Chương 45
Vâng, cô gái xinh đẹp sở hữu đôi mắt xám khói ấy còn ai ngoài bạn nữ phụ số một: Lưu Ngân Hà?
Tịnh Nhi mặc dù gan to như gan hổ, nhưng tâm niệm của cô chính là tránh voi chẳng xấu mặt nào. Thế nên bạn Nhi vô cùng tự giác ẩn mình phía sau bóng cả của boss Đại. Cũng may anh ta cao lớn, lại thêm dòng người đông như kiến cỏ nên Ngân Hà vốn đang chìm đắm trong tình yêu mới không nhìn thấy cô. Thầm thở phào một tiếng, bàn tay vô thức dùng lực nắm chặt vạt áo Đại boss hơn một chút.
"Thần, anh đến đón em sao?" Ngân Hà vui vẻ nhìn anh, đôi mắt lấp lánh tựa muôn vàn vì tinh tú. Người ta thường nói con gái đẹp nhất lúc gặp người mình yêu, và câu nói này càng hợp hơn khi sử dụng trên người nữ phụ số một.
Đại Thần và Ngân Hà chính là tổ hợp giai đẹp gái xinh, cuốn hút người nhìn cực độ. Bọn họ chỉ vừa tập hợp vài ba giây mà đã có vô số người dừng lại nhìn ngó bằng ánh mắt thèm muốn. Thậm chí còn có một số người lôi điện thoại ra chụp ảnh tanh tách nữa chứ.
"Bố em nói cho anh biết hôm nay em trở về?"
"Chào Lưu tiểu thư." Đại Thần có chút miễn cưỡng, con Tắc Kè nhỏ nhà mình bị dọa sợ rồi, co rúm lại phía sau mình nữa chứ. Chẳng lẽ chuyện bữa trưa hôm đó đã để lại tâm ma trong lòng cô ấy? Hừm, Lưu tiểu thư này có vẻ hơi quá trớn rồi, không coi ai ra gì hết!
Tịnh Nhi đứng nấp sau Đại boss, âm thầm quan sát tình hình địch. Hí hí, người này đúng là ảo tưởng quá sức! Còn nghĩ ra bạn nam chính sẽ thân chinh đi đón mình nữa cơ đấy. Ầy, ra là dạo này Ngân Hà kia đi nước ngoài.. Bảo sao không thấy tới bên cạnh boss Đại nhà mình mà quẫy đuôi nữa. Cơ mà cô nàng này cũng đã 22 tuổi, theo đúng nguyên tác thì phải tốt nghiệp đại học rồi chứ nhỉ. Thậm chí Tịnh Nhi trước đây còn buff cho bạn nữ phụ này thông minh hiếm có, ở lại công ti gia đình vừa thực tập vừa dần dần thâu tóm toàn bộ thế lực trong tập đoàn nhà họ Lưu.
Thế nhưng trước vinh quang bao nhiêu, sau gặp nữ chính lại thảm bấy nhiêu. Đầu tiên bị cướp hàng không nói, sau còn vì hãm hại nữ chính mà bị người mình yêu nhất- nam chính Đại Thần tính kế. Công ti phá sản, khổ sở liên đới đến cả thân nhân trong gia đình..
Tịnh Nhi có chút nổi da gà, một người con gái hoàn hảo hết mình vì tình yêu như Ngân Hà lại bị tác giả cô đây hành hạ đến mức như vậy. Nghĩ đến chuyện số phận của một người vốn đang vui vẻ đứng sờ sờ trước mặt mình lại định trước thảm như vậy, cô không khỏi có cảm giác kì dị. Mình ngày xưa cũng thật là ác.. Song cũng không nên trách cô, ai bảo mỗi một câu chuyện nhất định phải có kẻ lót đường cho nữ chính tỏa sáng làm gì chứ?
"Tổng giám đốc Đặng, chào anh!" Giọng nam ma mị có phần quen thuộc chậm rãi vang lên. Tịnh Nhi lén nhìn ra, chính là giai đẹp mét tám cô gặp đêm dạ hội đó. Người này vẫn lịch thiệp như vậy, vẫn giữ nguyên trên môi nụ cười mê hoặc mà giả tạo như vậy, đôi mắt sâu thăm thẳm vẫn đầy toan tính như vậy..
Lại đi chung với Ngân Hà?
