwich kẹp thịt hun khói và khoai tây mua trên đường về nhà. Anh ăn được nửa bữa khi mẹ anh gọi báo tin rằng Ella đã bị giết. Ivan đã băng qua Canada để tìm cô, và khi cô không chịu quay lại cùng hắn ta, hắn đã bắn cô, rồi tự kết liễu mình. Ella xinh đẹp, thông minh đã ch.ết với một viên đạn trong đầu. Và một trong những bi kịch của nó, dù chắc chắn không phải bi kịch lớn nhất, là Ivan cũng đã ch.ết, bởi vì Sam rất muốn được giết ch.ết hắn ta.


Em gái anh đã ch.ết, và anh không thể giúp con bé. Anh đã không ở đó khi con bé cần anh nhất. Anh là người đàn ông của gia đình, nhưng anh lại thất bại trong việc bảo đảm an toàn cho em gái mình.


Vài năm đầu tiên sau cái ch.ết của Ella là một cơn ác mộng. Một ký ức nhạt nhòa về những bữa tiệc vô độ và việc tự hủy hoại bản thân. Trong thời kỳ sa đọa ấy, quãng thời gian duy nhất mà cuộc đời anh tập trung lại, quãng thời gian duy nhất nó đáng giá, là trên mặt băng. Đánh nhau. Trút cảm giác tội lỗi của anh lên bất kỳ kẻ nào dám trượt qua khoảng lãnh địa thực sự của cá nhân anh. Ngoài mặt băng, anh lẩn tránh khỏi trách nhiệm với tất cả mọi người, trừ bản thân anh. Anh chỉ có thể chăm sóc cho Sam, và thỉnh thoảng, anh cũng làm loạn trách nhiệm đó một cách kinh khủng.


Anh đã gặp gỡ Autumn trong đợt tưởng niệm ngày mất của Ella. Một thời điểm cực kỳ tệ. Thời điểm mà anh cảm nhận rõ lỗ hổng sâu hun hút mà em gái anh bỏ lại. Không có gì lấp đầy được lỗ hổng ấy, nhưng trong những ngày ở Vegas ấy, anh đã hết sức cố gắng. Anh đã nốc rượu và làʍ ȶìиɦ. Anh không nhớ được gì nhiều về khoảng thời gian ấy, nhưng anh có ý thức rằng trong vài ngày ngắn ngủi, anh không còn cảm thấy quá trống rỗng đau đớn nữa. Anh đã lấp đầy nó bằng một cô gái tóc đỏ có đôi mắt màu lục sậm. Có thứ gì đó ở cô, thứ gì đó khiến anh theo đuổi cô như thể cô có thể cứu rỗi anh khỏi chính bản thân anh. Rồi anh thức dậy, đã kết hôn, đau đầu, và lần đầu tiên tỉnh táo từ khi đến Nevada.


Hiện tại, Sam không còn cảm thấy nhu cầu lấp đầy chỗ trống bằng rượu bia và một phụ nữ bất kỳ nữa. Chỗ trống vẫn còn ở đó. Sẽ không có gì có thể thay thế được em gái anh. Cô sẽ luôn là phần bị thiếu hụt trong gia đình, nhưng anh không còn tự hủy hoại mình như trước nữa. Những phụ nữ trong đời anh không còn bất kỳ nữa. Không còn những cô nàng cổ động viên chịu chơi sẵn sàng lên giường với các cầu thủ khúc côn cầu, nhưng cũng không có người phụ nữ nào có mối quan hệ lâu dài. Anh vẫn luôn giữ phần đời ấy của mình tách biệt với cuộc sống cùng con trai anh. Ít nhất anh cũng nghĩ mình làm được thế cho tới khi Conner nhắc tới bức ảnh chụp anh rót bia lên các cô người mẫu áo tắm. Conner đã đủ lớn để chịu ảnh hưởng từ cuộc sống của Sam. Đủ lớn để biết rằng bố nó có thời gian dành cho người khác nhưng không có cho nó.


Anh vẫn luôn cảm thấy Conner an toàn hơn khi ở cùng Autumn. Rằng cô sẽ chăm sóc thằng bé tốt hơn Sam nhiều lần. Điều ấy hẳn cũng vẫn đúng, nhưng Conner cũng cần anh nữa. Không phải một người mà thằng bé thấy trong các đoạn băng thể thao hay vài dịp cuối tuần. Con trai anh cần anh để trưởng thành lên.


