Chương 27
“Nhưng mùa hè vĩnh hằng của người sẽ không tàn úa. Càng không thể làm mất đi vẻ đẹp tươi sáng kia. Tử thần không thể khoe khoang cản đường của người. Bóng hình xinh đẹp của người đã dung nhập vào bài thơ bất hủ.”
Nam tước đang giảng giải những sáng tác thơ ca với tôi. Giọng hắn rất trầm, cho nên lúc đọc thơ vô cùng mê người. Hắn lật sách và nói. “Đây là bài thơ Sonet năm chữ điển hình, chủ yếu chia thành phái hình thể đặc biệt và phái Shakespeare, ngoài ra còn có biến thể Spenserian (1). Điểm khác nhau cơ bản của chúng chính là nhịp điệu, cậu có hiểu không?”
“Tôi có thể cho rằng là nặng nặng nhẹ nặng nhẹ nặng nhẹ nặng nhẹ nhẹ tuần hoàn không?” Tôi rụt rè hỏi.
“Không sai, chính là như thế, cậu vô cùng thông minh.” Nam tước mỉm cười gật gật đầu, đôi mắt màu nâu của hắn sáng ngời dị thường dưới ánh mặt trời. Tôi có thể nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi mắt đó… Hắn nhìn chằm chằm tôi thật lâu, tựa hồ không có ý định kết thúc bài học này. Tôi cũng nhận thấy bản thân sắp bỏ qua thời gian dùng bữa trưa của người hầu.
“Tôi nên thưởng cho cậu.” Hắn thấp giọng hỏi. “Có muốn đồ vật gì không?”
“Có thể được ngài dạy dỗ, tôi đã vô cùng cảm kích.” Tôi nói.
“Lúc tôi đi học, thầy giáo của tôi sẽ dựa vào thành tích mà thưởng cho tôi. Cậu có thể cho tôi biết, chẳng lẽ cậu không muốn có bất cứ đồ vật gì sao?”
Đúng lúc này, có người gõ gõ cửa phòng.
Tôi vội vàng đứng dậy từ bàn làm việc của Nam tước, chỉnh sửa áo quần rồi đi ra mở cửa.
Nam tước dạy tôi đọc sách là chuyện rất riêng tư, vì vậy chúng tôi luôn ở một mình với nhau khi dạy học, căn bản không có người thứ ba biết. Lúc ban đầu tôi ngồi trên một cái ghế khác, sau đó lại ngồi bên cạnh hắn, sau đó nữa, khoảng cách chúng tôi ngồi học với nhau càng ngày càng gần… Nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị chấn động.
Người ngoài cửa là Billy, hắn bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt một phong thư.
“Ông chủ, đây là người đưa thư mới mang đến.” Billy nói.
Nam tước vẫn như thường ngày, tuỳ tiện cầm lấy thư, dùng dao rọc giấy cắt sáp ong, sau đó bắt đầu đọc.
Chỉ là sau khi đọc, hắn bỗng nhiên nhíu mày, sau đó chuyển tầm mắt về phía tôi.
Tôi cho rằng hắn có chuyện gì muốn sai bảo, vì thế vội vàng cúi người với hắn.
Nhưng Nam tước lại nói. “Owen, cậu có thể đi xuống trước.”
Tôi không rõ lí do mà ngẩng đầu, sắc mặt Nam tước bình tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn lại có chút xa lạ, tựa hồ đang tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá tôi.
Tôi cúi người rời khỏi phòng đọc sách, cũng cảm thấy tò mò với bức thư kia.
Ba ngày liên tiếp, Nam tước không hề gọi tôi đến hầu hạ hắn, cho dù buổi sáng tôi ở cạnh hắn, hắn cũng nhanh chóng dẫn Billy rời đi.
Bất an nảy sinh trong nội tâm, mà cảm giác bất an này vào lúc tôi ngẫu nhiên gặp phải Simon đi ra khỏi phòng sách của Nam tước, đã đạt tới đỉnh điểm.
Lúc ấy Simon cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt hắn xấu hổ, nhưng lại có chút cổ quái. Hắn không nói với tôi cái gì mà vội vàng rời đi. Xế chiều hôm đó, Nam tước lại gọi tôi vào phòng sách.
Hắn ngồi ở trước bàn, cầm một chiếc tẩu thuốc trên tay, không khí tràn ngập mùi thuốc lá.
Từ khi tôi đi vào phòng, ánh mắt hắn một mực nhìn tôi chằm chằm. Loại ánh mắt này khiến tôi đứng ngồi không yên.