Có vẻ quan hệ giữa hai người này không chỉ đơn thuần là cô chủ với người làm. Xem, ít ra hôm nay vẻ mặt chán ghét của Ngân Hà dành cho anh ta đã giảm đi ít nhiều rồi.
"Thần, đây là Lương Thiện." Ngân Hà vội vã giải thích "Anh ta là hướng dẫn thực tập của em!"
"Lưu tiểu thư coi trọng tôi quá!" Lương Thiện, cmn, tên hợp với người ghê cơ "Tôi chỉ là vệ sĩ của cô ấy, lần đầu gặp mặt, xin hãy giúp đỡ!""Chào Lương thiếu.." Đại Thần hơi trào phúng đáp lời. Mặc dù Tịnh Nhi không nhìn thấy khuôn mặt điển trai của nam chính, nhưng qua giọng điệu cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh ta.
Đôi môi bạc ấy hẳn là đang nhếch lên, còn đôi mắt nâu sáng thì nheo lại một chút nhỉ?
"Cậu thật sự khiêm tốn quá mức!"
"Ồ, thì ra tôi cũng có vinh hạnh được Đại boss nhớ tên.." Lương Thiện mỉm cười, khác với kẻ đang đắm chìm trong tình yêu là Ngân Hà, anh ta vô cùng tỉnh táo. Chính vì vậy chỉ liếc qua một cái đã có thể thấy rõ cô đang núp lùm phía sau Đại Thần.
"Anh đến lâu chưa?" Ngân Hà trực tiếp gạt phắt màn chào hỏi của hai người này, hồi hộp nhìn bó hoa lớn trên tay Đại boss. Hoa hướng dương.. chậc, mặc dù không phải loại cô thích nhưng vì anh ấy mua nên thế nào cũng được vậy.
Thần, mau đưa cho em đi!
"Chờ em có mệt không?"
"Ừm.." Đại boss không phải kẻ ngốc, thế nên khi bị Ngân Hà nhìn chằm chằm bó hoa trên tay anh đã hiểu rõ hàm ý của cô nàng là gì. Song hoa chỉ có một bó mà người lại có những hai, hơn nữa hoa này anh vốn là mua tặng mẹ cơ mà..
Vậy là để đảm bảo phong thái quý ông và sĩ diện của Lưu Ngân Hà, Đại Thần quyết định rút xoẹt một bông trong bó hoa lớn ra "Tặng cô, mừng cô trở lại!"
"A.." Ngân Hà hơi sững sờ song cũng nhanh chóng đón lấy bông hoa đó, vẻ mặt đã có chút cứng ngắc.
"Tôi còn phải đi đón người, Lương thiếu xin hãy giúp tôi đưa Lưu tiểu thư trở về!"
"Đó là chức trách của tôi!"
"A.."
*
Vậy là hai người bỏ mặc Lưu tiểu thư đang đơ như cây cơ mà nhanh chân rời khỏi đó. Đại Thần lúc này mới kéo Tịnh Nhi lên ngang hàng với mình, hàm ý muốn chất vất vụ trốn tránh khi nãy. Vừa thấy đôi mắt sáng rực của bạn boss, Tịnh Nhi gan hổ lập tức phun ra: "Vị Lương thiếu đó thật sự không đơn giản, hôm trước tôi gặp cũng vậy. Lưu tiểu thư thế mà nghe lời anh ta răm rắp!"
"Đúng vậy.." Đại Thần gật đầu khẳng định, đôi mắt nhìn cô có mấy phần ẩn ý "Trước là con nhà thế gia, vì vài vướng mắc kinh tế mà nhà phá sản, gia đình cũng theo đó mà li tán."
"Ồ.." Thế nên giờ anh ta tiếp cận Ngân Hà kia vì mục đích kinh tế sao? Kiểu như muốn lợi dụng hoặc trao đổi gì đó với Lưu tiểu thư này để vực dậy kinh tế gia đình, sau đó trả thù những kẻ trước đây khinh thường mình..
Vẻ mặt người Lương Thiện kia thực sự chẳng có chút lương thiện nào hết nên có vẻ màn trả thù là không thể thiếu đâu nhỉ?
Chẹp, tiếc là bạn Hà mê đắm bạn Thần, nếu không có thể giữa họ sẽ nảy sinh một mối tình đầy day dứt ấy chứ..
