Chương 12: Ngày cuối cùng- nụ hôn đầu? không phải đâu
Vì nó bị như vậy nên cậu và hắn xin phép nghĩ vài hôm, còn mình nhỏ đến trường tuy buồn nhưng mà nghĩ theo thì nhỏ cũng chả làm được gì, có cậu và hắn là đủ rồi.
Hắn mở cửa bước vào, thấy cậu ngồi trên ghế nắm tay nó ngủ, định sẽ ra ngoài nhưng mà đây là ngày cuối cùng rồi nên hắn phải giành lấy.
-Này.- hắn lay vai cậu.
-Gì đây.- cậu hỏi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
-Mày mệt rồi, hôm nay cho tao mượn Nhung 1 ngày thôi.- hắn nói.
-Ừ.- cậu thắc mắc nhưng thôi cũng không hỏi lại.
Cậu ra ngoài trong phòng chỉ còn mình nó và hắn.
Hắn bước lại gần nó hơn, tay vuốt nhẹ mái tóc, mà lòng đau đớn vô cùng. Đến cả hạnh phúc của mình mà hắn còn không thể giử vậy thì làm sao bảo vệ cho nó được.
-Ngốc ơi, dậy đi.- hắn lay nhẹ nó.
-Ư…để tao ngủ thêm chút nữa đi Ân.-nó mè nheo nói.
Hắn sững người, ừ thì nó quên mất hắn, nhưng mà sao nó có thể nhẫn tâm gọi tên người con trai khác trước mặt hắn thế chứ.
-Này ngốc, tôi không phải Ân, dậy đi.- hắn lay mạnh hơn.
-Ư..ưm.- nó trở mình ngủ tiếp.
-Không dậy là tôi hôn đấy nhé.- hắn cười nham hiểm.
Nó bật dậy như lò so.
-Ơ…anh đẹp trai.- 2 tay dụi mắt, ngáp rõ to, nhìn là muốn cắn.
-Tên tôi không phải anh đẹp trai đâu, với lại tôi bằng tuổi em đấy- hắn đỏ mặt quay đi.
“Tim ơi sao mày đập nhanh quá, ngốc à làm ơn đi đừng làm mấy cái hành động dễ thương ấy được không hả?”
-Hả, bằng tuổi thế sao cậu đẹp trai lại gọi tôi là em?
-Gọi tôi bằng anh.- hắn ra lệnh
-Tại sao? cậu bằng tuổi tôi mà.- nó không để mình bị thiệt, quyết liệt cãi lại.
-Có gọi không?- hắn liếc.
-Không.- vẫn kiên quyết.- um..um…um..
Môi nói đang bị khóa chặt bởi môi hắn.
Nó cô vùng vẫy nhưng vô ích, sao mà nó thoát khỏi hắn được chứ.
Nó thôi không chống cự, chỉ tổ tốn sức.
Môi nó bị hắn dày vò không thương tiếc.
Nó cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, tê dại.
Hắn lần trước ở dưới sân trường chỉ là vô ý cũng cảm giác mê mẩn ấy, nhưng mà lần này hắn cố ý lại càng mê mẫn hơn. Thấy nó bắt đầu cựa quậy vì hết khí nên hắn buông nó ra.
Mặt nó như hai trái cà chua đỏ mọng.
-Đồ…đồ đáng ghét, anh là ai mà lại như thế chứ? Ai cho phép ha?- nước mắt sắp rơi, nó uất ức nhìn hắn nói.
-Tại em cả mà, với lại có phải là lần đầu đâu.- công nhận da mặt hắn càng ngày càng dày đi nha.
-Huhu…anh bắt nạt tôi.- nó khóc òa lên, hình như sau khi tai nạn xong nó lại trẻ con hơn ấy.
-Thôi nào, tôi xin lỗi, đi làm VSCN đi rồi tôi sẽ đưa em đi ngắm bình minh chịu không?- hắn cuối xuống lau nước mắt cho nó.
-Thật chứ?- nó thôi khóc.
-Tôi không bao giờ nói dối em cả.- hắn cười dịu dàng.
Tim nó đập nhanh hơn 1 chút.
Mặt nó đỏ thêm 1 chút.
Nó mến hắn hơn 1 chút.
Cảm thấy hắn có 1 chút gì đó rất quen thuộc.
….
-Đợi em.- nói xong nó chạy vụt vào nhà vệ sinh.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, còn lại là sự mệt mỏi, đau đớn.
5 phút.
-Nào đi thôi.- nó bước ra trong bộ váy trắng tinh dài chấm gót, cùng nụ cười rạng rỡ trên môi.
-Ừ.- hắn đứng dậy, đưa tay ra ý bảo nó nắm lấy, nhưng nó hoàn toàn ngu ngơ như bò đeo nơ không hiểu gì, mắt chớp chớp nhìn hắn.