“Thưa ngài, ngài có sai bảo gì sao?” Tôi cúi người hỏi.
“Không có gì.” Hắn bình tĩnh nói. “Tôi nghĩ… hôm nay tiếp tục học bài đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Hôm nay không nói về cái này, chúng ta nói chuyện khác.” Nam tước đứng lên, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài bước, sau đó chậm rãi mở miệng. “Có một câu chuyện mà tôi rất thích, là cha tôi kể cho tôi nghe. Ông nói trước đây có một vị thương nhân muốn mua một mảnh đất, ông ta tìm hai người uỷ thác đến đánh giá mảnh đất này, xem thử nó có đáng giá để mua không.
Một người trong họ nói, mảnh đất này toàn là cây ch.ết, dòng suối nhỏ hẹp đến mức con người có thể bước qua được, cỏ lại mọc cao hơn cả người, nếu mua nhất định sẽ hối hận.
Mà một người khác lại nói, mảnh đất kia có rất nhiều củi, đủ cho ông đốt cả đời, bên cạnh dòng suối có đủ đất để đào một chiếc ao nhỏ. Xem xét từ diện tích cỏ dại này, đây nhất định là một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ. Cuối cùng, người thương nhân này chấp nhận ý kiến thứ hai, vì thế mảnh đất đó trở thành một nông trại vui vẻ.”
Nam tước kể xong câu chuyện rồi nhìn về phía tôi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Câu chuyện này nói cho chúng ta hiểu rằng phải nhìn được cơ hội trong những trường hợp khó khăn.” Tôi nghĩ nghĩ, trả lời một cách máy móc.
“Đúng vậy.” Nam tước gật gật đầu. “Nhưng trong mắt của tôi nó còn có một ý nghĩa sâu sắc hơn. Bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, phải nghĩ cho đến cùng, đừng có mù quáng thiên vị. Cho dù những gì mình nhìn thấy nghe thấy là không tốt, cũng đừng lập tức mất mát khổ sở, ít nhất phải nhìn rõ ràng sự thật có phải là như thế hay không.”
Nghe đến đây, tôi tin tưởng Nam tước muốn nói đến chuyện có liên quan tới tôi.
Quả nhiên, Nam tước đặt một tờ giấy ở trước mặt tôi.
“Đây là thông tin tài sản của bác tôi gần đây, có người cố ý viết thư nói cho tôi biết. Cậu biết không? Ông ấy đã bán đấu giá tất cả đồ vật của mình, thậm chí còn bán đi một số tượng điêu khắc và tranh cổ có từ thời xa xưa trong trang viên Momon.” Giọng Nam tước kéo dài. “Cậu có biết ông ấy tiêu tiền vào việc gì không?”
Tôi cảm thấy độ ấm quanh mình dần dần lạnh lẽo theo mỗi một câu của Nam tước, cuối cùng tôi áp chế khủng hoảng trong lòng mà nói. “Việc này… Làm sao tôi biết được.”
“Nghĩ rõ ràng rồi trả lời lại.” Nam tước ngắt lời của tôi. “Cậu phải hiểu, tôi không vô cớ hỏi cậu, tốt nhất cậu đừng nói dối tôi.”
Dường như thời gian đột nhiên yên lặng, đầu óc tôi trống rỗng, mồ hôi làm ướt sống lưng.
“Tử tước Bruce đầu tư tất cả tiền bạc vào đường hàng hải chắc chắn sẽ thất bại kia, cậu không muốn nói gì về điều này sao?” Nam tước nâng cằm tôi lên, ép buộc tôi nhìn thẳng hắn.
“Ngài Tử tước thật sự rất không cẩn thận…” Tôi miệng khô lưỡi khô nói.
Ánh mắt Nam tước bỗng nhiên lạnh lẽo như băng, hắn nói. “Vậy sao? Như vậy cậu cho rằng vì sao ông ta bỗng nhiên đưa ra quyết định không cẩn thận này?”
“Bây giờ ngài Tử tước rất thiếu tiền, có lẽ ông ta cảm thấy đó là một cơ hội, cho nên…” Tôi không thể tiếp tục nói dối được nữa, bởi vì tôi thấy được ánh mắt phẫn nộ và tức giận của Nam tước.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói. “Được thôi, tôi miễn cưỡng tin tưởng bản thân Tử tước không đủ cẩn thận, cũng không quan tâm vì sao ông ta biết chuyện tôi cho Bá tước Hallock mượn 50 nghìn bảng. Bởi vì Bá tước căn bản không có khả năng tiết lộ chuyện tôi cho ông ta mượn tiền.”
