Chương 39
- Vì cô ấy là mạng sống của anh không phải sao?"
"- Anh nghĩ là tôi sẽ rút quân vì cô ấy sao?"
Tae Sung dí đầu súng vào cổ tôi. Cảm nhận rõ được cái nòng súng đang tì mạnh vào da thịt mình, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi như không còn gì để bấu víu giữa cái luồng xoáy hung dữ này.Tiếng anh thì thầm bên tai rất khẽ, nhưng cũng rất đáng ợ. Cứ như tiếng rít gió giữa đêm khuya của một con qủy khát máu.
- Mùi hương trên người em thật dễ chịu!
- Anh... anh... làm gì... thế?
Tôi run lên sợ hãi. Mồ hôi túa ra khắp mặt, ướt đẫm cả bàn tay đang cố kéo cánh tay anh ôm chặt cổ mình.
- Anh chẳng làm gì cả! Chỉ muốn em giúp anh lần cuối thoát ra khỏi đây! Bên ngoài bị bao vây rồi! Chẳng phải anh đã nói với em là Lam đâm lại anh sao. Cô ta nhất định biết anh sẽ tìm em nên cho người theo dõi em từ trước rồi!
- Anh biết trước rồi! Sao lại còn mạo hiểm gọi tôi đến?
- Anh muốn kết thúc! Hoặc là an toàn ra khỏi đây hoặc là ngồi tù suốt quãng đời còn lại. Và em là phao cứu sinh hoàn hảo nhất.
- Anh lợi dụng tôi?
- Từ đầu đến cuối chỉ là anh muốn em giúp! Anh luôn trân trọng em vậy nên đảm bảo em sẽ trở về an toàn. Anh sẽ không đụng đến một sợi tóc nào của em cả.
Anh ta điên thật rồi. Đây chính là người mà tôi luôn tin tưởng và xem là bạn tốt bao năm qua đấy sao? Hoad ra tôi luôn tự cho mình là thông minh, đủ chín chắn để nhìn người, giờ lại chính là người tôi tin nhất lừa dối tôi. Nhưng tận sâu trong lòng vẫn thấy thương cho Tae Sung. Là do câu chuyện của anh quá đỗi hấp dẫn hay do tôi vẫn không thể trách nổi anh.
Đúng vậy! Một đứa trẻ mồ côi từ năm lên 5 tuổi, tôi từng trải qua cái cảnh hạnh phúc không trọn ấy, tôi đồng cảm với Tae Sung, mất mát quá lớn là một đả kích mạnh mẽ vào tâm hồn non nớt của một đứa trẻ ngây thơ. Đau đớn có thể tiếp thêm sức mạnh để con người cố gắng hoàn thiện bản thân, cũng có thể phad hủy nhân cách của họ. Đau đớn hiện tại mà tôi đang trải qua, nó đang giết dần tâm hồn tôi, biến tôi thành một kẻ cuồng công việc và quên đi mọi thứ đang muốn tốt cho mình. Tôi sẵn sàng gạt bỏ Tae Sung hay Đăng Anh một cách thẳng tay, và tôi ích kỉ đến nỗi dù khiến Nhật Nam đau cũng không muốn anh quên tôi. Tôi cũng đang dần bị hủy hoại nhân cách rồi.
Thừa nhận rằng mình không vững lập trường khi tôi có ý định giúp Tae Dung thoát tội, như vậy là sai, tôi biết! Anh đã từng đối xử với tôi tốt đến nhường nào, chẳng lẽ tôi lại là kẻ vong ơn bội nghĩa?
Nhưng lí tưởng mà tôi ôm ấp suốt mười mấy năm qua là gì chứ? Một cô nhóc lớp 8 ước mơ cầm cây súng chĩa về phía tên tội phạm buộc hăn phải đầu hàng đứng trước vành móng ngựa. Tôi đã từng căm ghét những kẻ buôn ma túy đến mức nào, hận thấu xương khi chúng suýt cướp đi Nhật Nam từ tay tôi, chẳng lẽ tôi đều quên hết sao?
- Thư à! Anh không muốn ở tù!.... Anh sợ!
Giọng Tae Sung run lên thảm thiết, cảm thấy sau gáy mình ươn ướt, anh đang khóc sao?
- Tae Sung à! Anh yêu em thật không?
- Thật! Đi cùng anh đi! Anh sẽ lo cho em!
- Anh biết em ước mơ điều gì không?
- Anh biết! Nhưng điều đó đâu quan trọng! Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc! Chỉ cần ở bên nhau!
Bên ngoài có tiếng đập cửa mạnh. Một giọng nói ồm ồm qua loa vang lên:
- Anh Tae Sung! Chúng tôi đã bao vây toàn bộ khu vực này! Anh hãy đầu hàng! Pháp luật sẽ khoan hồng!