Động cơ máy bay giảm dần tốc độ khi chuẩn bị hạ cánh xuống Seattle. Lúc này là khoảng ba giờ sáng thứ Bảy, và Sam nhìn xuống ánh đèn bên dưới. Anh định ngủ khoảng mười tiếng tới, rồi vài cầu thủ sẽ gặp nhau ở khu thương mại để chấm điểm một cuộc thi Halloween. Khi nói chuyện với Conner lúc nãy, anh được biết rằng con trai anh đã quyết định hóa trang làm một cầu thủ khúc côn cầu. Một cầu thủ đội Chinooks như bố nó. Sam không ngại nhìn Conner mặc áo thể thao có số thi đấu của mình bên trên, nhưng Halloween không phải ngày lễ của anh, và Autumn là một người cực kỳ khắt khe về các chuyến nghỉ lễ. Nếu là bình thường thì anh có thể mạo hiểm đến chơi và gánh chịu cơn phẫn nộ của Autumn, nhưng sau cái đêm anh đưa Conner về nhà sau trận đấu, họ đã trở nên hòa thuận. Mặc dù nói hòa thuận có thể là hơi quá. Vài lần anh đưa Conner về thay vì nhờ Nat làm việc đó hộ, họ đều cư xử lịch sự, và anh không thấy khao khát muốn che bi của mình lại nữa. Anh cho rằng miễn là mình không đưa Conner về nhà trễ mà không gọi điện báo, hay cố đẩy cô ra khỏi ngày lễ của cô, háng anh chắc sẽ được an toàn trước chân cô.


Anh sẽ gặp Conner sau hôm Halloween. Có lẽ là đưa thằng bé tới khu mua sắm mái vòm mà nó rất thích. Dành thêm nhiều thời gian cho con mình rất quan trọng với anh, nhưng nghiêm túc hơn với cuộc sống của thằng bé không có nghĩa là anh phải từ bỏ những thú vui khác trong những đêm nghỉ ngơi. Những thú vui như là chơi bời trong một quán bar đầy những nàng Bạch Tuyết ɖâʍ đãng những cô y tá hư hỏng.


“Anh Vince?”
“Ừ?”
Trong đêm Halloween tối om, Autumn nhìn Conner chạy giữa những ánh đèn lập lòe của những quả bí ngô hình mặt cười và gõ cửa một nhà hàng xóm cách họ vài khu nhà. Cậu cầm túi kẹo trong một tay, mặc áo thi đấu của Chinooks ra ngoài áo khoác. “Anh có nghĩ em làm đàn ông khó chịu không?”


“Cái gì?” Anh Vince nhìn xuống cô. “Gì vậy?”
“Vài tuần trước, Shiloh đã bảo em cư xử như thể em tỏ vẻ làm đàn ông không ưa ấy?”
Conner chạy về phía họ, đôi mắt đen mà cô vẽ cho cậu đã hơi nhòe, nhưng cái sẹo đỏ vẫn dính chặt vào má. “Con được ít kẹo Nerds này.”


Kẹo. Đường nguyên chất. Họ đi tới nhà kế tiếp, và anh Vince nói, “Đừng để tâm tới Shiloh. Cô ấy thuộc dạng con gái không thật lòng nghiêm túc về bất kỳ thứ gì. Cô ấy không như em.”
“Tức là sao?” Conner chạy về hướng một cánh cửa được trang trí bằng một con nhện.


“Tức là em là một bà mẹ và một doanh nhân. Em có rất nhiều việc phải làm và cũng có rất nhiều ưu điểm.”
“Phải, nhưng em muốn nghĩ rằng đàn ông thấy em hấp dẫn. Thấy em không chỉ là một bà mẹ và một nữ doanh nhân.”


Anh móc tay quanh cổ cô. “Em là một phụ nữ xinh đẹp, và nếu em muốn một người đàn ông nào đó trong đời thì em sẽ có được người đó.”