"Có điều.. Hôm trước mà cô nói.." Anh ta dừng lại lưng chừng, nơi này cũng không còn đông đúc như chỗ khi nãy hai người gặp gỡ Ngân Hà và Lương Thiện nữa. Tịnh Nhi đứng song song với anh ta, cô ngẩng cao đầu cũng không thể đoán được người này đang nghĩ gì trong đầu "..Là ngày nào?"
"Hôm trước gì cơ?"
"Gặp Lương thiếu và Lưu tiểu thư kìa!"
"..."
Vậy là bằng tài ăn nói của mình, Tịnh Nhi đã nhanh chóng giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng, dưới ánh mắt bức ép đầy áp lực của Thần sama cô đành kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, còn không tiếc lời miêu tả cuộc gặp gỡ định mệnh ấy sao cho thật sinh động, thật gợi cảm. Từ lúc gặp mặt Ngân Hà thế nào, sau đó cô ta nói gì, ép cô đi ra sao, cô đã anh dũng chống cự và thoát ngoạn mục thế nào.. Đều được nói chi tiết. Thật ra chuyện này vốn là chuyện xấu của nữ phụ số 1, tốt với người là ác với chính mình, tội gì cô phải giúp cô ta giấu chứ?
"Nói chung là chỉ có vậy!" Sau khi khoa chân múa tay kể một hồi, Tịnh Nhi gật đầu kết luận. Đáy mắt Đại boss có chút sóng, nhưng rất nhanh đã tiêu tán "Cũng không có chuyện gì xảy ra, anh không cần áy náy!"
"Áy náy gì chứ?" Boss lạnh giọng đáp lời "Hai mươi mấy tuổi còn không biết tự bảo vệ bản thân, tốt nhất cô nên đăng kí đi học võ đi!"
"Á.. Hả"
*
Thuận lợi đón hai sếp"ss của boss về đến nhà, Tịnh Nhi lần này mặc dù đã có chút quen mặt với hai vị đại gia của nhà Đại Thần. Thế nhưng do dư âm của vụ lần trước nên cô vẫn rất ngại ngùng và dè dặt khi tiếp xúc với hai người họ. Mẹ Đại Thần vẫn nhiệt tình với cô như vậy, giọng nói ngọt ngào làm cô có chút ảo giác quen thuộc.
Do thế nên bạn nữ nào đó rất nhanh hạ phòng tuyến đầu hàng, thân thân mật mật nói chuyện cùng bác gái..
"A, chính là chỗ này!" Bác gái vốn đang sôi nổi đàm thoại với cô, lập tức reo lên rồi chỉ ra ngoài "Thần, con xuống chung với mẹ đi!"
"Được rồi ạ!" Tịnh Nhi cũng nhìn ra ngoài theo, nơi đó là một siêu thị mini nhỏ rất xinh. Không hiểu bác gái muốn tìm thứ gì ở đây nhỉ?
"Hai người cứ ở trong xe nói chuyện, em và Thần đi một chút sẽ quay lại!" Đại boss tự giác mở cửa xe giúp mẹ, bác gái trước khi đi còn cẩn thận dặn dò, sau đó mới vui vẻ khoác tay con trai mà đi.
Ở trong xe nói chuyện cơ đấy.. Tịnh Nhi không tự giác nhìn vào gương chiếu hậu, bác trai vẫn yên tĩnh ngồi đó, đôi mắt dường như đã trũng sâu và mệt mỏi hơn hẳn lần trước cô gặp.
Thật kì lạ, chẳng lẽ bác trai bệnh?
Ây, bác ấy bệnh cũng chẳng phải chuyện cô đủ thẩm quyền quan tâm đâu, xem kìa, mặt bác ấy hình sự thế kia nhìn có miếng nào giống như muốn cùng cô hàn huyên tâm sự chứ?
Vậy là trong không gian chật hẹp ngột ngạt đến đáng sợ này, Tịnh Nhi động cũng không dám động, chỉ u sầu đưa mắt về phía cửa kín. Cô học làm hòn vọng phu, cố gắng trông ngóng bóng dáng của bác gái và boss Thần, trong lòng cầu khẩn thiên địa thần linh mong bọn họ mau chóng quay lại.
Đúng lúc cô căng thẳng đến đứt dây thần kinh thứ N rồi, tự dưng giọng nam trầm ấm phía sau vang lên nhẹ nhàng: "Cháu là Vi Ái Nhi đúng không nhỉ?"