Tae Sung rướn cổ lên đáp lại rõ ràng từng từ một nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng hốt:
- Các người lừa tôi! Đặng Nhật Nam! Tôi biết anh ở ngoài đấy! Muốn Anh Thư an toàn rời khỏi đây, tốt nhất là anh nên biết điều, cho rút quân đi, để tôi rời khỏi đây!
Giọng Nhật Nam hoảng hốt:
-Tae Sung! Anh điên rồi! Tại sao lại lôi cô ấy vào việc này?
- Vì cô ấy là mạng sống của anh không phải sao?
Tôi cắn chặt môi để cố không bật ra tiếng khóc. Giây phút biết anh đứng ở bên ngoài, tôi lại càng không có đủ dũng khí để đối diện. Tôi không xứng để anh cứu.
- Anh nghĩ là tôi sẽ rút quân vì cô ấy sao?
Cánh cửa bị xô đổ, Nhật Nam cùng sáu bảy người nữa xông vào. Khuôn mặt anh điềm tĩnh lạ lùng che đi ánh mặt trời bên ngoài rọi qua ô cửa sổ.
Người chỉ huy thiếu ta vẫn chọn cách khuyên giải nhưng có vẻ Tae Sung không nghe.
Tôi hít một hơi thật sâu, đuae tay lên cầm lấy bàn tay đang bóp chặp khẩu súng của Tae Sung:
- Anh nhớ không? Lần đầu tiên em sang Hàn Quốc, khi ấy là vào mùa Xuân, hoa đào nở rất đẹp. Lần đầu tiên gặp anh là khi em đang mải nhặt cánh hóa đào rụng rồi tung lên. Em va phải người anh, một chàng trai ngốc nghếch đã luôn viện cớ mua bánh kem để đến chỗ làm thêm gặp em. Cho tới khi em giao hàng đến phòng kí túc anh ở trong một lần anh bị ốm, người bạn của anh mới nói rằng anh vốn không thích ăn bánh kem, hôm ấy cũng vậy, chỉ vì muốn gặp em mà mua bánh kem. Anh vì em mà chịu phạt khi làm vỡ bình sứ trong phòng thầy chủ nhiệm, mạo danh một người bạn để giúp em tiền đóng học...... mọi thứ anh làm cho em, em đều biết hết, em đều ghi nhớ. Dù có như thế nào em cũng chưa bao giờ quên chúng. Vì chúng là kỉ niệm đẹp giữa hai người tri kỉ. Và vì đó là những thứ em nợ anh, em chưa trả được.Trước đây là tri kỉ, bây giờ và sau này cũng vậy, không bao giờ thay đổi dù anh là ai đi nữa. Dù anh có là giám đốc cao quý hay tội phạm, với em, anh vẫn chỉ là một Tae Sung hài hước và vô cùng thương yêu em.
Tay Tae Sung lỏng dần, lỏng dần:
- Tri kỉ!... Mãi mãi là tri kỉ!... Anh không nên hại em như vậy!.... Anh xin lỗi!
Nhưng vừa dứt câu, tiếng nổ súng chói chang sượt qua tai tôi trúng vào ngực Tae Sung. Một phát không trật của Nhật Nam khi anh lạnh lùng rút khẩu súng từ tay người đồng đội ở bên rồi.... bóp cò. Tae Sung ngã khụy xuống đất, kéo theo tôi ngã xuống. Dòng máu đỏ nóng từ trong ngực anh cứ thi nhau túa ra rất nhiều. Anh mấp máy đôi môi:
- Dù... thế nào... cũng.... không.... được quên..... tri....
Nhưng tôi còn chưa kịp nghe hết câu đã bị ai đó ôm ngang người đưa ra ngoài. Sức lực yếu ớt của tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát được khỏi anh.
Cánh cửa dần khép lại rồi đóng chặt. Tôi gào thết trong vô vọng. Tôi đã được cứu sống bằng mạng của người tri kỉ. Đến cuối cùng vẫn là tôi nợ Tae Sung. Nợ rất nhiều, nợ anh tình cảm, nợ anh cả mạng sống. Tôi trả anh được gì chứ? Sự đau đớn, buồn tủi, cô đơn hay là cái ch.ết tức tưởi. Viên đạn đó đã cướp đi người bạn tốt nhất của tôi. Tae Sung! Em chưa làm được gì cho anh cả! Em chưa làm được gì cho anh cả! Tae Sung à! Em hại anh rồi!