Cô và anh Vince lúc nào cũng rất gần gũi, thậm chí cả khi anh ở xa, nhưng anh cũng là anh trai cô và anh sẽ nói dối để cứu rỗi cảm xúc của cô. “Anh thật sự nghĩ thế chứ?”


“Ừ, nhưng đừng la cà ở các quán bar để gặp gỡ đàn ông nhé. Lần cuối cùng em thử làm thế kết quả không được tốt cho lắm đâu.”


Autumn bật cười. “Đúng vậy.” Họ rẽ qua một góc phố và, từ cách xa nửa dãy phố, cô thấy một cỗ xe đỏ đỗ cạnh chiếc Harley của anh Vince trên đường lái xe vào nhà cô.
“Bố đến rồi.” Conner đổi túi kẹo từ tay này sang tay kia.
“Phải rồi.” Anh Vince buông thõng cánh tay xuống.


Hôm nay không phải ngày của Sam. Sao anh lại ở đây? “Đừng chạy,” cô nói to, khi Conner bắt đầu đi xuống vỉa hè. Thằng bé chạy dưới một bể ánh sáng tạo ra từ đèn đường, rồi cắt ngang mặt sân đầy những con bù nhìn rơm vui vẻ và đèn bí ngô cười tươi roi rói.


Bên cạnh cô, anh Vince lầm bầm gì đó mà cô không thể nghe rõ. Không nghe được chắc là tốt nhất, rồi anh hỏi, “Tên ngốc đó muốn gì?”


“Em không biết. Em cứ tưởng anh ta đã rời khỏi thành phố.” Từ góc tối nhà cô, Sam hiện lên từ bậc thềm cuối cùng ở hiên nhà, và Conner biến mất trong chiếc áo khoác len màu sẫm của anh. Cho rằng mình có thể xuất hiện mà không gọi trước đúng là điển hình của Sam.


“Hắn ta đột nhiên quyết định trở thành người bố mẫu mực à?”


“Gần như thế, nhưng nó sẽ không kéo dài đâu.” Cô lắc đầu, và đuôi tóc của cô chạm nhẹ vào hai vai áo măng tô dạ màu xanh biển. Tiếng đế giày của Vince vừa nặng nề vừa đáng ngại khi hai người họ thu hẹp khoảng cách với Sam. “Hãy hứa với em là anh sẽ không gây sự nhé.”


Một đường chỉ trên áo phao của anh bục ra như thể anh đang gồng cơ bắp lên giống Người Khổng Lồ Xanh. Anh Vince là một người anh trai tốt bụng, đáng mến và là một người bác tốt. Anh rất bao bọc, nhưng đồng thời cũng rất nóng tính. Anh cũng có thể ghi thù trong lòng lâu hơn bất kỳ ai mà cô biết. Kể cả cô. Trong khi Autumn đã gạt đi những cảm xúc cay đắng mà cô dành cho Sam, anh Vince vẫn còn chưa và hẳn cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Dù mẹ bọn họ rất sùng đạo nhưng “Hãy tha thứ và quên đi” là một khái niệm xa lạ với con cái nhà Haven. Đặc biệt là với anh Vince, và dù Autumn đã tiếp tục bước đi, cô cũng không thể nói là mình đã tha thứ cho Sam. Dẫu Sam cũng chưa bao giờ xin sự tha thứ của cô. Chưa bao giờ nói anh xin lỗi, và cô sẽ không bao giờ quên. Điều đó là bất khả thi. Đòi hỏi quá mức. Cô chỉ là rời bỏ nó và không còn quan tâm nữa.


Khi Autumn và anh Vince đi vào đường lái xe, sự căng thẳng giữa Sam và anh cô làm gáy cô nhức nhối, và đuôi tóc của cô dường như buộc quá chặt. “Hành xử cẩn thận nhé,” cô nói nhỏ. Cô dừng lại trước mặt Sam và ngước nhìn anh, ánh sáng từ nhà tràn qua trán anh, qua đường khoằm ở mũi và vắt ngang nửa môi anh. “Tôi không biết là anh ở trong thành phố.”


“Tôi ở đây.”
Rõ ràng là thế. “Tôi không biết anh định ghé qua.”
“Tôi vốn không định ghé qua cho tới khoảng nửa tiếng trước.” Cằm anh hơi hếch lên. “Vince.”
“Sam.”
“Tôi cần nói chuyện với anh một chút,” Sam nói khi anh trừng mắt nhìn anh Vince.
“Tôi à?”
“Không. Anh trai em.”