Sau đó, hắn nói qua chuyện khác. “Tôi hỏi thăm chuyện của cậu ở trang viên Momon, với người ‘anh em tốt’ của cậu, người hầu Simon. Tôi chỉ hỏi một câu, hắn đã nói tất tần tật mọi chuyện của cậu cho tôi. Rất cảm ơn bản lĩnh dong dài của hắn, cậu có biết hắn đã nói những điều gì không?”
Nam tước dạo một vòng quanh tôi, sau đó khoát tay lên vai tôi. “Có một buổi tối đặc biệt, cậu để Simon làm việc giúp cậu, còn cậu đi quyến rũ bà phu nhân Sherry đã mang danh tiếng phong lưu bên ngoài. Cũng trong buổi tối đó, em họ Margaret của tôi bị mọi người chỉ trích vì đã lén lút yêu đương với người hầu, thanh danh bị huỷ hoại. Đối với chuyện này, cậu cảm thấy như thế nào?”
Tôi gian nan hô hấp, cố sức mở miệng. “Tôi cảm thấy rất xấu hổ với hành vi phóng đãng trước đây của mình, tôi xin lỗi, tôi thề sẽ không bao giờ…”
“Cậu câm miệng!” Nam tước lớn tiếng. “Đừng xem tôi là con nít ba tuổi! Tôi đã sai người hỏi thăm, trò chơi đêm đó là do phu nhân Sherry đề nghị, mà trước đó bà ta ở cùng một chỗ với cậu. Cậu muốn nói chuyện này không có bất cứ liên hệ gì với cậu sao?”
“Tôi không có làm bất cứ chuyện gì.” Tôi cắn chặt môi nói.
“Trước đây tôi nghĩ cậu tham phú quý, cho nên mới quyến rũ goá phụ có tiền, ai biết được thì ra tôi đã xem thường cậu.” Nam tước lạnh lùng nói. “Bên dưới vẻ ngoài an tĩnh này của cậu, đến cùng là che dấu mục đích đen tối gì. Vì sao cậu phải hại cả nhà bác tôi?!”
“Tôi không có, tôi…”
“Tôi hận nhất người khác nói dối tôi, bởi vì chuyện đó không chỉ ngu xuẩn, mà còn rất xấu xa!” Tôi bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, hắn biết, cái gì hắn cũng biết. Những chuyện mà tôi lén lút làm đó, cố tình người phát hiện ra lại là hắn. Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi có thể nói cho hắn biết sự thật sao?
Không, tôi không thể, nếu tôi nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ cho rằng tôi bị điên.
Cho tới bây giờ, cả nhà Tử tước chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tôi. Ngược lại bọn họ thuê tôi làm người hầu, cho tôi việc làm, còn giúp đỡ em gái của tôi, nói bọn họ là ân nhân của tôi vẫn còn kém nhiều lắm. Nhưng tôi lại hãm hại bọn họ trong bóng tối, chuyện này nghe qua quả thực là lòng dạ khó lường, vô cùng ác ôn.
Nam tước sẽ cảm thấy tôi thế nào? Tất cả những chuyện tôi làm từ trước đến nay sẽ hoá thành bọt nước sao?
“Cậu không có bất cứ lời giải thích nào sao?” Nam tước vội vàng nói. “Vì sao cậu lại làm như vậy?”
“Tôi… Tôi chỉ có thể nói cho ngài, tôi oán hận Tử tước Bruce, tôi oán hận bọn họ!” Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam tước, nói rành mạch những điều trong lòng tôi, những lời này đã mắc kẹt trong lòng tôi rất nhiều năm rồi.
“Vì sao?” Nam tước truy vấn tôi.
Tôi không trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại. “Vì sao ngài không trực tiếp giao tôi cho cảnh sát?”
“Bởi vì tôi phải biết nguyên nhân.” Nam tước giận không kiềm chế được. “Tôi muốn biết tôi không có nhìn lầm người.”
“Tôi không có cách nào nói cho ngài biết nguyên nhân được.”
——————–
Chú thích:
(1) Spenserian: một thể thức thơ phát minh bởi Edmund Spenser cho bài thơ The Faerie Queene của mình. Một bài thơ có chín dòng, gồm 8 câu mỗi câu 5 chữ và một câu “alexandrine” có sáu chữ. Nhịp điệu của các dòng là “ababbcbcc.”