-Haizz thật là…- hắn nắm tay nó, bước đi.
Ở đằng sau chỉ thấy tấm lưng rắng chắc của hắn.
Nó thấy thật lạ à nha~
Dù mới gặp mà hắn đã đem lại cho nó cảm giác rất thân thuộc.
Hắn đi trước nắm tay nó, nó đi sau.
…
Ở khoảng cách gần như vậy liệu em có nhận ra anh là ai?
Cứ bước đi bên nhau…
Nhưng con tim của hai ta có thật sự hướng về nhau.
Chỉ còn mình anh luôn ghi nhớ…
Những khoảng khắc tuyệt đẹp ấy…
Anh và em vui đùa thật hạnh phúc.
Đến khi anh đủ mạnh mẽ níu kéo em về phía anh…
Đến khi anh có thể bảo vệ, che chắn cho cả em…
Thì khi đó…
Hai ta sẽ ở bên nhau…MÃI MÃI…
Ra tới cổng bệnh viện, hắn buông tay nó ra, nó thấy có chút hụt hẫn trong lòng.
-Em ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.- nói rồi hắn chạy đi.
Nó nhìn theo, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.
Thật sự anh là ai?
Sao anh lại mang đến cho em cảm giác quen thuộc đó?
Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?
Anh biết em…
Nhưng em lại hoàn toàn không biết anh là ai.
Trong mơ em thấy đôi mắt ấy, rất giống anh.
Nhưng mà làm sao có thể chắc chắn đấy là anh.
...
Mãi suy nghĩ mà nó không biết nảy giờ hắn đang gọi mình.
-Em lên xe đi nhanh kẻo không kịp mất.- hắn rât vội vàng muốn ngắm bình minh cùng nó.
-Ừ.- nó cười nhẹ, mở cửa ghế phụ bước lên xe.
Hắn nhướng người qua thắt dây anh toàn cho nó.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe nhịp đập của nhau.
Hắn mỉm cười xoa đầu nó rồi yên vị trên ghế lái.
Mặt nó đỏ lự.
Hắn nhấn ga, chiếc xe đen bóng vụt đi.
Trên xe im lặng đến lạ.
-Anh với em quen nhau từ khi nào vậy?- nó phá tan đi cái sự im lặng ấy.
-Từ khi anh thấy em đang bước đi trong gió.- hắn từ tốn trả lời, nhớ về khoảnh khắc ấy.
Em 1 cô bé trong bộ váy trắng…
Đi chân trần…
Bước tường bước trên cát mịn…
Làng gió thổi nhẹ…
Làm rối tóc em…
Ánh mắt hướng ra biển…
Em đứng ngắm hoàng hôn…
…
-Vậy lúc đó em có thấy anh không ạ?
-Lúc đầu là không.- hắn cười.
-À mà tên anh là gì thế?
-Đến giờ mới chịu hỏi sao?- hắn đùa
-Hì, tại em quên mất.
-Phạm Khắc Gia Huy, tên anh. Em nhất định phải nhớ đấy.- hắn nghiêm túc lạ thường.
-Nhất định em sẽ nhớ tên anh hay thế mà.- nó cười, nụ cười tỏa nắng sưởi ấm trái tim đang nguội dần của hắn.
-Đến rồi.- hắn dừng xe, quay sang tháo dây an toàn cho nó, nhưng nó đã nhanh tay hơn tháo, mở cửa chạy ra ngoài mất rồi, vì nó sợ như lúc nảy, thật ngượng quá~
Hắn mở cửa bước ra ngoài, đi đến cạnh nó.
-Nơi này là nơi anh gặp em. Khi đó đang là hoàng hôn, nhưng anh lại không thích như thế, anh muốn anh và em cùng ngắm bình minh để khởi đầu cho 1 tương lại sóng gió bắt buộc anh và em phải trãi qua.
-Anh nói khó hiểu quá.
-Sau này em sẽ hiểu.- hắn cười.
Cả hai im lặng đón chờ bình minh.
Bình minh đang lên dần.
-Anh, bình minh rất đẹp phải không.- nó ngồi xuống cát mịn.
-Ừ, đẹp.- hắn ngồi kế bên.
-Sau này có khi em nhớ ra anh, đến lúc đây em sẽ đi tìm anh có được không?- nó hỏi mắt vẫn nhìn mặt trời mọc.
-Không, em không thể. Nếu em nhớ ra thì cũng đừng tìm anh.- hắn trả lời giọng mang chút đau đớn.
-Tại sao?- nó không vui.
-Tuyệt đối không, đừng tim anh cho đến khi anh tìm em, hứa với anh chứ.- hắn quay đầu sang nhìn nó.
Nó không nói gì chỉ gật đầu.
Nó và hắn ngồi nói đủ chuyện, chuyện trên trời dưới đất có hết.