Cô sợ điều đó. Cô túm cánh tay anh Vince. “Đừng đánh anh ta đấy.”
Anh Vince gỡ ngón tay cô ra khỏi áo. “Anh sẽ không đánh hắn ta trước.”


Sam tặc lưỡi. “Anh sẽ không có cơ hội đánh tôi sau đâu, đồ người nhái.” Anh băng qua họ đi về cuối đường và dừng lại dưới cái bóng tối om của một cây sồi cổ thụ.


Anh Vince cũng cười, nhưng tiếng cười không chút hài hước. Anh đã được huấn luyện để giết người, nhưng Autumn từng thấy Sam đánh nhiều người đến bất tỉnh nhân sự. Những người to con hơn cả anh Vince. “Hứa nhé?”
Anh đi qua đường, tiếng “Không” của anh kéo dài phía sau lưng.


“Người nhái là gì ạ?”


Cô liếc xuống nhìn mái tóc vàng óng của Conner. Có lẽ cô nên đưa thằng bé vào nhà, nhưng cô nghĩ không ai trong hai người đàn ông kia sẽ vung nắm đấm trước mặt Conner. Họ ghét nhau thật đấy, nhưng họ còn yêu Conner nhiều hơn. Ít nhất cô cũng hy vọng là vậy. “Mẹ nghĩ đó là một thành viên hải quân SEAL.”


“À. Bố sắp đánh bác Vince ạ?”
“Tất nhiên là không.” Ít nhất cô hy vọng là không. “Họ chỉ đùa nhau thôi.”
“Họ đang nói chuyện gì thế ạ?”


Cô căng tai ra để nghe xem hai người họ đang nói gì, thậm chí còn hơi ngả người về phía trước, nhưng chỉ có vài tiếng thì thầm vang tới tai cô. “Chuyện đàn ông.”
“Chuyện đàn ông là gì ạ?”
Cứ làm như cô biết vậy? “Ô-tô.”


“Bác Vince không có ô-tô. Bác ấy có một chiếc xe máy và xe bán tải nhỏ. Nhưng xe của bác ấy không to bằng của bố.”
Từ những gì ít ỏi mà cô thấy được, có vẻ như Sam đang chống tay trên hông, và anh Vince vẫn đang khoanh tay.


Một lần nữa cô lại nghe thấy Sam tặc lưỡi, rồi anh rời khỏi chỗ tối và băng qua đường về phía cô. “Con có cái bánh Reese nào trong túi kẹo đó không?” anh hỏi Conner.
“Có lẽ mười hoặc hai mươi cái ạ!”
“Tốt. Con có thể cho ông bố già của con một cái.”


“Con có nhiều kẹo lắm. Vào nhà xem đi bố.”
Sam nhìn sang Autumn. “Em có phiền không?”
Cứ làm như điều đó đáng kể vậy. Cô lắc đầu và nhìn anh Vince rời khỏi chỗ tối đi về phía cô. “Ôm tạm biệt bác con đi nào,” cô bảo Conner.


“Vâng.” Sẵn đang nhảy chân sáo vì kẹo Halloween, Conner chạy tới chỗ anh Vince và vòng tay quanh eo anh. “Tạm biệt bác Vince.”
“Gặp sau, Vàng Con. Đấm tay với bác nào.”


Conner giơ nắm tay của thằng bé lên trước, rồi nhanh chóng rụt nó lại. “Chậm quá.” Thằng bé chạy về chỗ Sam, nắm lấy tay anh, rồi kéo anh lên thềm. Autumn chờ tới khi hai bố con khuất bóng bên trong rồi mới hỏi, “Chuyện đó là sao?”
“Bọn anh đã hiểu rõ nhau.”
“Hiểu gì? Anh ta đã nói gì?”


Anh Vince vắt một chân qua chiếc Harley và trèo lên xe. “Đừng bận tâm.”
“Anh Vince! Hiểu cái gì?”
Anh thở dài. “Cậu ta bảo anh rằng cậu ta định đến chơi nhiều hơn, nên anh tốt nhất là nên quen với việc nhìn thấy cậu ta.”
“Và?”