Điều em làm được lúc này là đứng đây nhìn anh ch.ết, nhìn anh bị đưa đi với vũng máu đỏ trên ngực áo! Họ đưa anh lên chiếc xe cấp cứu rồi đóng chặt cánh cửa ấy lại. Xe chuyển bánh và em chẳng còn nhìn thấy bất kì điều gì nữa. Em chưa bao giờ cảm thấy rối bời như vậy, khi là người đứng giữa, nên hận Nhật Nam vì đã rã tay với người bạn tốt nhất của mình, hay nên đồng cảm và biết ơn cứu mạng ấy đây? Cuộc đời này luôn bất công đẩy em vào vị trí ở giữa và bắt buộc phải lựa chọn, hoặc có cái này và mất cái kia vĩnh viễn. Và mỗi lựa chọn là một lần đau khổ, em ghét điều ấy, em chỉ muốn bình yên mà sống như bao cô gái khác, thay vì trước đây luôn muốn bản thân trở nên đặc biệt, tại sao lại khó khăn đến vậy? Từ bỏ Nhật Nam đã khó, giây phút anh ấy rút súng chĩa vào anh để bóp cò, có lẽ định mệnh đã sắp xếp cho em và anh ấy một cái cớ để từ bỏ nhau. Đúng vậy! Một cái cớ hoàn hảo để buộc anh ấy buông tay em. Thật là có lợi cho em quá còn gì! Có lợi? Nực cười! Nực cười thật!
Nhật Nam đi phía sau, tay cũng bê bết máu. Anh thấy tôi liền với vội lấy chiếc khăn của người đồng đội đưa cho, lau thật sạch rồi mới chạy đến. Khuôn mặt anh là biết bao nhiêu hỗn độn với cái ánh nhìn phức tạp ấy, lo lắng có, vui mừng có! Anh vui điều gì? Chẳng nhẽ là vì đã tống cổ được Tae Sung ra khỏi cuộc đời tôi.
Tôi vội túm lấy áo anh, cổ họng nghẹn ứng lại, phải thật cố gắng lắm mới có thể nói ra được:
- Anh... đồ tồi..... Tae Sung đã sắp bỏ súng rồi.... tôi đã khuyên được anh ấy rồi... Tại sao? Tại sao lại nổ súng? Tại sao... lại giết Tae Sung? Anh là đồ tồi! Anh đã giết ch.ết người tốt với tôi nhất! Tại sao lại nổ súng! Tại sao lại là anh? Tại sao?
Tay Nhật Nam ôm lấy vai tôi thật chặt, nhưng toàn cơ thể tôi vẫn run rẩy lên, cổ họng nghẹn ứ nấc lên từng tiếng một, tôi không còn cảm nhận được gì nữa.
- Anh biết... đây là cú sốc lớn đối với em! Nhưng em phải hiểu... tính mạng của em cũng đang bị đe dọa!
- Tôi.... đâu cần anh cứu! Anh.. sẽ không vì tôi... mà rút quân... còn gì! Tôi... có thể.... tự cứu mình... mà!
- Thư à! Em đừng bướng như vậy! Giờ đã ổn cả rồi! Anh....
Tôi đẩy anh ra, tát một cái thật mạnh vào mặt anh:
- Anh ổn! Đúng vậy! Anh lập công rồi còn gì! Sau lần này anh sẽ được thăng cấp đại úy! Còn Tae Sung vẫn là tên tội phạm nguy hiểm, tôi vẫn là người phải mang ơn cứu mạng của anh! Hư! Tôi còn nghĩ anh cao thượng! Hóa ra cũng chỉ là thế này thôi sao? Tôi ghê sợ anh! Đừng lại gần tôi!
Tôi toan bỏ chạy, nhưng Lam ở phía trước đã đưa tay cản lại.
- Cậu cần phải về cơ quan phối hợp điều tra!
Tôi nhìn cô ta cười mỉa mai:
- Đúng thế! Chỉ duy nhất tôi... mới là người từng HỢP TÁC với Tae Sung. Đâu thoát khỏi diện tình nghi được!
Cô ta trợn mắt nhìn tôi:
- Ý cậu là gì?
- Ý gì! Là ý dành cho những kẻ phản bội, à không.... dành cho những kẻ lợi dụng người khác.... không từ thủ đoạn để được bố thí một chút sự thương xót... của người mình yêu.
Tôi đi tiếp về phía trước, nhưng Lam không buông bỏ dễ dàng như thế. Cô ta nắm chặt lấy tay tôi kéo lại.
- Cô nghĩ tôi muốn lắm sao? Đến cuối cùng thì mọi nỗ lực của tôi cũng không bằng một ánh mắt của cô. Cô có thể làm cho anh ấy tự hành hạ mìn đến không thiết cả mạng sống, còn tôi đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt và một ánh nhìn sắc lẹm đáng sợ. Cô nghĩ mọi chuyện là do ai, tất cả là do ai? Nó bắt đầu bị xáo trộn kể từ giây phút cô xuất hiện trong cuộc đời họ. CÔ.... đối với họ... ngay từ đầu đã là một sai lầm.