Vì nó bị như vậy nên cậu và hắn xin phép nghĩ vài hôm, còn mình nhỏ đến trường tuy buồn nhưng mà nghĩ theo thì nhỏ cũng chả làm được gì, có cậu và hắn là đủ rồi.
5h sáng hôm sau.
Hắn mở cửa bước vào, thấy cậu ngồi trên ghế nắm tay nó ngủ, định sẽ ra ngoài nhưng mà đây là ngày cuối cùng rồi nên hắn phải giành lấy.
-Này.- hắn lay vai cậu.
-Gì đây.- cậu hỏi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
-Mày mệt rồi, hôm nay cho tao mượn Nhung 1 ngày thôi.- hắn nói.
-Ừ.- cậu thắc mắc nhưng thôi cũng không hỏi lại.
Cậu ra ngoài trong phòng chỉ còn mình nó và hắn.
Hắn bước lại gần nó hơn, tay vuốt nhẹ mái tóc, mà lòng đau đớn vô cùng. Đến cả hạnh phúc của mình mà hắn còn không thể giử vậy thì làm sao bảo vệ cho nó được.
-Ngốc ơi, dậy đi.- hắn lay nhẹ nó.
-Ư…để tao ngủ thêm chút nữa đi Ân.-nó mè nheo nói.
Hắn sững người, ừ thì nó quên mất hắn, nhưng mà sao nó có thể nhẫn tâm gọi tên người con trai khác trước mặt hắn thế chứ.
-Này ngốc, tôi không phải Ân, dậy đi.- hắn lay mạnh hơn.
-Ư..ưm.- nó trở mình ngủ tiếp.
-Không dậy là tôi hôn đấy nhé.- hắn cười nham hiểm.
Nó bật dậy như lò so.
-Ơ…anh đẹp trai.- 2 tay dụi mắt, ngáp rõ to, nhìn là muốn cắn.
-Tên tôi không phải anh đẹp trai đâu, với lại tôi bằng tuổi em đấy- hắn đỏ mặt quay đi.
“Tim ơi sao mày đập nhanh quá, ngốc à làm ơn đi đừng làm mấy cái hành động dễ thương ấy được không hả?”
-Hả, bằng tuổi thế sao cậu đẹp trai lại gọi tôi là em?
-Gọi tôi bằng anh.- hắn ra lệnh
-Tại sao? cậu bằng tuổi tôi mà.- nó không để mình bị thiệt, quyết liệt cãi lại.
-Có gọi không?- hắn liếc.
-Không.- vẫn kiên quyết.- um..um…um..
Môi nói đang bị khóa chặt bởi môi hắn.
Nó cô vùng vẫy nhưng vô ích, sao mà nó thoát khỏi hắn được chứ.
Nó thôi không chống cự, chỉ tổ tốn sức.
Môi nó bị hắn dày vò không thương tiếc.
Nó cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, tê dại.
Hắn lần trước ở dưới sân trường chỉ là vô ý cũng cảm giác mê mẩn ấy, nhưng mà lần này hắn cố ý lại càng mê mẫn hơn. Thấy nó bắt đầu cựa quậy vì hết khí nên hắn buông nó ra.
Mặt nó như hai trái cà chua đỏ mọng.
-Đồ…đồ đáng ghét, anh là ai mà lại như thế chứ? Ai cho phép ha?- nước mắt sắp rơi, nó uất ức nhìn hắn nói.
-Tại em cả mà, với lại có phải là lần đầu đâu.- công nhận da mặt hắn càng ngày càng dày đi nha.
-Huhu…anh bắt nạt tôi.- nó khóc òa lên, hình như sau khi tai nạn xong nó lại trẻ con hơn ấy.
-Thôi nào, tôi xin lỗi, đi làm VSCN đi rồi tôi sẽ đưa em đi ngắm bình minh chịu không?- hắn cuối xuống lau nước mắt cho nó.
-Thật chứ?- nó thôi khóc.
-Tôi không bao giờ nói dối em cả.- hắn cười dịu dàng.
Tim nó đập nhanh hơn 1 chút.
Mặt nó đỏ thêm 1 chút.
Nó mến hắn hơn 1 chút.
Cảm thấy hắn có 1 chút gì đó rất quen thuộc.
….
-Đợi em.- nói xong nó chạy vụt vào nhà vệ sinh.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, còn lại là sự mệt mỏi, đau đớn.
5 phút.
-Nào đi thôi.- nó bước ra trong bộ váy trắng tinh dài chấm gót, cùng nụ cười rạng rỡ trên môi.
-Ừ.- hắn đứng dậy, đưa tay ra ý bảo nó nắm lấy, nhưng nó hoàn toàn ngu ngơ như bò đeo nơ không hiểu gì, mắt chớp chớp nhìn hắn.