“Không có gì.” Cỗ xe gầm lên, lấp đầy màn đêm với hai ống khói và chấm dứt cuộc nói chuyện. Anh quay xe lại và rời đi, bỏ lại Autumn trừng mắt nhìn theo. Có nhiều chuyện hơn là “không có gì.” Cô biết anh Vince quá rõ để tin anh.


Cô thở ra một hơi và hướng lên cầu thang tới cửa trước được trang trí bằng một con ma thân thiện. Cô mệt lử vì trò cho-kẹo-hay-chịu-phạt suốt ba tiếng vừa qua và hy vọng rằng Sam không định ở lại lâu. Cô sẽ gặp hai cô dâu tương lai vào sáng mai và cần phải nhạy bén. Cô mở cửa ra và đi lên các bậc thang khi Conner kể câu chuyện cười cộc-cộc mới nhất của thằng bé. Sam cười như thể câu chuyện cực kỳ buồn cười.


Mà nó không hề buồn cười.


Conner ngồi cạnh Sam trên chiếc tràng kỷ màu xanh bạc hà, áo của thằng bé vứt trên bàn. Hai mái tóc vàng của bố và con trai chụm vào nhau khi họ chúi đầu vào túi kẹo đặt giữa hai người. Con số mười sáu to đùng trên áo thi đấu của Conner không chỉ là số thi đấu của Sam, mà rõ ràng là nó còn thuộc về ai đó tên Bobby Clarke. “Bobby có một cú đánh bóng rất mạnh,” Conner đã nói cho cô biết vài tuần trước.


“Nhưng cú đánh của bố còn mạnh hơn. Bố đã ba lần thắng giải cú đánh mạnh nhất.”
“Đồng tiền đẹp đấy,” Sam khen con mắt đen của Conner.
“Cũng giống như của bố. Mùa trước.”
“Bố đâu có sẹo trên má.”
“Con biết. Dù vậy bố nên có đi.”


Autumn cởi áo khoác và đi vào phòng ăn. “Đừng tự làm mình ốm vì ăn hết toàn bộ chỗ kẹo đó đấy.”
Conner làm bộ không nghe thấy cô. “Bố có thể có một thanh Kit-Kat.”
“Bố thích Dots. Bố thường hay dính tất cả các màu sắc khác nhau lên răng và đuổi cô Ella chạy khắp nơi.”


“Cô Ella là ai ạ?”
“Em gái bố. Bố từng kể cho con về cô ấy rồi.”
“À vâng. Cô ấy mất rồi.”


Autumn vắt áo khoác lên ghế và quay vào phòng khách. Cô vẫn quen có một người đàn ông trong nhà. Vince lúc nào cũng ghé qua đây, nhưng Sam mang một luồng năng lượng khác hẳn theo cùng. Nó không hùng hổ hay đầy tính phòng thủ như hồi xưa, nhưng cũng không hề dễ chịu. Nó thật quá mức. Quá nhiều hoóc-môn đàn ông vạm vỡ tỏa ra từ ghế sô pha của cô và lấp kín cả căn phòng.


“Tốt nhất là con cho bố những viên Dots đó để răng con không bị sâu,” anh nói, lục tay trong túi. “Có lẽ vài viên M&M nữa. Có lẽ có vài viên màu xanh trong đó, và bố biết con ghét tất cả mọi thứ gợi con nhớ đến món rau cải như thế nào.”
Thứ cuối cùng Sam LeClaire cần là những viên M&M xanh.


“Anh có thể lấy hết chúng đi.”


Sam ngước lên nhìn Autumn, rồi quay mắt về với cái túi. “Cảm ơn, nhưng tôi...” Đầu anh ngẩng phắt lại, và anh nhìn cô chằm chằm như thể cô vừa đột nhiên biến thành người ngoài hành tinh. Chân mày anh nhướn lên tận trán, và hai khóe mắt xanh của anh nheo lại. Một người ngoài hành tinh xấu xa.


Cô ngoái ra sau, không thấy gì, rồi quay mắt lại nhìn anh. “Gì?”
Anh chỉ vào áo thể thao màu trắng của cô. “Em đang mặc cái quái gì đấy?”
“Một cái áo khúc côn cầu.” Cô nhìn xuống và chỉ vào con chim cánh cụt ở trước ngực. “Khúc côn cầu là chủ đề Halloween năm nay của bọn tôi.”


Giọng anh rắn đanh. ch.ết người. “Nó là áo Pittsburgh.”
“Tôi thích nó. Con chim cánh cụt có hai cái giày trượt nhỏ trên chân.” Cô ngước lên. “Nó dễ thương.”
“Nó gay.”
“Sam. Ăn nói cẩn thận.”


“Áo thi đấu thể thao không phải là để dễ thương.” Anh cau mày và một ngón tay buộc tội chỉ vào cô. “Em đang mặc số thi đấu của Crosby.”
Cô nhìn số 87 trên ống tay áo. “Ai?”


“Chúa ơi. Tên khốn vừa mới ghi điểm trước tôi nhờ một quả bóng bị ma ám. Hắn ta nên thấy xấu hổ chứ không phải là trượt băng khắp nơi như một nữ hoàng dạ hội.”
Mặc kệ điều đó có nghĩa là gì. Cô chỉ vào Conner, thằng bé đang nuốt trôi từng từ của Sam. “Vui lòng ăn nói cho cẩn thận.”


Conner lắc đầu. “Con đã bảo mẹ rồi bố ạ.”
Autumn há hốc miệng. “Bảo mẹ cái gì?”
“Mặc số áo của bố, như con ấy.”
Phải rồi. Cứ làm như điều đó sẽ xảy ra không bằng. “Mẹ thích cái áo này.”


Sam ngồi tựa lưng vào ghế và khoanh tay ngang chiếc áo len màu be mỏng của anh. “Chim cánh cụt không đi giày trượt băng.”
Cô chỉ vào áo của Conner. “Cá cũng không quất bóng bằng đuôi.”
Sam mở một hộp Dots ra và thả vài viên vào miệng. Anh quan sát cô khi nhai, rồi nói, “Crosby là một thằng - đàn bà ẻo lả.”


Cô nhún vai. “Anh ấy dễ thương.”
“Em nghiêm túc đấy à?”
Thật sự thì cô không biết Crosby trông thế nào, nhưng Sam trông thật tức giận. Điều ấy, Autumn phải thú nhận, làm cô vui vẻ. “Ừ. Tôi không muốn người đàn ông của tôi xấu xí.”


“Người đàn ông của em? Em chọn số áo thi đấu của một cầu thủ chỉ vì em nghĩ hắn ta dễ thương à?”
Không, “Ừ.” Cũng như phụ nữ chọn số áo thi đấu của Sam vì anh nóng bỏng vậy, nhưng cô sẽ không bao giờ nói với anh điều đó. Dù anh chắc cũng biết rồi. “Còn gì nữa chứ?”


“Còn gì nữa à?” Anh đứng dậy và thả cái hộp rỗng lên bàn cà phê. “Thế còn điểm số? Thế còn số năm ở NHL? Thế còn chịu đòn như một người đàn ông? Thế còn không ăn vạ như con gái? Thế còn mẹ của con trai tôi thể hiện chút ủng hộ và không mặc áo thi đấu của đội Pittsburgh?”


Anh trông nghiêm túc đến nỗi cô phá ra cười.
Anh chống tay trên hông. “Có gì mà buồn cười thế?”
Cô trượt một tay trên bụng. “Anh.” Cô tiếp tục cười. Cô không thể ngừng lại. “Anh thật lố bịch.” Conner há hốc miệng như thể cô vừa thốt ra một lời báng bổ thần linh.


Anh ra dấu bằng tay. “Cởi nó ra đi.”
“Ừ được rồi.” Cứ làm như anh có thể vào nhà của cô và ra lệnh cho cô không bằng. Còn lâu nhé.
Sam vòng quanh bàn đi về phía cô. “Em có định cởi nó ra không?”
Cô lắc đầu và lùi lại một bước. “Không.”


“Vậy thì em không cho tôi lựa chọn nào khác.” Anh theo cô vào phòng ăn, cúi người lù lù nhìn xuống cô. “Tôi sẽ phải cởi nó khỏi người em.” Hai khóe miệng anh giần giật như thể anh đang đùa, nhưng ánh mắt anh tỏ rõ vẻ phải đạt bằng được ý nguyện của mình.
“Anh không thể.”