-Haizz thật là…- hắn nắm tay nó, bước đi.
Ở đằng sau chỉ thấy tấm lưng rắng chắc của hắn.
Nó thấy thật lạ à nha~
Dù mới gặp mà hắn đã đem lại cho nó cảm giác rất thân thuộc.
Hắn đi trước nắm tay nó, nó đi sau.
…
Ở khoảng cách gần như vậy liệu em có nhận ra anh là ai?
Cứ bước đi bên nhau…
Nhưng con tim của hai ta có thật sự hướng về nhau.
Chỉ còn mình anh luôn ghi nhớ…
Những khoảng khắc tuyệt đẹp ấy…
Anh và em vui đùa thật hạnh phúc.
Đến khi anh đủ mạnh mẽ níu kéo em về phía anh…
Đến khi anh có thể bảo vệ, che chắn cho cả em…
Thì khi đó…
Hai ta sẽ ở bên nhau…MÃI MÃI…
Ra tới cổng bệnh viện, hắn buông tay nó ra, nó thấy có chút hụt hẫn trong lòng.
-Em ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.- nói rồi hắn chạy đi.
Nó nhìn theo, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.
Thật sự anh là ai?
Sao anh lại mang đến cho em cảm giác quen thuộc đó?
Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?
Anh biết em…
Nhưng em lại hoàn toàn không biết anh là ai.
Trong mơ em thấy đôi mắt ấy, rất giống anh.
Nhưng mà làm sao có thể chắc chắn đấy là anh.
...
Mãi suy nghĩ mà nó không biết nảy giờ hắn đang gọi mình.
-Em lên xe đi nhanh kẻo không kịp mất.- hắn rât vội vàng muốn ngắm bình minh cùng nó.
-Ừ.- nó cười nhẹ, mở cửa ghế phụ bước lên xe.
Hắn nhướng người qua thắt dây anh toàn cho nó.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe nhịp đập của nhau.
Hắn mỉm cười xoa đầu nó rồi yên vị trên ghế lái.
Mặt nó đỏ lự.
Hắn nhấn ga, chiếc xe đen bóng vụt đi.
Trên xe im lặng đến lạ.
-Anh với em quen nhau từ khi nào vậy?- nó phá tan đi cái sự im lặng ấy.
-Từ khi anh thấy em đang bước đi trong gió.- hắn từ tốn trả lời, nhớ về khoảnh khắc ấy.
Em 1 cô bé trong bộ váy trắng…
Đi chân trần…
Bước tường bước trên cát mịn…
Làng gió thổi nhẹ…
Làm rối tóc em…
Ánh mắt hướng ra biển…
Em đứng ngắm hoàng hôn…
…
-Vậy lúc đó em có thấy anh không ạ?
-Lúc đầu là không.- hắn cười.
-À mà tên anh là gì thế?
-Đến giờ mới chịu hỏi sao?- hắn đùa
-Hì, tại em quên mất.
-Phạm Khắc Gia Huy, tên anh. Em nhất định phải nhớ đấy.- hắn nghiêm túc lạ thường.
-Nhất định em sẽ nhớ tên anh hay thế mà.- nó cười, nụ cười tỏa nắng sưởi ấm trái tim đang nguội dần của hắn.
-Đến rồi.- hắn dừng xe, quay sang tháo dây an toàn cho nó, nhưng nó đã nhanh tay hơn tháo, mở cửa chạy ra ngoài mất rồi, vì nó sợ như lúc nảy, thật ngượng quá~
Hắn mở cửa bước ra ngoài, đi đến cạnh nó.
-Nơi này là nơi anh gặp em. Khi đó đang là hoàng hôn, nhưng anh lại không thích như thế, anh muốn anh và em cùng ngắm bình minh để khởi đầu cho 1 tương lại sóng gió bắt buộc anh và em phải trãi qua.
-Anh nói khó hiểu quá.
-Sau này em sẽ hiểu.- hắn cười.
Cả hai im lặng đón chờ bình minh.
Bình minh đang lên dần.
-Anh, bình minh rất đẹp phải không.- nó ngồi xuống cát mịn.
-Ừ, đẹp.- hắn ngồi kế bên.
-Sau này có khi em nhớ ra anh, đến lúc đây em sẽ đi tìm anh có được không?- nó hỏi mắt vẫn nhìn mặt trời mọc.
-Không, em không thể. Nếu em nhớ ra thì cũng đừng tìm anh.- hắn trả lời giọng mang chút đau đớn.
-Tại sao?- nó không vui.
-Tuyệt đối không, đừng tim anh cho đến khi anh tìm em, hứa với anh chứ.- hắn quay đầu sang nhìn nó.
Nó không nói gì chỉ gật đầu.
Nó và hắn ngồi nói đủ chuyện, chuyện trên trời dưới đất có hết.