“Có đấy. Lúc nào tôi chả cởi áo phụ nữ.”
“Đó không phải là một thứ đáng khoác lác đâu.”
“Không khoác lác. Tôi có tài năng thiên phú đấy.” Anh giơ ba ngón tay lên, rồi cụp từng ngón một xuống.


“Anh đúng là có tài năng thiên phú.” Cô không chờ tới ngón cuối cùng đã quay gót lại và bỏ chạy. Tay anh nắm lấy lưng áo cô dừng cô lại và kéo cô đập vào lồng ngực rắn chắc như một bức tường của anh. “Sam!”


“Đến đây giúp bố, Conner,” anh gọi to, và vòng một cánh tay vạm vỡ quanh xương sườn ngay dưới ngực cô.
“Không, Conner!”
Tên nhóc con phản bội chạy vào bếp và ngước lên nhìn bố. “Bố muốn con làm gì?”
“Giữ áo trong của mẹ để nó không đi theo áo thể thao.”


“Dừng lại,” cô phản đối với một tiếng cười. “Conner, về giường đi! Mẹ nói thật đấy.”
“Không đời nào.” Cậu vươn đôi tay nhỏ xíu luồn xuống dưới áo và nắm chặt cái áo thun dài tay vừa bị kéo lên bụng cô.
“Mẹ là mẹ con. Con đáng ra phải về phe mẹ chứ.”


“Chúng ta có thể làm việc này một cách thoải mái,” Sam nói trên đỉnh đầu cô. “Hoặc chúng ta có thể làm một cách khó chịu. Em chọn đi.”


Cô cố vặn người rời khỏi vòng tay anh, nhưng vô dụng. “Tôi sẽ giữ lại cái áo Pittsburgh của tôi. Nó làm tôi mất hơn hai trăm đô đấy.” Ít cơ bắp hơn và yếu hơn, cô chịu để cái áo bị lôi ra khỏi đầu. Trong một giây ngắn ngủi, nó bị vướng vào đuôi tóc, rồi cô thấy mình ở trong một trận giằng co với con trai. “Thả ra đi”


“Giữ mẹ đi, bố,” Conner xoay xở giữa những tiếng cười giòn tan và tiếng gầm gừ gắng sức.
Ôm cả hai tay quanh người cô, Sam giữ cô càng chặt hơn. “Lấy nó và giấu nó đi đâu đó đi,” anh bảo Conner.
“Con gặp rắc rối lớn rồi đó,” cô báo trước cho con trai. “Con không được xem phim hoạt hình nữa.”


Để đáp lại, thằng bé giật mạnh đến nỗi mặt nó đỏ ửng. Cô kiễng chân lên và dùng chân đặt vào bụng thằng bé để làm đòn bẩy, nhưng thằng bé kéo cái áo khỏi các ngón tay cô. Nó ngã phịch xuống sàn bếp, rồi chạy đi. “Đừng thả mẹ ra cho tới khi con giấu được nó nhé bố.”


“Mẹ sẽ không đi đâu hết.” Cánh tay anh càng siết chặt hơn nữa, và đột nhiên cô nhận thức rất rõ anh đang áp vào sau lưng và mông cô. Đột nhiên nhận thức rõ mình bị bao vây trong một tấm chăn đàn ông nặng nề, tỏa ra những đợt sóng nhiệt nóng rực. Cô đứng im khi hơi nóng của anh luồn qua lỗ chân lông mình. Hai ngón tay anh chạm nhẹ qua phần eo trần nơi áo cô bị xốc lên.


Ngoài những người đàn ông trong gia đình hay vài cái bắt tay tình cờ, người đàn ông cuối cùng chạm vào cô chính là người đang chạm vào cô lúc này đây. Phải, cô cảm nhận được hơi nóng và chất đàn ông thuần túy của Sam. Giống hệt như nhiều năm trước ở Vegas. Thứ mà lần này cô không cảm thấy là nhịp đập dồn dập trong mạch máu của mình.


“Thả ra, Sam.”






Truyện liên quan